||AllxSư Tử|| •• Tiểu Thái Dương (✔)

.2. Antibody, Aquarius

.2. Kháng thể, Bảo Bình.

Mười giờ sau, sáu giờ sáng.

Sư Tử mở mắt lập tức ngồi dậy, để rồi cơn đau ở bụng ép cho không dám di chuyển nữa. Cậu cứng người nhìn cái bụng được băng lại cẩn thận, xung quanh tay chân nhìn thấy rõ ràng là được sơ cứu qua, thở hắt ra một hơi. Mất thêm vài giây cậu mới có thể để bản thân hoàn toàn tỉnh táo.

Có hai thứ cậu nhận thức được ở tình hình này. Một, đây rõ ràng là bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí là không thể chối cãi. Cậu không ghét mùi thuốc sát trùng, suy cho cùng, mùi này cậu cũng phải nói rằng đã quá quen.

Hai, cậu không ở một mình.

Dù căn phòng cậu đang nằm chẳng có ai cả, nhưng cậu có thể ngửi được mùi hương đậm lạ thường ở ngay bên ngoài cánh cửa. Mùi này không phải của Thiên Yết. Đừng hỏi lý do cậu biết, hắn và cậu chạm mặt nhau không phải là lần đầu.

Sự việc tối qua theo đó mà tràn vào trí nhớ cậu. Cậu đã phải chạy trốn, rồi sau đó là tòa nhà bỏ hoang....rồi sau đó... Thiên Yết đã lần nữa tóm được cậu.

Sư Tử nhắm mắt, nhíu chặt hàng mi. Cậu lại lần nữa không thể tìm ra tung tích của anh mình, cậu thật kém cỏi. Nội chỉ việc đánh hạ hắn cậu cũng không làm được, dù đều là con trai với nhau, cậu hơn nữa còn có tập luyện qua võ thuật.

Nhưng lần tới, cậu nhất định sẽ khiến hắn khai ra.

Thiên Yết có vẻ đã mang cậu tới bệnh viện, nhưng hắn không ở xung quanh. Chẳng có dấu vết nào lưu lại chất dẫn dụ của hắn.

Liếc nhanh qua căn phòng bản thân đang ở, Sư Tử chỉ thấy độc một cái cửa sổ nhỏ có chấn song chắn ngang dọc. Loại trừ nó ra, chỉ còn cách đi ra cửa chính, nhưng như thế chẳng khác gì đâm đầu vào rọ.

"Ma Kết, có người cần gặ---ủa?"

Đột ngột bên tai là tiếng cửa mở và tiếng bước chân.

Sư Tử lập tức ngước sang nhìn theo hướng giọng nói vừa phát ra, là một người con trai trạc tuổi cậu, trên người là áo khoác trắng của bác sĩ. Cậu ta trông rất thông minh và linh hoạt. Ngay khi người nọ bước vào bán kính ba mét, gần như lập tức cậu có thể cảm nhận được một mùi hương đang càn quét hô hấp cậu.

Sư Tử từ nhỏ đến giờ đã gặp trực tiếp ba Alpha, đó là Xử Nữ, Cự Giải và Thiên Yết. Đây cũng lại là một Alpha nữa?

"Chà, cậu tỉnh rồi, Sư Tử." Người nọ cất lời, khuôn mặt mang theo ý cười.

"Tôi là Bảo Bình, phải nói gì nhỉ, à.." Lại là khóe môi khẽ cong lên. ".. rất vui được gặp cậu." Cậu ta mặc kệ sự im lặng của Sư Tử, rất thường tình mà tiếp tục tự giới thiệu bản thân.

Sư Tử không muốn đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm người kia như thể cậu ta mới mọc thêm sừng. Đây cũng là người lạ, cậu không tin tưởng được.

Bảo Bình có vẻ không để tâm gì đến biểu cảm bài trừ của cậu.

"Cậu đói không?" Bảo Bình lại hỏi. Đôi tay cậu ta rất linh họat lật nhanh qua các giấy tờ trên bàn cách đó không xa, nhét chúng vào một cái bìa kẹp giấy. "Ma Kết có vẻ không ở đây, tôi sẽ đi phân loại đống giấy này, và lấy luôn thức ăn cho cậu, cậu muốn ăn gì nào? Thứ gì cũng có thể cung cấp cho cậu hết, từ món Tây đến món Á."

