Thần Tượng [18+]

Chương 16: Hai lời đề nghị

Chương 16: Hai lời đề nghị

Trần Quân xoay người nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt rất chân thành và da diết.

Trần Quân: "Có hai lý do"

*im lặng*

Trần Quân: "Lý do thứ nhất: anh tin em"

Cô chớp mắt

Hạo My: "Vậy còn lý do thứ hai???"

Trần Quân nắm lấy tay cô, dịu dàng và trân trọng.

Trần Quân: "Lý do thứ hai...là vì anh cần em"

...............

Hạo My có chút ngạc nhiên trước sự thẳng thắng của cậu, trong chốc lát, cô không biết mình nên trả lời như thế nào.

Trần Quân ôm chầm lấy cô, nhanh và đường đột tới nổi, khiến toàn cô như đóng băng, không thể phản ứng.

Trần Quân: "Nói ra có vẻ ích kỉ, nhưng anh thật sự không muốn xa em"

"....."

Cô nép người, tránh khỏi vòng tay của anh.

Trần Quân hiểu ý nghĩa của hành động vừa rồi, anh cười hiền.

Trần Quân: "Không phải vội"

"Bản hợp đồng này là vô thời hạn, khi nào em sẵn sàng, hãy kí vào đó"

"Anh sẽ đợi"

.

.

.

Hạo My lặng lẽ quay trở lại chung cư, trong đầu miên man nhiều suy nghĩ. Tấm lòng của Trần Quân, cô thật sự rất cảm kích. Nhưng khổ nổi cảm kích và tình yêu là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau, và bản thân cô cũng đủ tỉnh táo để nhận ra thế nào gọi là tình yêu. Mẹ Đào thường hay nói với cô, hãy chọn cưới một người đàn ông yêu cô nhiều hơn cô yêu họ, vì như vậy sẽ giúp cô cảm thấy hạnh phúc hơn, an toàn hơn. Hạo My tiếp thu những lời răn dạy của mẹ Đào, nhưng bản thân lại tuyệt đối không cho phép mình cân đo đong đếm khi yêu. Đối với cô, yêu đơn giản chỉ là yêu thôi, không so sánh ai nhiều ai ít. Cũng giống như thứ tình cảm mà cô dành cho ai đó.

Haizzz

Thở dài thườn thượt

"NÈ"

*giật mình*

"Cô Lâm Hạo My, cô đi đâu nãy giờ, điện thoại thì không được, cô biết tôi đợi cô 30 phút rồi không?"

Thiên Trạch cằn nhằn

Hạo My chưa kịp hoàn hồn sau màn hù dọa của cậu. Cô vội vã kiểm tra điện thoại trong túi áo khoác. Sau khi ngẩn ngơ gần 5 phút, cô mới quơ quơ điện thoại trước mặt Thiên Trạch.

"Điện thoại em hết pin"

Cậu định mắng cho cô thêm một trận, nhưng nhìn cái mặt buồn ỉu xìu của cô thì lại xuống giọng.

Thiên Trạch: "Em đi đâu nãy giờ??!"

Ấp úng

Hạo My: "À...thì...em đi dạo lòng vòng"

Cậu nhăn nhó, cái mặt nói dối quá tệ.

Thiên Trạch: "EM ĐI DẠO VỚI TRAI???! Anh thấy hết rồi"

Cậu hét lên

Cô hoảng hồn bịt miệng cậu không kịp. Thiên Trạch vừa nói xong cũng cảm thấy âm vực hơi to, tự động xuống tông. Để ai kia nghe thấy, chắc cậu và cô đều không toàn mạng rời khỏi đây.

Thiên Trạch: "Nè...bạn trai em hả???"

*thì thầm*

Hạo My: "Không phải...sếp của em??"

Thiên Trạch: "SẾP MÀ LẠI ÔM ẤP...."

Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị cô bịt miệng lần hai.

Hạo My: "Anh định cho cả chung cư của em biết hả?!"

*nhăn nhó*

Chỉ chỉ vào bàn tay đang bịt miệng cậu của cô

Hạo My: "Bỏ ra không được la hét nữa. Ok???"

Ra dấu ok

Cô từ từ bỏ tay ra, khuôn mặt lại xị xuống.

Hạo My: "Anh tìm em có việc gì?"

Thiên Trạch: "Cậu Khải Đông tìm em"

"CÁI GÌ"

Lúc này tới lượt Thiên Trạch giật mình, bịt miệng cô lại.

Hạo My mặt lúc này hoá xanh

Hạo My: "Cậu KD kiếm em"

Gật gật

Hạo My: "Anh đợi em 30 phút rồi!??"

Gật gật

Hạo My: "Vậy có nghĩa là Khải Đông cũng đợi em..."

