|| Kẻ Thay Thế || 《Jungkook & You》

#29。Chọn đúng người。

Cả ngày hôm đó hai người đều ở lại nhà của Lục Nam.

Tối đến, Thư Đồng bước ra từ phòng tắm, mái tóc vẫn còn đang ướt được quấn vào chiếc khăn. Còn vì không chuẩn bị được quần áo nên Thư Đồng đành miễn cưỡng mặc đồ của Linh Điềm, cũng may dáng form vừa vặn người cô nên cũng rất thoải mái. Cô chỉ cảm thấy ngại khi ở đây mặc dù đã được Linh Điềm cho phép.

Cô bước tới bàn trang điểm định sấy tóc thì tiếng mở cửa làm cô giật mình.

"Anh làm em giật mình sao?"

Chính Quốc bước tới đặt bàn tay lên vai người phụ nữ trước gương rồi tiện tay cầm lấy chiếc máy sấy bên cạnh. Một luồng gió ấm nóng truyền đến đầu tóc của cô, bàn tay anh nhẹ nhàng di chuyển lướt qua mấy lọn tóc đang ướt của cô.

"Khuya rồi anh không về phòng ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đi làm nữa.!"

Thư Đồng ngồi yên trên bàn trang điểm nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, khuôn miệng toát ra ý cười vô cùng đầy mãn nguyện, vẻ mặt ôn nhu nhìn xuống cặp mắt Thư Đồng. Hau cặp mắt nhìn nhau như có ý tứ trong đó đột nhiên anh đặt chiếc máy sấy tóc xuống, vươn người tới trước mặ cô hôn lên môi Thư Đồng.

"Không có em anh không ngủ được!".

Thư Đồng nhíu mày vẻ không hài lòng, vuốt má anh một cái.

"Anh quên lúc nãy Lục Nam nói gì sao?"

Chính là lúc cả bốn người bắt đầu về từng phòng riêng của mình, Lục Nam xoay người lại chỉ vào hai con người đang nắm tay nhau chuẩn bị lên lầu kia.

"Nếu nửa đêm tôi nghe thấy âm thanh nào thì đừng trách tôi cho hai người ra ngoài vườn chơi với muỗi."

Chính Quốc chợt nhớ ra nhưng không quan tâm cậu bạn anh nói gì, chỉ quan tâm người phụ nữ trước mặt mình.

Thư Đồng vừa tắm xong, mái tóc xõa xuống mang theo vài giọt nước còn vướng trên tóc, bộ đồ pijama đã che đi bầu ngực của cô nhưng với góc độ này anh có thể nhìn rõ được, cách một lớp vải mỏng là cả một cảnh xuân anh đều muốn hiện ra trước mặt.

Chính Quốc nâng cằm Thư Đồng, anh nhìn sâu trong đôi mắt của cô vẻ mặt ám muội.

"Hay là..." Chính Quốc lên tiếng.

"Không được... anh muốn Lục Nam nghe thấy sao? Còn cả chị Linh Điềm nữa"

*Cốc...Cốc..*

Cô chưa nói dứt lời thì phía bên cửa lớn có tiếng gõ cửa. Bên ngoài nghe rõ ràng là giọng của Linh Điềm.

"Chị không làm phiền hai người chứ?!"

Chị đang làm phiền đấy chúng em đấy!

Linh Điềm bước vào nhìn thấy cảnh tưởng này không khỏi che mặt lại. Thư Đồng thấy thế liền đứng dậy đẩy người anh sang một bên.

"Chị vào đi, bọn em... không có gì đâu"

Linh Điềm cười thành tiếng :" Chỉ có thể gặp riêng anh bạn trai của em có được không?"

***

"Em sẽ không hối hận khi lựa chọn về quyết định của mình chứ?"

Cả hai đều ở trên sân thượng, trên đây cùng với nhưng ngọn gió nhè nhẹ luồng quá mái tóc xám rêu của Linh Điềm. Sau khi nói xong cô uống một ngụm lon nước coca nhìn sang phía Chính  Quốc. Bâu trời hôm nay quả thực rất nhiều sao, ánh trăng vào ban đêm dường như sáng hơn hẳn ngày thường rất nhiều. Còn anh cũng đang cầm trên tay lon bia đang uống dở.

Anh biết chị mình đang nói về chuyện gì.

"Em đã quên người phụ nữ đó rồi, chị yên tâm."

"Chị sợ rằng đến lúc đó người chịu nhiều tổn thương nhất lại là Thư Đồng... tuy mới gặp và tiếp xúc lần đầu nhưng chị cảm giác được nụ cười của cô ấy có thể che được tất cả..."
Linh Điềm nhìn Chính Quốc, vài tuần nữa sẽ ra sao đây? Chính Quốc không nói gì chỉ thở dài một hơi thành tiếng.

"Là phụ nữ với nhau chị có thể hiểu rõ được tâm địa ai độc ác, ai tốt tính. Linh cảm của phụ nữ không bao giờ sai được. Chị có thể cảm nhận được rằng suốt thời gian yêu nhau cô ấy đã phải chịu nhiều lời ra tiếng vào... đúng không?"

Là Linh Điềm đang bảo vệ Thư Đồng. Người đứng ngoài cuộc luôn luôn nhìn rõ được mọi vấn đề từ hai phía, chuyện Triệu Vi quay về cô cũng đã biết rồi, bây giờ mới có cơ hội nói chuyện với anh.

"Thư Đồng chọn em, em ấy chấp nhận em, em cũng đã chọn ở bên cô ấy rồi thì đừng để vì những lời nói bên ngoài làm lay động tâm trí của em. Dù Triệu Vi có trở về thì chị hi vọng em cũng sẽ có cách riêng của mình để xử lí việc này."
Suốt cả cuộc nói chuyện Chính Quốc vẫn nói rất ít. Linh Điềm khoác trên vai chiếc áo lem mỏng manh quay lưng lại bắt đầu bước về phòng. Những gì cần nói cô đã nói hết, còn việc giải quyết như thế nào thì chỉ có thể do quyền quyết định của anh.

Lon bia đã vơi cạn từ hồi nào trong tay Chính Quốc. Anh nhìn người phụ nữ kia dần bước đi xuống dưới nhà rồi thân hình kia cũng mờ nhạt dần trong bầu trời đêm.

Sau khi nghĩ ngợi một lúc anh liền trở về phòng của Thư Đồng, cô đã ngủ rất say rồi thì phải. Chính Quốc rón rén, nhẹ nhàng bước đến mà không phát ra tiếng động nào vươn người hôn lên trán Thư Đồng.

Cũng đã khuya rồi anh nên nghe lời cô, nghỉ ngơi thật sớm, sáng mai còn phải đến công ty, còn có rất nhiều tài liệu cần anh xem qua. Nụ hôn chào buối tối vừa rờ môi, anh xoay lưng bước về phòng riêng của mình.
*Anh sẽ không để em phải chịu bất kì tổn thương nào. Anh hứa! Và... anh yêu em Thư Đồng à!*