Tiếng Bảo Bình hoàn toàn không lọt vào tai cậu. Ai là Ma Kết? Cậu ta là ai nữa? Cậu vì sao lại có thể đến được bệnh viện, do Thiên Yết mang cậu đến đây? Sư Tử tuy ngoài mặt chỉ nhíu mày, nhưng Bảo Bình cũng đoán ra sự hỗn loạn Sư Tử có.
Bảo Bình thầm suy nghĩ về sự rụt rè của Sư Tử, trước khi vỗ tay bộp một cái, làm cậu nhảy dựng.

Nhíu mày ngước mắt lên, cậu ám chỉ câu hỏi đối phương rốt cuộc là muốn gì.

"Hoàng Sư Tử, cậu im lặng thật đấy, dù thái độ đó cũng không tồi, nhưng." Bảo Bình đột nhiên mà tiến sát, thấp giọng nói tiếp. "..tôi nghĩ cậu sẽ không muốn tôi dùng cách của mình để ép cậu trả lời đâu."

Khoảng cách gần thế này khiến Sư Tử bị choáng váng, mùi hương Bảo Bình đã sớm lan khắp phòng, nay đậm đặc hơn bao giờ hết. Cậu ngưng thở để tránh hít vào nhiều hơn, nhưng vô ích. Tất cả mọi giác quan của cậu dù đã biết tình huống này là nguy hiểm, nhưng kì quái, cậu càng lúc càng vô phương giữ bản thân tỉnh táo.

"Cậu.. cậu biết tôi?" Người này biết xuất xứ của cậu, còn có vẻ như đã gặp cậu trong quá khứ, không thể không đáng nghi. Sư Tử cố giữ hai mắt của mình mở rõ ràng, lại không thể giữ giọng mình vững.
Bảo Bình đã từng học y, những dấu hiệu của cậu cậu ta không thể nào không biết. Sư Tử đã nhiễm thuốc.

Nguồn gốc thuốc còn ở đâu được trừ cơ thể cậu ta tự tiết ra? Chất dẫn dụ của Bảo Bình có tác dụng gần như gây mê, tuy nhiên ảnh hưởng của nó khá kém, chỉ có tiếp xúc rất gần mới có thể cảm nhận được. Vì thế mà hầu hết mọi người đều có thể kháng được thứ chất dẫn dụ này.

Vấn đề là chúng đột nhập vào cơ thể Sư Tử nhanh hơn Bảo Bình nghĩ. Có lẽ là do không tiếp xúc với Alpha thường xuyên, hay là do đây là lần đầu phát tình? Cậu ta với sự tò mò của mình lại khẽ cười, lùi về sau, tay chống vào cái bàn cách giường Sư Tử ba bước chân.

"Cậu không nhớ, nhưng chúng ta gặp nhau rồi, Sư Tử."

Sư Tử nhíu mày, đã từng gặp qua rồi? Nhưng người như Bảo Bình không thể nào Sư Tử lại không nhớ được, cậu ta có ngoại hình rất đặc trưng. Từng lọn tóc đều mang màu máu, trong khi đôi mắt nhìn xuống cậu thấm đẫm cái xanh ngọc của biển. Thật sự người này cậu chưa từng thấy qua. Căn bản mà nói, người như Bảo Bình chỉ một lần nhìn trúng sẽ không thể nào quên được.
Nhưng cậu không có thời gian mà ở lại đây trò chuyện tìm hiểu, "ông ta" sẽ lại tìm đến.

Nên cậu nheo mắt ngồi dậy. Cơn đau ở bụng vẫn còn đó, nhưng nó sẽ lành lại.

"Cậu là người băng bó cho tôi phải không? Cảm ơn cậu, nhưng tôi sẽ rời khỏi đây." Tránh xa ra khỏi Bảo Bình quả nhiên đã cho phép giác quan cậu lại hoạt động trở lại. Suy nghĩ cũng thông hơn nhiều.

Bảo Bình chỉ im lặng nhìn, không có vẻ muốn nói gì thêm, càng không có vẻ muốn cản. Điều đáng lo là ánh mắt Bảo Bình cứ như đang che giấu gì đó. Chỉ là trực giác của cậu, nhưng mà giờ nó không phải vấn đề chính.

