[Quyển 5][Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! | Mặc Linh

Chương 819 - Võng Hồng Đầu Bảng (3)

Edit : Sa Nhi - TruyenWiki

=======================

"Chuyện chuyên nghiệp, giao cho người chuyên nghiệp." Sơ Tranh vòng tay trước người: "Có vấn đề gì?"

"Không có không có." Quan Thương cười cười nịnh bợ: "Ngải tiểu thư nói không sai, cô cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối làm việc chuyên nghiệp."

Quan Thương cam đoan.

Sơ Tranh hờ hững để lại một câu: "Tốt nhất là thế."

Rồi đón xe rời đi.

"Ngải tiểu thư đi thong thả."

Quan Thương đưa mắt nhìn vị thần tài vừa rời đi, lấy điện thoại ra ấn số điện thoại của phòng làm việc: "Làm việc làm việc đi, gọi hết mấy người đang ở bên ngoài về, một tiếng sau họp."

Người bên kia đầu dây rõ ràng bất mãn: "Chính là cái cô lúc trước bị bôi đen bởi đám KOL kia ấy à? Chút chuyện nhỏ này thì có thể được bao nhiêu tiền, lão đại, anh..."

Quan Thương cười lạnh: "Cậu thì biết cái gì, một tiếng sau ai còn chưa trở lại, trừ tiền thưởng."

"......."

Quan Thương cúp điện thoại, chạy về phòng làm việc.

-

Sơ Tranh lên xe.

Tài xế hỏi cô đi đâu.

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, lịch sự hỏi: "Ở đây có văn phòng luật sư nổi tiếng nào không?"

Tài xế cũng có biết, nói với Sơ Tranh vài địa chỉ.

Sơ Tranh bảo ông ta tùy tiện đưa mình đến một chỗ.

Khi Sơ Tranh đi ra từ văn phòng luật sư thì đã là chạng vạng tối.

Người phụ trách của văn phòng luật sư đưa cô ra: "Xin hỏi cô có cần xe đưa về không?"

"Không cần." Sơ Tranh nhìn về một hướng, cự tuyệt đề nghị của người phụ trách.

"Vậy Ngải tiểu thư đi thong thả."

Sơ Tranh giẫm lên bậc thang, không nhanh không chậm đi qua khu phố đối diện.

Lúc này Thẩm Hàm Thu và một người đàn ông vừa tiến vào quán cà phê.

Sơ Tranh không nhìn thấy mặt của người đàn ông, đương nhiên, cho dù nhìn thấy mặt  thì có lẽ cô cũng không biết.

Thời gian Thẩm Hàm Thu và nguyên chủ ở chung..... Không phải, cùng thuê nhà, đừng nói là bạn nam, ngay cả bạn nữ cũng chưa từng thấy cô ta dẫn về.

Không qua bao lâu, Thẩm Hàm Thu đi ra khỏi quán cà phê.

Cô ta còn cố ý đeo kính râm, nhìn quanh quất hai bên một chút, có vẻ khá cẩn thận, cứ như không muốn để ai trông thấy vậy.

Sơ Tranh tránh lùi về đằng sau, sau khi Thẩm Hàm Thu rời đi, người đàn ông kia mới đi ra, bước lên một chiếc xe rời đi.

Sơ Tranh chụp một tấm hình, gửi ảnh chụp qua cho Quan Thương, bảo hắn điều tra xem đây là ai.

-

"Sơ Tranh, cô đi đâu thế?"

Sơ Tranh vừa mở cửa, thanh âm của Thẩm Hàm Thu đã vang lên, còn có vẻ rất lo lắng.

Nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo sự dò xét soi mói.

"Gần đây cô vẫn đừng nên đi ra ngoài thì tốt hơn, lỡ như đám người kia điên lên rồi thật sự tìm tới cửa nhà thì làm sao giờ."

Thẩm Hàm Thu lo lắng nhắc nhở.

Ra cái vẻ thật lòng lo nghĩ cho cô lắm không bằng.

Sơ Tranh không lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái.

