||AllxSư Tử|| •• Tiểu Thái Dương (✔)

.24. Thoughts, Scorpio

.24. Những nghĩ suy, Thiên Yết.

Buổi trưa ngày Tòa Nội các bị đánh bom.

Sư Tử vì mệt mỏi không thể tỉnh, cả cơ thể đau rã rời, bừng bừng như bị sốt.

Thiên Yết ngồi ngay bên cạnh, rất thản nhiên lướt ngón tay trên màn hình điện thoại. Cậu từ bé bị quản nghiêm, ngay cả ti vi còn không được xem, đừng nói một lần trong đời sử dụng qua thứ công nghệ cao ấy.

Cậu chỉ biết cậu loáng thoáng nghe tiếng điện thoại được gõ chữ cứ cạch cạch vang bên tai, khi cậu cứ chập chờn ra vào giấc ngủ. Dù rằng là cậu chẳng có tâm trí nào để mà ở cạnh kẻ vừa cưỡиɠ ɧϊếp mình, nhưng cả cơ thể cậu tàn tạ, chân không thể di chuyển, từng thớ thịt cứ như đang gào thét trong đau đớn khiến cậu không thể nghĩ thông. Nửa dưới dù Thiên Yết đã rửa sạch sau khi hắn phát dục, cậu vẫn cảm thấy rất chướng. Dạ dày cậu quặn thắt, sự thiếu thốn thức ăn làm dịch a-xít cứ cào vào thành bụng.

Tệ hại nhất là Sư Tử cảm giác như cậu không còn là một con người.

Không có tự do, bị giam giữ trong không gian không thuộc về mình. Không có sở hữu với cơ thể bản thân. Không có quyền bác bỏ thứ người ta áp đặt.

Nghĩ lại khi mới gặp, Sư Tử còn chẳng mảy may nhận ra hắn là kẻ nguy hiểm, mưu mô thế nào. Cậu chỉ muốn tìm anh mình, dù có phải trả cái giá đắt đỏ. Có lẽ chính vì điều đó mà cậu đã vô tình bước vào cái bẫy Thiên Yết đặt sẵn, một chút cũng không hề hay biết.

Có lẽ chính vì điều đó, mà Thiên Xứng cũng đã phải trả giá bằng máu đỏ...

"Chuyện anh trai tôi... chỉ là để gạt tôi, phải không?"

Sư Tử giọng khàn, cất lời rồi thở ra, hơi thở nóng ấm va vào bàn tay đặt trước mặt, hoàn toàn siết chặt. Cậu sâu trong thâm tâm không mong một câu trả lời, nhưng Thiên Yết đã dời sự chú ý sang cậu, thản nhiên như không mà cất ra hai chữ.

"Dĩ nhiên."

Ngón tay cậu ấn vào lòng bàn tay thành dấu, sâu vào da thịt. Đã ba bốn lần cứ có rồi lại mất, nhưng hi vọng anh trai cậu còn sống đã luôn là thứ cậu không thể dứt bỏ.

Thiên Yết xác nhận càng làm tim cậu đau đớn đến khó tả.

Thật tệ hại quá.

Sư Tử khi ấy vốn đã chẳng có sức để mà chửi bới, cậu chỉ có thể chầm chậm mà vô thức hỏi.

"..Vì sao lại là tôi?"

Một câu hỏi ngu ngốc, còn chẳng phải vì cậu dễ bị lừa gạt thì còn vì cái gì? Sư Tử hối hận, không muốn nghe câu trả lời nữa, cậu cũng mong hắn đừng thật sự đáp. Nhưng tiếng gõ bàn phím đột ngột dừng hẳn, vài phút trôi qua như thế.

Bầu không khí im lặng bất chợt phủ lên cậu một sự bất an. Sư Tử không dám quay đầu, sợ rằng linh cảm cậu đã đúng, rằng hắn đang chằm chằm nhìn cậu ở phía sau.

Cậu nín thở khi nghe tiếng hắn đặt điện thoại xuống, rồi tiếng tàn thuốc bị nhét vào gạt tàn xèo xẹt. Chỉ thế, và trong chốc lát cơ thể hắn đã áp sát từ phía sau.