Bảo Bình tiếp tục lặng lẽ nhìn cậu tuột chân xuống giường bệnh, xỏ chúng vào đôi xăng-đan, rồi đứng dậy.

Cậu thấy đôi mắt Bảo Bình cứ dán vào mình có hơi kì quái, nhưng ngay khi cậu cất bước chân, cậu đã có câu trả lời. Vì cậu ngay sau đó, đã lập tức té ngã.
Sư Tử không kịp níu lấy bất cứ thứ gì trong tầm với. Cậu chỉ kịp nhắm mắt, chuẩn bị sẵn cơn đau sắp ập tới. Nhưng không có gì xảy ra cả.

Bảo Bình rất nhanh tay như thể đã đoán được trước, vừa vặn cầm lấy cánh tay cậu mà đỡ lấy. Sư Tử vừa nhận thức được tình hình, cũng là khi cậu biết bản thân hoàn toàn không thể đứng được. Cậu cố dụng sức giữ cả phần trên vững, nhưng chân cậu như không tồn tại.

Bảo Bình đặt Sư Tử vẫn còn đang hoảng loạn lên lại giường, chuyên nghiệp và cẩn thận đến mức không để cậu phải chịu chút cơn đau nào từ dạ dày đang băng bó trắng.

"Cảm.. cảm ơn.." Sư Tử nằm xuống, hai tay siết lấy lan can cạnh giường.

Bảo Bình đã biết trước, mà còn để cậu tự hành động. Kì quái, mọi thứ về người này đều có gì đó không đúng.
Đối mặt với nghi hoặc từ đối phương dần dà gia tăng, Bảo Bình chỉ kiên nhẫn đứng cạnh, mùi hương từ cậu ta lần nữa khiến Sư Tử cảm thấy tiềm thức mình như trôi đi.

"Chân cậu sẽ vô dụng trong vài ngày tới, các cơ chân chỉ là hoạt động quá sức thôi." Bảo Bình tự giác giải thích. "Bởi thế nên cậu sẽ không đi đâu cả. Ít nhất là cho đến khi bụng cậu liền da."

Sư Tử phản bác. "K- Không thể được, tôi không thể ở một nơi quá lâ---"

"Cậu có thể, và cậu nên." Sư Tử theo giọng nói ngước về phía cửa, lại thấy một người đàn ông khác bước vào. Dáng cao, tóc màu cỏ và đôi mắt như ngọc bích giấu đằng sau cặp mắt kính gọng đen. Cả người thoát ra khí chất uy nghiêm, hoàn toàn khớp với giọng nói điềm đạm cậu vừa nghe.

Khác với Bảo Bình, người này hoàn toàn không có mùi nào cả.
"Tôi là Ma Kết. Tôi có trách nhiệm trông coi cậu, trừ phi cậu khỏe mạnh, cậu sẽ không thể bước một bước ra khỏi đây."

Sư Tử không thể không nghĩ đến đây là hành động của Thiên Yết.

"Rất xin lỗi, nhưng đây là chủ ý của tôi. Làm ơn tuân theo."

Như đọc được ý nghĩ của cậu, người đeo kính nọ rất thản nhiên giải thích. Đối phương mới đến cũng kì lạ không kém gì Bảo Bình, không lẽ chỉ có một thời gian ngắn cậu lại gặp trúng hai người kì lạ ư?

"Ma Kết." Bảo Bình cắt ngang suy nghĩ cậu, tiến bước dài đến cạnh người vừa mới xuất hiện. Bảo Bình đã tìm anh ta ngay từ lúc mới bước vào, Sư Tử nhớ lại. "Bên họ đang đòi báo cáo tiến trình, anh đã kí xong chúng chưa?"

"Đã kí xong." Người tên Ma Kết đưa ngón tay dài day day lông mày, trông rất mệt mỏi. "Ở trong ngăn tủ thứ hai ấy, chuyển nó sang cho họ hộ tôi."
Bảo Bình giơ ra ngón cái, rồi rời khỏi phòng nhanh như khi cậu ta đến.

Tạm biệu tiểu miêu, cậu ta nói, dù Sư Tử chẳng biết cái tên đó đến từ đâu.

Đến khi chỉ còn cả hai trong phòng, không khí lại trở nên im ắng như lúc cậu mới thức dậy. Nhìn thế nào thì đối phương cũng là dạng người kiệm lời và quyết đoán, Sư Tử nghĩ thầm, kiểu thế này khó có thể lôi ra được từ cậu ta thông tin cậu cần.

