Thần Tượng [18+]

Chương 15: Lễ tốt nghiệp

Chương 15: Lễ tốt nghiệp

Anh cáu, cô dám từ chối anh

"Tối mai em bận"

"Bận??? Bận gì???"

Cô xị mặt, cảm giác mình vừa bỏ qua một cơ hội ngàn vàng.

"Dạ. Tối mai là lễ tốt nghiệp của em"

.......

.

.

.

Khải Đông đứng hình trong vài giây, sau đó thì bật cười, từ lúc nào anh lại trở nên trẻ con đến thế. Nhìn gương mặt bí xị của cô, anh thương không tả nổi.

Khải Đông chống cằm nhìn cô

Chết tiệt

Bị con gấu ngốc này bỏ bùa thật rồi.

Khải Đông: "Lễ tốt nghiệp"

Hạo My gật gật

"Dạ. Ngày mai em tốt nghiệp rồi"

Khải Đông: "Vậy sắp thành người lớn rồi"

Cười nhếch mép

Con gấu ngốc không bao giờ hiểu hết được ý nghĩa của câu cảm thán đầy gian xảo, kèm theo nụ cười nửa môi đầy mê hoặc vừa rồi của anh.

Hạo My nhanh nhẹn dọn dẹp đồ ăn trên bàn, trả lại không gian cho anh làm nhạc. Khi Khải Đông sáng tác đặc biệt rất nghiêm túc, khuôn mặt bỡn cợt, ngông ngông như biến đi đâu mất. Anh thật sự trở thành một con người hoàn toàn khác, thật trầm ổn, thật đời.

Cô chăm chú nhìn những ngón tay thon dài của anh lả lướt trên mặt giấy, khuôn mày chau lại có chút suy tư, lâu lâu đôi môi lại ngân nga một vài giai điệu. Anh thật đẹp, vẻ đẹp của một gã trai hư bất trị, nhưng lại luôn cháy hết mình vì tình yêu nghệ thuật.

Cô ngẫm nghĩ hồi lâu

Hạo My dường như vừa ngộ ra được một điều - cô yêu anh rồi thì phải.

À không

Đã bao giờ cô không yêu anh đâu chứ

Hạo My lắc lắc đầu, cố gạt bỏ những suy nghĩ ngốc nghếch có phần viễn vông đó. Cô lặng lẽ đi pha cho anh một ly chocolate nóng, sau đó ngồi xuống đối diện anh, ngẫm nghĩ cho bài phát biểu ngày mai.

Cả hai cứ thế im lặng bên nhau, thật an yên và bình lặng.

Khải Đông đắm chìm trong những giai điệu không biết bao lâu, nhưng đến khi anh ngước lên nhìn, thì con gấu ngốc đã ngủ gục trên bàn từ lúc nào. Anh nhìn cô, sau đó lại nhìn ly Chocolate nóng, à không, chỉ hơi âm ấm thôi.

Anh cười thật hạnh phúc.

Đúng rồi

Điều anh ước ao chỉ có thế

Anh đã luôn mong có một ly chocolate nóng, giữa những đêm lạnh giá. Anh đã luôn mong có ai đó ở cạnh bên, bình lặng và an yên như thế.

Những người phụ nữ trước đây đến với anh, những điều họ muốn nếu không phải là sự nổi tiếng hào nhoáng xung quanh anh, thì cũng đến với anh vì tiền.

Anh nhẹ hôn lên đôi má phính của cô

Cám ơn em cuối cùng cũng đã chịu xuất hiện.

Cám ơn em đã đến bên anh

.

.

.

.

.

Hạo My giật mình tỉnh giấc với chiếc khăn trùm kín đầu. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, hình như Khải Đông đã đi mất. Tối qua cô ngủ quên lúc nào không hay.

Thiên Trạch đón cô ở trước cửa phòng, sau đó nhiệt tình đưa cô về tận nhà, mặc cho cô nhiều lần khẳng định mình có thể tự về một mình.

Cô nhanh chóng thay đồ sau đó đi rước ba mẹ ở sân bay. Hôm nay ba mẹ cô sẽ sang Mỹ để dự lễ tốt nghiệp cùng cô.

Buổi lễ diễn ra khá hoành tráng, cô được đại diện khoá Doanh Nghiệp lên đọc lời tri ân gởi đến thầy cô. Cảm giác hồi hộp xen lẫn tự hào khiến cô gái nhỏ bình thường tự tin nay lại có chút rung sợ. Ở phía trên sân khấu, cô thấy được những giọt nước mắt cảm động của mẹ Đào, tiếng vỗ tay đầy tự hào của ba Lâm. Cô cũng nhìn thấy nụ cười hiền của Trần Quân, ánh mắt trêu chọc của Tiểu Khiết và Ly Ly. Cô sẽ ghi nhớ tất cả, và lưu giữ thật cẩn thận ở trong tim.