Cái nhìn kia giống như làm cho nhiệt độ của cả không gian hạ xuống đến mấy độ.

Thẩm Hàm Thu bị nhìn đến mất hết tự nhiên.

Loại cảm giác kia... giống như cô ta đã hoàn toàn bị nhìn thấu, làm Thẩm Hàm Thu chột dạ, không dám đối mặt với Sơ Tranh.

Cô ta rời tầm mắt đi: "Cũng không biết là ai lại giở trò hãm hại như thế, cô có nghi ngờ ai không?"

"Cô không rõ chắc?"

"Tôi?" Thẩm Hàm Thu kinh ngạc, hai tay bất chợt khoanh trước ngực, chân cũng rút lại: "Tôi rõ  cái gì cơ?"

Thẩm Hàm Thu đã xử lý sạch sẽ tất cả mọi thứ.
Bao gồm cả điện thoại dùng để đăng nhập vào tài khoản kia.

Cho nên mặc dù Thẩm Hàm Thu chột dạ, nhưng cô ta cũng không thấy phải lo lắng lắm.

"Phòng này tôi không cho thuê nữa."

Sơ Tranh không đáp lời mà đột nhiên đổi đề tài.

"Bây giờ cô dọn đi ngay."

"Cái gì?" Thẩm Hàm Thu lập tức đứng bật dậy: "Cô bảo tôi dọn đi bây giờ?"

"Đúng." Sơ Tranh vòng hai tay trước ngực, dựa vào tường: "Cô có một tiếng để thu dọn đồ đạc."

"Tiền thuê nhà tôi đóng vẫn chưa đến hạn, cô dựa vào cái gì mà bảo tôi dọn đi?" Đêm hôm khuya khoắt, còn bảo cô ta dọn nhà?

"Tiền thuê nhà trả lại cho cô, phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng sẽ trả lại." Sơ Tranh rất dễ nói chuyện, lập tức vung tiền.

Mặc dù phòng ở không phải của nguyên chủ.

Nhưng phòng ở là nguyên chủ thuê được từ chủ nhà, Thẩm Hàm Thu là kẻ đến sau.
Thẩm Hàm Thu chẳng hiểu gì cả, vừa rồi còn đang nói chuyện trên mạng, sao quay đầu một cái đã nhảy đến chuyện thuê nhà rồi.

"Sao cô lại muốn tôi dọn đi."

"Cô còn không biết chắc?" Trong lòng tự hiểu là được, sao cứ muốn phải nói trắng phớ ra nhỉ, thèm đòn thế này lại làm bà đây càng muốn xử lý cô hơn đấy.

"..........."

Tự rõ ràng cái gì?

Lời này là có ý gì?

Đáy lòng Thẩm Hàm Thu bỗng hoảng loạn.

Cô đã biết cái gì rồi?

Không có khả năng.

Cô không có khả năng biết được chuyện này.........

Thẩm Hàm Thu bình tĩnh lại, sắc mặt không tốt lắm nói: "Sơ Tranh, cho dù cô bị ủy khuất thì cũng không thể giận cá chém thớt lên người tôi chứ? Tôi đâu có đắc tội với cô!"

Giữa lông mày Sơ Tranh đã tràn ngập sự lãnh đạm: "Một tiếng sau cô còn không dọn đi, tôi sẽ mời người giúp cô dọn."
"Có phải cô điên rồi không?"

Sơ Tranh liếc nhìn cô ta một cái, quay người vào phòng bếp, cầm ra một con dao.

Bà mày chém thật đây này.

Thẩm Hàm Thu bị con dao kia làm giật cả mình, cả kinh kêu lên: "Cô đừng có làm loạn."

"Dọn không?"

"Dọn, dọn. Tôi dọn!"

Thẩm Hàm Thu bị dọa đến hoa dung thất sắc, nào dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ Sơ Tranh nữa, chỉ sợ Sơ Tranh sẽ chém cô ta thật luôn.

Thẩm Hàm Thu nhanh chóng trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Một tiếng căn bản không thể dọn hết được.