Vì thế, cậu chỉ lẳng lặng hỏi có thể cho cậu mượn cái nạng được không. Cậu nói là muốn di chuyển xung quanh một chút, cố làm cho bản thân đáng tin.

"Không thể. Cậu cần gì, tôi đều có thể lấy cho cậu."

Ma Kết thẳng thắn nói, còn không thèm tốn một giây cân nhắc.

"Tôi không thích làm phiền người khác." Cậu cứng đầu trả lời, điều cậu nói hoàn toàn là sự thực, không phải phép lịch sự.
"Câu trả lời vẫn là không, Sư Tử."

Cái tên của cậu, trượt qua lưỡi Ma Kết, dễ dàng đến mức ngay lập tức khiến cậu rùng mình. Cảm giác Ma Kết mang lại bây giờ không khác với cảm giác khi đứng trước ông ta là bao, chính là cảm giác khiến cậu luôn vô thức sợ hãi. Sư Tử lén siết chặt ga giường, chậm rãi điều chỉnh lại biểu cảm, chuyện tệ hại như thế, chẳng cần phải để ai đó thương hại.

"Anh đang ép người đấy."

"Miễn cậu còn là bệnh nhân, cậu không được phép trái lời tôi."

Không được phép trái lời, Sư Tử.

Không được phép trái lời.

Chỉ một câu nói, lại có thể khiến bức tường cậu cất công xây vụn vỡ.

Không ai, không một ai có thể kiểm soát cậu, cậu không cho phép!

"Cậu sẽ không thể thắng tôi, kể cả cậu có đang khỏe mạnh." Lại lần nữa, Ma Kết lại đọc được ý định của cậu. Người này là giỏi đọc vị người khác hay chỉ đơn thuần là cậu dễ bị nhìn thấu, Sư Tử tự bản thân biết rõ câu trả lời.
Sự bất ngờ bị nắm thóp làm Sư Tử dừng lại, ngoảnh mặt đi, đem bản thân hít thở sâu. Nếu đã không được hoàn thành ý muốn, cuộc trò chuyện này cũng sớm trở nên vô ích.

Một hai giây trôi qua, và đột ngột, một cái gì đó bằng kim loại được đặt lên bàn. Cậu nhìn qua, là sợi dây chuyền của cậu.

"Đây, tôi trả lại cho chủ nhân của nó."

Sư Tử nhìn Ma Kết một cách cẩn trọng, trước khi cậu cầm lấy sợi dây chuyền và kiểm tra nó. Có vẻ như mối hàn vẫn chưa bị đυ.ng đến.

Lại một chuyện quan trọng khác lấn ngang suy nghĩ cậu.

Sợi dây chuyền này ở đây, tức nãy giờ cậu đã tiếp xúc với Bảo Bình, Ma Kết mà không có nó? Cậu đã quá quen với cảm giác có dây chuyền trên cổ nên đã vô tình quên đi sự tồn tại của thứ quan trọng này. Sư Tử nhớ lại ban nãy quả nhiên bản thân có lung lạc trước Bảo Bình, ra đây là lý do.
Ma Kết duy trì im lặng quan sát cậu, khiến Sư Tử cảm thấy vô cùng không thoải mái. Ánh nhìn của anh cứ như xuyên qua từng ngõ ngách trong tâm trí cậu. Trước khi cậu định lên tiếng bảo Ma Kết đừng làm như thế nữa, thì đột nhiên bụng cậu phản chủ, reo ọc ọc một cách ầm ĩ trong căn phòng không một tiếng động.

Khuôn mặt Sư Tử đỏ lên gần như ngay lập tức. Cậu mím môi, len lén nhìn phản ứng của đối phương, kì lạ, Ma Kết trông có vẻ như vừa cười một chút.

"Đợi tôi."

Ma Kết bước ra khỏi phòng, trong năm phút đã quay trở lại với cái dĩa cháo hành cùng thịt băm nghi ngút khói. Anh ta còn từ đâu lấy ra một cái bàn nhỏ, đặt chúng lên giường, rồi đặt tô cháo lên trước mặt cậu.

Sư Tử thầm nuốt nước bọt. Đã bao nhiêu ngày rồi cậu không có gì bỏ vào bụng, Sư Tử không nhớ nổi.
"...Ma Kết, cảm ơn."

