||AllxSư Tử|| •• Tiểu Thái Dương (✔)

.18. Crow's House, Scorpio

.18. Ngôi nhà quạ, Thiên Yết.

"Cởi cái áo đó ra."

"Tại vì cái gì? Không."

Hắn liếc từ khóe mắt, đem cánh tay đang đặt trên vô lăng rút ra một thanh thuốc lá.

Sư Tử không thích khói thuốc, phần vì mùi từ chúng rất khó ngửi, phần vì cậu lớn lên cùng Thiên Xứng có vấn đề về hô hấp. Cậu ấn vào nút mở cửa sổ, thế nhưng nó đã bị khóa từ chỗ ghế lái.

Sư Tử quay lại định càu nhàu, lại bị hắn phà khói thẳng vào mặt. Cậu ho sống chết, trong khi vẫn đang cố bịt miệng và mũi lại, Thiên Yết đã ghé sát cậu mà chầm chậm cợt nhả.

"Khó chịu à? Cái áo đó cũng thế đấy."

Giọng hắn trầm lại thấp, bình thường nghe sẽ rất gai người, thế nhưng khói thuốc đã khiến Sư Tử thay vào đó trở nên rất cáu bẳn.

"..Tôi mặc gì thì liên quan gì đến cậu?"

Thiên Yết nắm ngón tay lại thành nắm đấm, chuẩn bị gõ đầu cậu một cái nữa thì Sư Tử đã lùi về sâu nhất có thể, tay giữ chặt cổ tay hắn.

"Đừng có ép tôi."

Hắn không nhúc nhích gì, ngay cả cánh tay cậu đang cầm, hắn chỉ để yên tại chỗ. Cậu biết hắn có thể dễ dàng rút ra, nhưng hắn đã không làm thế.

Sư Tử cái gì cũng đã dự liệu, chỉ có chuyện hắn nhếch môi cười là không.

"Hóa thành Đại Thái dương rồi à?"

Sư Tử nhíu mày, với thái độ mỉa mai ấy của hắn thầm mặc kệ.

Môi Thiên Yết vẫn cong lên trong khi hắn thở ra một tiếng, sau đó quay lại ghế lái, tiếp tục xoay vô lăng mà điều khiển xe đi.

Dễ dàng thế? Sư Tử dù không dám tin, nhưng biết đâu đấy, tâm trạng hắn đang tốt, hoặc là sự chống chế của cậu đã có tác dụng.

Chống chế? Còn có mùi hương.. Không phải là hắn đang khó chịu với mùi của Cự Giải sao? Sư Tử bất chợt nhận ra mọi thứ, có điều vấn đề hiện tại đã không còn yên vị như cũ nữa.

Thiên Yết đang lái xe rất nhanh. Xe chạy băng băng trên đường, nhanh đến mức màn tuyết rơi đã tô lên cửa kính một màu trắng xóa. Hắn cứ tăng tốc mà không quản đến an toàn. Có khi bây giờ hắn chẳng còn biết định nghĩa tốc độ quy định có tồn tại.

Chẳng lẽ hắn là đang ném sự tức giận vào vô lăng? Sư Tử siết chặt ghế, cậu không an tâm khi mà mạng sống của mình phải giao cho người khác, thế nhưng chẳng câu chữ nào vào được tai hắn.

Suốt cả nửa tiếng căng thẳng như thế, đến khi hắn dừng, Sư Tử phải thầm cảm ơn đấng bề trên đã không để hắn tông trúng một ai.

Sư Tử mở cửa bên hông, đặt đôi chân lên lớp tuyết. Không khí lạnh đột ngột thấm vào da, cậu run lên một đợt. Nơi này lạnh gấp đôi vùng cậu từng ở hai mươi mốt năm qua. Có lẽ là cậu đã đi về phương Bắc.

Trước mắt là căn nhà một tầng, cấu trúc hiện đại của phương Tây mà cậu đoán có lẽ là nơi ở của hắn. Một căn nhà rộng lớn như thế lại đơn độc một mình trên đồi tuyết.