Mùi thuốc, cùng phả vào hơi ấm đã ám ảnh cậu những ngày qua. Tim Sư Tử thắt lại, cậu bắt đầu thở gấp. Ngón tay trở thành lạnh đến run, ngay cả cử động cũng không biết phải nên làm thế nào.

Bàn tay thô ráp của Thiên Yết lượn xuống l*иg ngực cậu, rồi dần dần di chuyển xuống phía dưới. Hắn di chuyển thật cẩn thận, thật chậm. Những cử chỉ lướt qua những sợi lông tơ nhỏ, làm cả cơ thể cậu co rút lại.

Cảm giác lạ lẫm này là gì? Sư Tử nhíu mày, thu hồi lý trí một lần hất tay hắn đi.

"Tránh ra."

Thiên Yết chẳng ngạc nhiên, Sư Tử dù cho có trải qua bao nhiêu lần bị làm nhục, cậu cũng sẽ cứng đầu, ương ngạnh đến dại khờ như thế.
Nếu cứ ngoan ngoãn mà phục vụ hắn, chí ít trên người cũng sẽ bớt đi vết thương chỗ này chỗ kia. Hoặc chí ít, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh chóng và dễ dàng.

Nhưng Sư Tử chẳng bao giờ là loại người đó, đứa trẻ này chính xác đã gạt Cự Giải khỏi vị trí Hội đồng chỉ vì một người anh trai. Đứa trẻ này có chính kiến của mình, rất vững vàng là đằng khác.

"Cương quyết là rất tốt."

Dứt lời, Thiên Yết tóm lấy dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn của cậu, siết chặt nó trong một động tác làm cậu giật mình hét lên thất thanh. Còn chưa kịp hoàn hồn, một thứ gì đó lành lạnh, dài và mảnh đã chạm vào đầu dươиɠ ѵậŧ.

Sư Tử mở to mắt, bàng hoàng nhìn xuống, là thanh gì đó lạ lẫm, trong suốt, dài tận một gang tay đang được đặt trên lỗ tiểu.

"Nhìn nhé."

Một lần, hắn ấn mạnh được nó vào bên trong. Sự xâm nhập bất ngờ làm Sư Tử giật lên, căng người, nước bắt đầu tràn ra khỏi khóe mắt và miệng. Thứ này còn đau gấp mấy lần so với việc hắn thúc dươиɠ ѵậŧ hắn vào hậu huyệt, đau đến mức Sư Tử cắn răng, cắn môi bật máu.
"....Rút ...rút nó ra...!"

Cậu nấc lên, khóc đẫm má như một đứa trẻ. Tay đã bị siết lại từ đằng sau lưng tự bao giờ, chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn thứ đó lún sâu, lút cán vào nơi cấm địa.

"Cái này là vì cậu không ngoan đấy."

Hắn tóm tay cậu, trói lại phía sau nhanh chóng và gọn gàng. Cả người trườn áp phía sau, đôi môi Thiên Yết cố định trên gáy cậu. Đầu lưỡi hắn nóng, lướt đến đâu, thứ đó của cậu cương đến đấy. Cậu nhục nhã không cách nào tả nổi.

"..Chết tiệt.!.." Sư Tử vặn vẹo, cố thoát khỏi cái sợi vải buộc lấy tay từ đằng sau lưng, chỉ để mối siết càng thêm bám chặt. Cơn đau phía dưới truyền đến thống khổ đến mức Sư Tử phải úp mặt vào gối, cố ngăn tiếng khóc của bản thân cứ thoát ra.

Thiên Yết mỉm cười, phả không khí vào lớp da của cậu. Hắn liếʍ cái dấu ấn hằn in trên ấy, làm Sư Tử run rẩy kịch liệt, núʍ ѵú căng cứng trên làn da trần trụi, thứ mà đang bị hắn xoáy, rồi nắn đến đỏ.
Thiên Yết chẳng mặc cho cậu thứ vải gì chính là để dễ dàng đè cậu ra thỏa mãn nɧu͙© ɖu͙©, như bây giờ.