"Không cần đâu. Cậu cứ ăn đi, nếu cần nữa, chỉ cần nói tôi một tiếng."

"À, được... " Sư Tử như nhớ ra chuyện gì. "Còn anh?"

Có chút ngạc nhiên thoáng qua mắt Ma Kết, nhưng rất nhanh biến mất. "Tôi đã ăn rồi."

Sư Tử không chần chừ thêm nữa, cúi đầu ăn. Còn Ma Kết bước đến cái bàn gần đó và ngồi xuống, lật qua giấy tờ gì đó. Có vẻ Ma Kết là người bận rộn. Anh ta cũng mặc áo y sĩ trắng như Bảo Bình, cậu nghĩ có lẽ đây là bệnh viện hai người họ cùng làm việc, nhưng thật kì lạ, từ khi cậu thức dậy đến giờ, cậu không thấy bóng dáng một y tá nào. Theo lẽ thường, là y tá, người chăm sóc cho cậu mới phải.

Còn Thiên Yết vẫn không thấy đâu, nghĩ đến Thiên Yết bỏ cuộc, cậu chính bản thân cũng không dám tin.

"Chỉ cần một lần thoát được khỏi tôi, tôi sẽ cho cậu manh mối về anh trai của cậu."
Sư Tử ngồi trên thành cầu, nắm tay siết chặt. Đã là lần thứ ba Thiên Yết đề nghị cậu tham gia trò chơi của hắn, nhưng cậu ghê tởm cái cảm giác phải trở thành thú tiêu khiển của người khác. Một mình đi tìm anh mình trong suốt một năm trời ròng rã, vậy mà một chút kết quả cũng không có, Sư Tử đang dần dần bị thuyết phục rằng anh mình có thể đã không còn nữa.

Cậu mệt mỏi nhìn qua hắn.

"Cậu chỉ chơi đùa với tôi thôi, anh trai tôi có thể đã..."

"Anh ta còn sống, tôi biết anh ta ở đâu." Thiên Yết cắt ngang lời cậu, dùng mũi giày đắt tiền đá đá viên sỏi dưới chân. "Chỉ cần cậu một lần thắng tôi, nghe dễ dàng đúng không?"

Thắng hắn cái gì, ngay trước khi bắt đầu trò chơi, cậu đã là kẻ thua cuộc. Thiên Yết chỉ đơn thuần muốn đem cậu ra gϊếŧ thời gian.
Nhưng nếu anh cậu thật sự vẫn còn sống, cậu cũng không còn gì để mà từ bỏ.

"Vì sao lại phải là tôi, mà không phải là tiền hay bất cứ thứ gì khác?"

Điều cậu không ngờ tới chính là Thiên Yết bước lại gần, đem bàn tay lạnh lẽo của chính mình, vuốt lấy gò má của cậu cũng sớm lạnh vì gió.

Sư Tử đã không lùi về sau, cậu quá mệt mỏi. Phản kháng có tác dụng gì, hắn chính là một năm đằng đẵng đuổi theo cậu đó thôi.?

Chỉ như thế, Thiên Yết xoay khuôn mặt cậu sang đối diện với hắn. Cậu nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, không hiểu được.

"Thứ nhất, tiền, dù tôi cần cậu cũng không có. Thứ hai, cậu là kẻ duy nhất rất phù hợp với trò chơi của tôi, Sư Tử."

Sư Tử giật cằm mình khỏi bàn tay kẻ lạ. Cậu thở hắt một hơi, nghiêng đầu nhìn mặt nước lẳng lặng chảy dưới chân.
Nếu đã phải trả một cái giá, chi bằng thử một lần.

"Ra thế. Thiên Yết, cậu thỏa ý nguyện rồi."

Thiên Yết lần đầu mỉm cười, mái tóc đen như màn đêm của hắn bay trong gió lạnh. Chỉ một chốc, Sư Tử phải công nhận hắn trông rất đẹp khi cười như thế.

Đây chính là hắn khi đạt được thứ bản thân bấy lâu theo đuổi sao...

"Rất tốt. Đừng để tôi bắt được cậu nhé, tiểu Thái dương."

Tiểu Thái Dương?

Sư Tử giật bắn người, lao về phía hắn.

"Làm sao cậu biế---"

Nhưng trong một cái chớp mắt, hắn đã xóa bỏ sự tồn tại của mình.