Thiên Yết bước ra từ bên kia, từ tốn đi đến cánh cửa, tra vào chìa khóa. Hắn trông không tức giận như Sư Tử đoán, chỉ tiến vào trong, chằm chằm nhìn cậu vẫn dậm chân tại chỗ.

"Cậu còn chờ cái gì?" Thiên Yết lãnh đạm nói, từ miệng tỏa ra khí lạnh.

Sư Tử có dự báo không hay về việc bước vào trong nhà người lạ, thế nhưng ngoài này càng ngày lúc càng lạnh. Bộ áo vest cùng áo khoác của Cự Giải lại không đủ che chắn.

Không còn cách khác, cậu bèn do dự bước vào trong, lại nghe tiếng hắn khóa cánh cửa đằng sau lưng.

Sư Tử dừng lại, phân vân viết đầy trên khuôn mặt.

"Đừng đánh giá bản thân cao thế, tôi chỉ không muốn trộm vào trong nhà trong lúc nói chuyện."
Sự chắc chắn trong giọng nói hắn cậu bèn tạm tin. Sư Tử nheo mày, rồi theo hắn di chuyển vào căn phòng khách nhỏ có cửa bằng thủy tinh.

"Ngồi đây đi."

Cậu nhìn hắn rót ra nước, để ý được xung quanh không hề có cửa sổ hay cửa thông gió. Kín kẽ, nhưng cách thiết kế không làm căn phòng trông ngột ngạt. Nội thất giản đơn, ấm màu và được bày trí rộng rãi.

Hắn đặt li nước cùng một chồng giấy tờ trước mặt cậu và ngồi xuống đối diện.

“Cậu làm rất tốt, Cự Giải chỉ trong hai tuần đã rút ra khỏi Hội đồng như đã định.”

Sư Tử nhíu mày liếc hắn, chủ đề liên quan đến Cự Giải, cậu thật sự không muốn nghe.

"Thứ đã hứa, mau đưa cho tôi."

"Vội vã quá đấy." Thiên Yết có chút phiền hà, nhướn mày.

"Tôi không đến đây để nói chuyện phiếm."

Hắn thờ ơ gật, bắt đầu mở ra chồng giấy. Sư Tử nhìn thấy một tấm bản đồ được trải ra.
"Những chấm đỏ đó là gì?" Cậu hỏi. Chúng phân bố rất ngẫu nhiên, phân tán khắp nơi. Trong đầu cậu đã có suy đoán.

"Là nơi mà tôi thu thập được từ nhân chứng, những người đã thấy anh cậu."

Tim cậu dừng đập một nhịp.

"Còn đây, là anh cậu mà camera quan sát của tôi chụp được."

Sư Tử cầm lên hai ba tấm hình. Đều là cùng một trang phục với tấm hình hôm trước, có thể là cùng một ngày.

"Vậy camera đó chụp chỗ nào?" Cậu chồm lên phía trước, bắt đầu cảm nhận được sự hối thúc sục sôi trong máu. Mọi hy vọng cậu có dần dà quay trở lại trong phút chốc, Sư Tử thở đến dốc, ấy vậy nhưng Thiên Yết chỉ lẳng lặng nhìn.

"Tối nay sẽ có bão, với cả đích đến rất xa. Chi bằng để tôi làm kẻ tốt bụng đi, ngày mai tôi trực tiếp đưa cậu đến đó."

Sư Tử nhíu mày đầy nghi ngờ.
Phía này, hắn cười như không. Mùi thuốc lá khó chịu vẫn tản quanh không khí càng làm cậu cảm giác lí trí cậu đang dần mất đi từng chút một.

"Không, tôi muốn đi ngay bây giờ." Sư Tử thu gom tấm bản đồ trên bàn cùng với những tấm ảnh vương vãi, lạnh nhạt nói. Càng sớm tìm ra anh cậu, càng tốt, rõ ràng như thế đấy thôi.