Sư Tử nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, nhưng mọi sự vẫn chẳng thay đổi. Từ đâu đó vang lên giọng nói của Thiên Yết, nói rằng cậu không hề đang mơ, nói rằng cậu phải ngoan ngoãn mà chấp nhận thực tại. Sư Tử cảm nhận được hắn bắt đầu di chuyển bàn tay lên xuống, mạnh bạo không ngơi nghỉ. Du͙© vọиɠ ăn mòn cậu, sự chống đối lại không có tác dụng gì.

Cậu ghét bỏ loại chuyện này đến cùng cực. Giọng nói cậu đứt quãng, khàn đυ.c do gào thét quá nhiều.

"Thiên Yết...Buô--..-.ng...!!"

Hoàn toàn không hề nghĩ tới, Thiên Yết lại mỉm cười sau lưng cậu. Hơi thở hắn ngắt từng nhịp, hệt như đang cố nhịn lấy sự hân hoan.

Tốt, rất tốt.

Lúc làʍ t̠ìиɦ, được đối phương gọi tên, Thiên Yết tất nhiên không ngoại lệ cảm giác rất thỏa mãn. Hệt như Sư Tử đang bám víu, phụ thuộc vào tồn tại của hắn. Cũng không phải hắn chưa từng trải qua sự việc như thế, chỉ là Omega khác quá dễ phục tùng, quá yếu đuối và mỏng manh. Thứ gì dễ đoạt lấy, giá trị tất nhiên là rẻ rúng và chẳng ai cần.
Bản thân trở nên cao hứng, hắn nhếch môi, tăng nhanh dần chuyển động bàn tay. Tay còn lại giữ chặt lấy cậu ngang hông, răng hắn cắm sâu vào nơi dấu ấn, thứ hắn tạo ra, thứ đang hằn sâu vào da thịt mà hắn luôn muốn chiếm lấy.

Du͙© vọиɠ của một Alpha ngập ngụa trong không khí, đặc quánh và nặng như chì. Trí óc Sư Tử đã sớm xoay vòng, thứ cậu nghĩ suy bấy giờ chỉ có khi nào thì chuyện này mới kết thúc.

Và Sư Tử, dưới sự cưỡng chế của Thiên Yết, lêи đỉиɦ nhưng lại không thể bắn ra.

"Hộc.." Sư Tử thở dốc. Thứ đó đau đớn đến làm cậu tưởng chết đi một nửa, thêm cả việc nó kìm hãm tận sâu vào trong dươиɠ ѵậŧ, cậu đến nước mắt cũng phải nuốt ngược lại.

Đằng sau là thân thể cứng cáp của Thiên Yết, cùng dươиɠ ѵậŧ hắn dựng lên đang ấn vào mông cậu.
Lại cũng là làm chuyện đó?

Sư Tử cắn răng, không thể để một lời cầu xin nào thoát ra khỏi miệng. Cậu không hề muốn chuyện này, nhưng cậu cũng không hề muốn bản thân mất danh dự thêm một lần nào nữa.

Bồn tắm lạnh lẽo, sàn gạch đầy nước hòa tan cái màu đỏ của máu, lại trông hệt như sắc màu của trần nhà cậu đã vô hồn thu vào tầm mắt khi ấy.

"Nếu cậu tự giác đẩy nó vào, tôi rút cái đó ra cho cậu."

Thiên Yết cất lời từ đằng sau, ám muội thứ gì cả hai đều hiểu.

Cái gì tự giác, sớm muộn gì cũng không phải sẽ hϊếp chết cậu ư?

Không được tin vào lời của Thiên Yết thêm một lần nào nữa, cậu nhắc bản thân như thế. Nhiều lần. Nhưng Sư Tử không thể lừa dối bản thân, rằng cậu thật sự rất sợ, rất kinh hãi. Bàn tay cậu trắng bệch, siết chặt đến độ máu không thể lưu thông. Trong tâm trí cậu, những lần cưỡиɠ ɧϊếp mạnh bạo đó cứ lặp đi lặp lại mãi, hệt như một cuộn băng bị lỗi.
"Không.." Cậu không muốn.