Thiên Trạch: "Hơn 30 phút"

Tay chân run rẩy

Thiên Trạch: "Đi thôi"

Cô lúng túng chạy theo sau cậu

Thiên Trạch: "Mà nè, áo khoác của ai vậy??!"

"Dạ??? Dạ của..."

Thiên Trạch: "Của sếp nữa chứ gì"

Lặng lẽ gật gật

Thiên Trạch: "Cởi ra dùm tôi. Mau"
Cậu thở dài. Cô mà mặc nguyên cái áo khoác nam này đi gặp cậu KD nhà cậu, chắc chắn là...haizzz. Chưa dám nghĩ ra hậu quả sẽ như thế nào, mà cậu KD nhà cậu mà không vui, cậu cũng rất khó sống. Bởi, ai nói làm quản lí cho KD là sướиɠ đâu chứ. Cậu nhăn nhó cảm thán.

.

.

.

.

.

Hạo My mở cửa ngồi vào trong xe, Thiên Trạch đứng bên ngoài canh chừng bọn nhà báo.

Hạo My: "Khải Đông"

Anh ngồi đợi trên xe, với chiếc áo khoác đen cùng nón đen che khuất một nửa khuôn mặt.

Khải Đông: "Nè...em dám bắt anh đợi 47 phút 14 giây"

Cô đưa đôi mắt cún con ươn ướt nhìn anh.

Hạo My: "Xin lỗi...tại em..."

Cô lúng túng, chưa biết phải giải thích như thế nào.

Khải Đông nhìn gương mặt bối rối đó tự dưng thấy thương, hôm nay là ngày vui của cô, anh cũng không muốn làm khó cô.

Khải Đông: "Sao lại mặc phong phanh vậy? Em không biết lạnh à?"
Vừa nói vừa lấy áo khoác choàng cho cô

Hạo My ngốc nghếch định giải thích áo của cô bị Thiên Trạch lấy rồi. À mà không, áo của Trần Quân cho cô mượn bị cậu lấy rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy giải thích thì rất dài dòng, nên cô đành im lặng nghe anh mắng.

Cô bất giác sờ vào chiếc áo mà Khải Đông vừa khoác cho mình. Nhìn sơ thôi cũng biết là áo hiệu mắc tiền, mà anh có đời nào mặc áo bình dân đâu chứ. Mùi trên áo thơm quá. À không, đúng hơn là mùi thơm của anh còn vương lại trên áo quá cuốn hút. Nó làm cho trái tim của con gấu ngốc bất giác run rẩy, bối rối.

Khải Đông: "Nè...cho em"

Anh đẩy bó hoa hồng 11 cành đỏ rực được gói giấy bạc một cách sang trọng và tinh tế vào tay cô.

Hạo My thoáng chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt lại rưng rưng xúc động.

Khải Đông: "Chúc mừng em, tốt nghiệp rồi nhé"
Cô cười, nụ cười thật ngọt

Hạo My: "Cám ơn anh"

Anh thấy con gấu ngốc xúc động đến vậy trong lòng tự nhiên cũng hạnh phúc theo.

Khải Đông: "Ừ...cảm động đến vậy sao??"

*gật gật*

Mắt rưng rưng muốn khóc

"Ngốc"

Khải Đông choàng tay ôm lấy cô, để cô dựa đầu vào bờ ngực vững chãi có phần hơi gầy gò của mình. Hạo My toàn thân hoàn toàn tê liệt, trái tim đập rộn rã liên hồi, hơi ấm từ cơ thể anh khiến tâm trí cô ngây ngất.

Khải Đông: "Cuối tuần này anh về nước rồi"

Giọng anh thật trầm, thủ thỉ vào tai cô.

Hạo My nhích người ra một tí để có thể nhìn thấy ánh mắt của anh.

"Vậy sao???"

Giọng cô có chút u buồn.

Cô sắp phải xa anh rồi, cảm giác luyến tiếc đau thắc ở tim khiến cô đột nhiên muốn khóc. Trái tim nhỏ bé muốn cô nói điều gì đó, nhưng lý trí dường như lại có hàng triệu lý do không cho phép cô lên tiếng.
*im lặng*

Khải Đông: "Em có gì muốn nói với anh không?"

Cô ngơ ngác

Hạo My: "Dạ...em..."

Giọng nghẹn ngào

Khải Đông phì cười, vòng tay siết chặt cô hơn.

Khải Đông: "Con gấu ngốc nghe này..."

"Dạ???!!"

"Anh chỉ nói một lần thôi"

Cô cũng bất giác ôm lấy anh.

"Cùng anh về nước, có được không?"

.

.

.

.................