Rầm.

Tiếng xương khi hắn siết nắm tay dậm mạnh một nhịp xuống bàn. Sư Tử giật mình, dừng mọi cử động, chằm chằm nhìn lên đối phương cao hơn cậu đến cả cái đầu, hoàn toàn không để hành động vừa rồi của hắn làm cho cảm thấy bị đe dọa.

Thiên Yết không nói gì, chỉ có bầu không khí nặng nề dần thay hắn trao ý.

Sư Tử biết, hắn là Alpha, còn cậu thì không còn thứ gì để mà tẩy đi áp lực từ kiểu người như hắn. Cậu còn biết cậu sẽ chẳng dễ gì bước ra khỏi đây nếu ý hắn đã định. Nếu đã thế, đặt lí trí mà nghĩ thì phải biết tốt nhất trong tình huống này không nên khiến đối phương mất kiên nhẫn, nhất là Thiên Yết chắc chắn sẽ chẳng nương tay gì mà dùng bạo lực với cậu.
Cái nhói đau nơi bụng là quá đủ làm bằng chứng.

"Được rồi." Sư Tử không muốn tranh cãi thêm. Cậu quay đầu, hy vọng hắn hiểu ý mà tự giác rời đi, nào ngờ hắn rời đi thật.

Chưa kịp thở ra một hơi, mùi thuốc lá lần nữa choán lấy khứu giác. Thiên Yết quay lại, mang theo một cái chăn, quẳng trực tiếp vào người cậu.

Chăn bông nặng, Sư Tử lại không phòng bị trước, theo chăn mà ngã xuống thảm, đến khi lồm cồm bò dậy người đã rời đi mất.

Cậu thở ra, đứng dậy, lại phát hiện cái chân ban nãy vì té mà trật. Sư Tử nhíu mày, lần nữa cáu bẳn.

Sẽ có một ngày, cậu sẽ đấm chết hắn.

Sư Tử không nghĩ cậu sẽ ngủ được, hết nhìn xuống nệm, lại nhìn lên tủ sách. Cậu biết làm gì cho qua đêm rồi.

.

Trời sáng, không khí lạnh đã vơi bớt khi có sự xuất hiện của Mặt Trời.
Thiên Yết lười biếng giở chăn ra, bước xuống giường, quyết định quay lại căn phòng thủy tinh xem qua vị khách kia. Hắn thờ ơ mở cửa bước vào, và hắn thấy Sư Tử ngủ ngồi, khuôn mặt áp lên quyển sách đọc dở.

Cậu không bao giờ bỏ được tật đọc sách đến khuya. Vẫn là chẳng thay đổi gì, dù ở nhà người lạ. Thiên Yết nhớ vì vài lí do cá nhân mà hắn đã phải theo sát Sư Tử một thời gian, thành ra bao nhiêu thói quen của Sư Tử hắn đều biết, từ kiểu cách ăn nhanh uống gọn của cậu đến cách Sư Tử bước đi, cử chỉ nhìn, chuyển động tay, đến ánh mắt. Có lẽ nếu phải nói ra, thứ thay đổi chỉ là mái tóc dài dần theo năm tháng, từng lọn rực rỡ, mềm mại cứ trải dài trên trang sách cũ vàng.

Gượm nghĩ mắt cậu nếu màu xanh biển, thêm vào đôi cánh trắng muốt hẳn là sẽ trông hệt như thiên thần. Nếu thế hắn sẽ là kẻ may mắn nhất, có được đấng bề trên hạ thế...
Thiên Yết cười nhạt với chính mình, trước khi gõ mạnh xuống bàn, làm Sư Tử giật mình tỉnh dậy.

Đôi mắt vàng màu Mặt Trời của cậu mơ màng nhìn, để rồi bừng tỉnh khi thấy trước mặt là mái tóc đen nhánh sắc quạ.

Hệt như thứ đeo bám cậu trong giấc mơ.

"Đến lúc đi rồi."