Sư Tử cật lực xoay quanh phòng tìm kiếm thứ gì có thể làm vũ khí, nhưng không.

Hay là cậu trốn vào phòng tắm..? Chí ít-

Thiên Yết đột ngột kéo thanh thủy tinh lên, rồi dụng sức ấn mạnh sâu xuống.

"..!!!.." Sư Tử đứt ngang dòng suy nghĩ, cả cơ thể lập tức phản ứng. Răng cậu va vào nhau, cả cơ thể cậu cong cứng lại. Nước lại bất đắc dĩ mà hấp nóng cả gò má đỏ.

Đau như thể cậu sắp chết. Sư Tử đã thấy vụt qua tầm mắt mình khi ấy là những vệt đỏ màu máu. Mắt cậu lại mờ đi vì nước mắt, nhưng cậu vẫn thấy mái tóc Thiên Yết rũ xuống khi hắn ấn cậu xuống giường, rồi cúi thấp gần mà hôn lấy cậu.

Vẫn là cái mùi thuốc lá mà cậu kinh tởm.

"Vậy mà tôi còn định nhẹ nhàng với cậu đấy, Tiểu Thái dương."

Sự đổi cách gọi một cách nhấn nhá, cố tình của hắn làm Sư Tử thót tim. Cậu cố nghiêng người bên này bên kia, đến cùng vẫn không tránh được.
Chỉ có thể phát ra âm thanh nhục nhã khi hắn bế bổng cậu lên như lần trong bồn tắm, lần này thật sự ấn cậu xuống.

Đau đến khủng khϊếp.

Thứ ấy của hắn đã to lớn cùng dày, thêm vào không có màn dạo đầu, thêm vào Sư Tử đang bị thương, thêm vào cái tư thế hϊếp dọc này.

Máu bắt đầu lạo xạo trong hậu huyệt, khi hắn rút ra, ướŧ áŧ và đẫm huyết sắc, Sư Tử tưởng cậu sắp ngất đi. Nhưng không, cậu vẫn tỉnh táo, và sự tỉnh táo này làm cậu tức điên.

Cậu thấy ga giường trắng thấm đẫm vài giọt li ti đỏ, nước mắt lại rơi lã chã. Họng cậu dù không gào lên câu chữ nào vẫn đau siết đến chướng, có lẽ thứ nước mặn chảy ra không đủ làm vơi đi tiếng lòng của cậu.

Thiên Yết đẩy hông cậu lên xuống, rất nhanh và nhịp nhàng. Kĩ thuật hắn tốt đến độ dù là Sư Tử có ghét bỏ, du͙© vọиɠ vẫn khiến thành vách bên trong cậu siết chặt lại. Mái tóc đen đẫm mồ hôi của Thiên Yết tựa vào ngực cậu, nhịp thở hắn trên da cậu, nóng như lửa đỏ.
Sư Tử cong lưng, cảm nhận được xúc cảm gì đó chạy dọc xương sống khi hắn dùng lưỡi liếʍ vào dấu ấn hắn để lại. Da thịt trần trụi va chạm, bầu không khí lấp đầy bằng mùi tϊиɧ ŧяùиɠ, đầu óc Sư Tử bắt đầu trở nên mụ mị. Hình ảnh anh trai cậu chập chờn trong trí nhớ, Thiên Xứng nằm đó bất động, hình ảnh Cự Giải nhìn cậu phía xa.

Tất cả đều từng nói với cậu rằng cậu quan trọng với họ lắm, quan trọng với họ bậc nhất thế gian.

Thiên Yết thật sự đã kéo cậu xuống địa ngục.

Sư Tử xoay xở giữ vững mỗi nhịp dươиɠ ѵậŧ hắn đẩy vào. Hắn khi rút ra cậu lại càng khổ sở. Chẳng mấy chốc, Sư Tử đã muốn ra thêm một lần, đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ cậu rỉ ra chất lỏng trắng đυ.c, cậu sắp không chịu được nữa.