Thẩm Hàm Thu còn đang thu dọn nửa chừng, cửa phòng đã bị người đập vang lên ầm ầm, Thẩm Hàm Thu bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, không dám ra mở cửa.

Ầm!

Cửa phòng bị người đá văng ra.

Hai đại hán cơ bắp trái Thanh Long phải Bạch Hổ đứng ở cửa ra vào, cửa vừa mở ra, hai người cũng lập tức đi vào.

"Các người muốn làm gì!!!"
Thẩm Hàm Thu thét lên, ôm tay che lấy ngực.

"Các người không được qua đây! Tôi báo cảnh sát!!!"

Hai đại hán cao to đen hôi, trái Thanh Long phải Bạch Hổ liếc Thẩm Hàm Thu một cái, bắt đầu dọn đồ đạc trong phòng cô ta.

Thẩm Hàm Thu: "........."

Thẩm Hàm Thu nhìn ra ngoài, Sơ Tranh đang dựa vào cửa phòng, thần sắc hờ hững nhìn lại.

Hai người kia rõ ràng là do cô tìm đến.

—— Một tiếng sau cô còn không dọn đi, tôi sẽ mời người tới giúp cô dọn.

Thẩm Hàm Thu bị dọa đến nhũn cả ra, phía sau lưng đã toàn là mồ hôi lạnh, lúc này cô ta chỉ biết dựa vào cửa sổ, hốt hoảng túm chặt lấy vạt áo.

Ngải Sơ Tranh này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hai người kia là cô tìm từ đâu ra?

Hai đại hán rất nhanh đã chuyển hết đồ đạc ra ngoài, chỉ còn lại Thẩm Hàm Thu lẻ loi trơ trọi.

Hai người đồng loạt đi về phía Thẩm Hàm Thu.
Thẩm Hàm Thu đã lui đến đường cùng, không còn chỗ nào mà lui nữa.

"Các người muốn làm gì? Ngải Sơ Tranh cô điên rồi, cô mau bảo bọn họ dừng tay lại!!"

Hai đại hán, một trái một phải túm lấy Thẩm Hàm Thu, lẳng cô ta ra ngoài cửa.

Đại hán đạp đồ vật bên cạnh cửa xê ra, kéo cửa đóng lại.

Thẩm Hàm Thu ngã ngồi trong một đống hỗn độn trên hành lang, ngẩng đầu nhìn lên, đáy mắt  chỉ còn sự kinh hồn táng đảm của cô ta vừa vặn chiếu đến nữ sinh đang dạo bước đi tới.

Đôi mắt đen như mực kia, lạnh giá nhìn thẳng vào cô ta.

Trong hành lang như có âm phong thổi qua, lưng và cánh tay Thẩm Hàn Thu đều đã nổi lên một tầng da gà.

Ầm!

Cửa phòng đóng lại, thân thể Thẩm Hàm Thu cũng run lên theo, da đầu tê dại từng trận.

Đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm Hàm Thu còn đang ngơ ngác, cửa phòng đột nhiên lại bị mở ra, tiếp theo chính là một đống đồ đập tới, ào ào rơi trên hành lang.
Một hồi lâu sau Thẩm Hàm Thu mới đứng dậy nổi, cô ta mệt nhọc dựa vào vách tường, cứ như làm vậy thì có thể cho cô ta một chút cảm giác an toàn.

Chuyện vừa rồi đã làm cô ta bị khϊếp sợ quá lớn.

Đó là Ngải Sơ Tranh sao?

Không phải!

Thật lâu sau, Thẩm Hàm Thu mới ấn một dãy số.

"Alo, chỗ em vừa xảy ra chút chuyện, anh có thể đến đón em không? Em không có cách nào... Anh không thể tới sao? Em...... alo? Alo?"

Tút tút tút...

Âm thanh báo bận vang lên trên hành lang trống vắng.

Thẩm Hàm Thu siết chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đáy lòng cô ta ấm ức, tức giận, còn mang theo cả sự oán hận ngập tràn.