Trần Quân tặng hoa cho Hạo My khi cô vừa bước xuống sân khấu. Cô hạnh phúc trong vòng tay của ba mẹ và bạn bè cùng tiếng vỗ tay hân hoan của cả hội trường.

Tiểu Khiết và Ly Ly thay phiên nhau chụp hình cho cô, giúp cô lưu lại mọi khoảnh khắc ý nghĩa.

Buổi tối, mọi người kéo về nhà cô tiệc tùng, không khí thật rộn ràng và vui vẻ. Trần Quân cũng đến chung vui cùng cô. Cậu còn đem theo khá nhiều quà đến biếu cho ba mẹ cô. Mẹ Đào tuy khó tính nhưng lại rất quý cậu. Ba Lâm thì khỏi nói, mến Trần Quân ra mặt.
Mọi người ăn uống trò chuyện khá vui vẻ, lâu lắm rồi cô mới có cảm giác sum vầy như thế này.

Đến gần nửa đêm, ba mẹ cô cũng đã thấm mệt sau chuyến bay dài. Tiểu Khiết, Ly Ly và Trần Quân chào ba mẹ cô ra về, trả lại không gian cho ba mẹ Hạo My nghỉ ngơi.

Vẫn như thường lệ, cô tiễn mọi người xuống sảnh chung cư.

Hạo My ôm Tiểu Khiết và Ly Ly

Hạo My: "Cám ơn các cậu, hôm nay tớ vui lắm"

Cả ba người ôm chặt lấy nhau, ai nấy đều xúc động

Tiểu Khiết áp tay lên má Hạo My

Tiểu Khiết: "Thương lắm. Ngủ sớm đi, hôm nay chắc cậu mệt lắm rồi"

*gật gật*

Tài xế riêng của Tiểu Khiết đã đợi sẵn bên ngoài, cả hai vẫy tay chào cô trước khi bước lên xe.

Hạo My quay lại nhìn Trần Quân, vô tình bắt gặp ánh mắt dịu dàng từ cậu.

Hạo My: "Cám ơn anh Trần Quân"

Cậu cười hiền
Trần Quân: "Vì điều gì?"

Hạo My: "Vì tất cả"

Trần Quân: "Em có muốn đi dạo với anh một chút không?"

*gật gật*

Cả hai đi dọc theo men con đường quanh chung cư của cô. Sương đêm lành lạnh khiến cô bất giác rùng mình. Trần Quân ân cần lấy áo ngoài của mình khoác cho cô.

Hạo My: "Cám ơn anh"

Cậu lúc nào cũng chu đáo như thế

Trần Quân: "Tốt nghiệp rồi em định sẽ làm gì?"

Hạo My: "Em cũng chưa biết. Dù sao em cũng còn phải thực tập thêm 2 tuần nữa ở trường"

Trần Quân: "Em định sẽ về nước hay ở lại đây làm việc một thời gian"

Cô thở hắc ra, thật ra cô cũng không vội về nước. Học nhiều rồi, cô cũng muốn tranh thủ dạo chơi một lúc.

Hạo My: "Thật ra em cũng chưa có ý định về công ty của ba làm. Em muốn đi đây đi đó, học hỏi kinh nghiệm"

Cô cười ngây ngốc

Hạo My: "Luôn tiện dạo chơi một chút"
Trần Quân: "Nếu anh nói...anh muốn em về làm cho công ty của anh. Em nghĩ sao?"

Cô nhìn anh, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ ngạc nhiên

Hạo My: "Trần Quân, đây quả thật là một lời đề nghị quá tốt...nhưng mà em..."

Chưa để cô nói hết câu, cậu đã nhanh chóng đặt vào tay cô một bảng hợp đồng

Trần Quân: "Đây là hợp đồng làm việc với công ty anh. Em suy nghĩ đi rồi kí vào đó"

"Em..."

Trần Quân: "Không cần vội. Em cứ suy nghĩ kĩ đi đã"

"Nhưng mà..."

Hạo My: "Nhưng tại sao anh lại muốn em về làm cho công ty của anh. Em chỉ mới tốt nghiệp, lại chưa có kinh nghiệm làm việc?"

Cô thắc mắc

Trần Quân xoay người nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt rất chân thành và da diết.

Trần Quân: "Có hai lý do"

*im lặng*

Trần Quân: "Lý do thứ nhất: anh tin em"

Cô chớp mắt

Hạo My: "Vậy còn lý do thứ hai???"

Trần Quân nắm lấy tay cô, dịu dàng và trân trọng.
Trần Quân: "Lý do thứ hai...là vì anh cần em"

.

.

.

.