Sư Tử cũng chẳng còn gì để níu giữ, kể cả Thiên Yết gϊếŧ cậu ngay bây giờ, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn?
Như thể suy nghĩ của cậu hắn đọc được, Thiên Yết đột nhiên đặt cậu xuống giường, dùng một tay, bao vòng quanh cổ cậu.

"Cậu có ánh mắt của kẻ muốn chết." Thiên Yết nghiêng đầu, biểu cảm như hóa dại. Cái siết của hắn chặt dần, và khuôn mặt Sư Tử cũng dần trắng bệch.

Lời hắn vừa nói, không thể nào đúng.

Sư Tử tự thuyết phục bản thân khỏi cùng cực, khỏi cái siết chặt của hắn. Nước mắt ướt đẫm gối, đôi đồng tử sáng rực chìm đắm trong sương. Hắn siết cổ cậu đến dễ dàng, hệt như bóp một con rối, bòn rút sự sống của cậu trượt khỏi chống cự yếu đuối Sư Tử đang mang.

"Dừ..ng.. ta..y..."

Sư Tử cất ra những tiếng nói ngắt quãng, hệt như trăn trối.

Thiên Yết lẳng lặng nhìn, không rõ là bản thân đang cảm thấy gì.

Phút giây trôi qua dài tựa vạn năm, Thiên Yết chỉ nhớ khi ấy đôi mắt màu hoàng kim của Sư Tử hệt như mặt hồ của một ngày nắng trong trẻo, cao vời vợi, cao đến không cách nào với tới.
Cũng là hình ảnh đó khi hắn nhúng đầu cậu vào trong bể nước.

Và Thiên Yết đã lần nữa buông tay ra.

.

Những tưởng khi hắn bắn vào trong cậu là đã xong, nhưng vài tiếng đã trôi qua, và mọi sự vẫn như thế.

Sư Tử khóc đến ướt đẫm má, nước tràn ra từ miệng. Kɧoáı ©ảʍ dâng tới mức Sư Tử không còn suy nghĩ được gì. Nơi cổ hằn in dấu tay, trên má máu dồn hết lên khuôn mặt. Phía dưới, thanh thủy tinh dưới áp lực quá nhiều lần phóng tinh bắt đầu dần lộ ra,đung đưa theo mỗi nhịp thúc vào của Thiên Yết.

"Quả là tiện lợi, cơ thể cậu thích nghi rất nhanh." Thiên Yết mỉa mai, rồi tiếp tục thúc vào phía trong cậu. Đã bao lần tϊиɧ ɖϊ©h͙ được phóng vào, bụng cậu chướng, cả cơn buồn nôn cũng đang dần trồi lên bề mặt, thế nhưng hắn không dừng lại.

Thoáng qua tâm trí, cậu nghĩ đến bản thân nếu thực sự là Omega, cậu sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt kèm theo hậu quả lớn nhất.
Cơn lạnh run chạy dọc sống lưng cậu.

Bây giờ có muốn xoay đổi tình thế cũng không phải muộn rồi sao?

Da chạm da, sự nóng hừng hực từ hai cơ thể rơi vào du͙© vọиɠ xá© ŧᏂịŧ không đủ làm cậu nguôi ngoai đi cái lạnh lẽo dần đóng băng cả tâm can cậu.

Sư Tử thấy trắng đen chập chờn trước mắt. Ngay cả đớn đau cũng không còn làm cậu để tâm được nữa.

Cái hôn Thiên Yết đang trải dài nơi ngực cậu nhẹ nhàng lại hóa sâu hoắm như lưỡi dao. Từng câu chữ hắn nói như tiếng hoa rơi, vẩn vơ, lẩn quanh mãi trong không khí, không cách nào dứt ra được.

Sự thù hận Thiên Xứng đã đẩy hắn đi quá xa.

Đó chỉ là những suy nghĩ từ một Sư Tử ngây thơ, không biết bản thân có giá trị gì.

"Ngay từ đầu, tôi đã nhắm đến cậu."

"Sư Tử, tôi sẽ không để cậu thoát khỏi tôi."