.

.

.

"Sư Tử, nếu cậu muốn ăn thêm, chỉ cần nói tôi, không cần phải thần ra nhìn tô cháo như thế."

Giọng nói lạnh lùng của Ma Kết kéo cậu về lại thực tại, đến khi tỉnh ra, cậu nhận ra mình đã hoàn tất xong tô cháo tự bao giờ.
"Không, tôi no rồi, cảm ơn." Cậu đặt tô lên bàn ngay sát giường, đưa tay đón lấy li nước Ma Kết đưa cho.

"Cậu có thể nghỉ ngơi rồi." Ma Kết cất cái bàn đi và cầm trên tay tô cháo trống không, lẳng lặng lùi ra khỏi phòng.

Khi anh ta rời đi, Sư Tử không khỏi nghĩ, dù cậu chưa biết Ma Kết là người như thế nào, nhưng anh ta rõ ràng là kiểu người chu đáo, dù giọng nói và biểu cảm không có vẻ như thế.

Cảm giác âm ấp trong bụng khiến Sư Tử mất dần cảnh giác. Cậu đảo mắt ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn màn tuyết rơi ngoài kia đến khi sự mệt mỏi chiếm lấy cậu, vô tình đưa cậu vào giấc ngủ.

Có lẽ, không thể nào là hôm nay.

.

.

.

"Ma Kết, đã xong hết rồi, họ có vẻ hài lòng với kết quả tháng này." Bảo Bình từ đâu bước tới, giọng cậu ta vang giữa hành lang rộng vắng người.
Ma Kết đối với sự xuất hiện đột ngột của người kia không hề giật mình, chỉ nhắm mắt thở dài.

"Bảo Bình, cậu đừng có đột ngột xuất hiện như thế."

Bảo Bình cười vài điệu trước khi nhỏ giọng xuống hẳn, ngữ điệu đổi nghiêm túc.

"Mà này, cái chuyện về cậu Sư Tử đấy, đúng như dự đoán của tôi."

Ma Kết không khỏi tỏ vẻ phiền hà, anh ta nhíu mày. "Tôi đã dặn cậu là không được làm thế. Thiên Yết có dính líu tới cậu ta."

Ma Kết là bạn thân của Thiên Yết, nhưng cả hai đã hứa là không xen vào chuyện riêng của nhau, đó là lý do mà ngay khi Thiên Yết mang Sư Tử bất tỉnh nhân sự vào nơi này, Ma Kết cũng không hề hỏi gì thêm. Thiên Yết cũng chỉ có thể tin tưởng mang người của hắn vào đây.

"Nhưng cậu ta lạ lắm, anh biết tôi thích những thứ lạ."

Ma Kết nhíu mày, dẫu tò mò thì sẽ có ích trong nghiên cứu khi mà nó đóng góp lớn vào cái đầu thông minh kì quái của cậu ta, thi thoảng vẫn là mang lại phiền phức.
"Vậy cậu biết được gì rồi?"

Bảo Bình không phí thời gian.

"Trừ mùi Alpha của Thiên Yết ra, cậu ta hoàn toàn không có mùi. Rất tinh khiết."

Ma Kết nhướn mày, vậy cậu ta--

"Cậu ta không phải Beta, cậu ta bị ảnh hưởng bởi tôi rất dễ dàng." Bảo Bình nhìn ra được Ma Kết, thản nhiên đáp lời.

Người lớn tuổi hơn không nghi ngờ khả năng của Bảo Bình, nhưng chuyện này chưa từng xảy ra. Cùng là làm ở phòng thí nghiệm, Bảo Bình có hiểu biết rất sâu về hóa học lẫn sinh học là chuyện rất rõ ràng.

Có khúc mắc, và Ma Kết thật sự muốn tìm hiểu cho ra ngọn ngành.

"Tôi sẽ làm bài kiểm tra máu, anh chỉ cần giấu Thiên Yết thôi, thế nào?"

Ma Kết lần nữa nhíu mày.

Chỉ là một xét nghiệm nhỏ, nhưng anh không muốn làm trái lương tâm của mình. Với cả, Sư Tử là một con người, những vấn đề thế này phải do cậu tự ý quyết định.
Chỉ là nếu không làm bây giờ, sợ rằng sẽ không có cơ hội để tìm hiểu nữa.