hạnh phúc

Chương 28

10 năm trước....

Đôi bàn tay nhuốm máu, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn của em, Park Ji Ah.

Kim Jisoo, đôi chân trần không giày chạy trên nền đất khô rặn, trải đầy đá nhọn sắc.

Lòng bàn chân rỉ máu không từ bỏ, máu in hằn dấu chân lên nền đất.

Nước mắt không ngừng rơi xuống, cất thành từng tiếng, từng âm thanh đau đớn, sợ hãi bóp nghẹn trái tim tựa như không còn nhịp đập.

Khu cảng thật đáng sợ, tiếng bước chân vang l*иg lộng, hàng chục người bước đều từng nhịp. Jisoo cắn chặt môi nén tiếng khóc vào lòng, nơi vết cắn chảy ra một dòng màu đỏ tươi. Hương vị của cái chết chắc hẳn sẽ không bỏ qua vị ngon này. Thứ hương vị tàn nhẫn trên trần đời này, chính là máu.

Jisoo kéo em vào một toa xe cũ kĩ. Cô nghe mồn một tiếng bước chân gần đến chỗ mình, nhìn lại cây súng trên tay còn chỉ vài viên đạn. Không thể ra ngoài cũng chẳng có đường chạy thoát, và đang phải đối mặt với cái chết.

" Kim Jisoo "

" Lisa, cậu đưa Ji Ah đi đi. Tôi giúp hai người."

" Nếu đi cả ba cùng đi. "

Lisa nắm bàn tay không kiềm được nỗi sợ mà run rẩy của Jisoo, trấn an.

" Tìm ra con mồi rồi ! " - Một tên có hình xăm trải dài từ cổ lên đến mặt, hắn đập cửa, giọng nói man rợn từ bước đi vào trong nơi có ánh sáng lập loè phía góc cuối xe.

Jisoo đẩy hai người còn lại ra phía sau mình, cố với tay tìm lưỡi cưa dưới bắp chân. Trong súng cũng không còn nhiều đạn, nếu để tất cả đều tập trung lại cả ba sẽ không còn đường thoát. Jisoo biết họ đã cùng đường rồi, quan trọng bây giờ cô không thể để Ji Ah và Lisa gặp nguy hiểm.

" Ho Sung, để họ đi, tôi cùng ông quay về chịu phạt. "

" Kim Jisoo, tội của mày, ngài ấy sẽ phạt. Nhưng trước hết, chúng ta phải cùng nhau giải quyết hai nhân vật mới này đúng không ?"

" Đừng trách tôi ! "

Jisoo buông tay Ji Ah, chĩa mũi súng về hướng Ho Sung. Ông ta không hề biết rằng những gì lão đã dạy đứa nhỏ này, lại có ngày nó phản bội tổ chức vì hai kẻ không thân thuộc.

Một giọng nói quen thuộc, tấm sắt của toa xe rung lên nhẹ theo âm thanh truyền vào.

" Ngươi có hai lựa chọn. Đừng nghĩ đến việc lấy mình ra đánh đổi vì cái mạng của ngươi là do ta quyết định. "

Dường như toàn bộ chỗ này không ai là không nghe thấy, tiếng bước chân cũng dừng lại một khoảng lâu. Tuyệt nhiên, Jisoo hiểu lời cảnh báo vừa rồi, chỉ là cảm thấy thật nực cười. Từ khi nào cuộc sống lại do ông ta quyết định.

Kẻ mà cô xem là người thân duy nhất trên đời.

Jisoo rút súng lại. Mặc đám người lôi bọn họ ra ngoài, giữa khu cảng lớn.

" Mày đúng là kẻ phản bội. Tao nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao trong nội bộ lại có người của NIS. Hoá ra là mày. "

" Kim Jisoo, ngài ấy nuôi nấng rồi cho mày cuộc sống như con người. Mày trả ơn bằng cách quay lại đâm sau lưng ngài một nhát. Thật sự rất tài giỏi. "

" Hai đứa nhóc mày cưu mang cũng là người của Kang Jang Tae. Đúng là không nên đặt niềm tin vào trẻ con. "

" Ôi cô gái của tôi, Park Ji Ah. Không ngờ em lại theo phe Kim Jisoo phản bội tôi. Quá thất vọng. " - anh ta vuốt ve, tay quẹt lấy máu còn động trên khoé môi em.

" Bỏ bàn tay thối của anh ra khỏi Ji Ah. Nếu không đừng trách tôi. "

" Mày rồi cũng chết thôi, Kim Jisoo. "

Từng lời từng câu của đám người mà Jisoo xem là người trong gia đình giờ đây đã trở thành kẻ thù. Từ nhỏ bọn họ luôn nói với Jisoo rằng chúng ta là người một nhà, nhưng có lẽ cô cũng nhìn ra bộ mặt thật sau nhiều lớp da họ ngụy trang. Thứ gớm thiết sau đó chính là một con thú hút máu người.
Một sự thật kinh tởm. Jisoo đã sống trong một gia đình giả tạo, cho đến khi cô bắt được ánh sáng của chính mình. Có lẽ Jisoo cũng đã tìm ra được tâm hồn, ước mơ và hạnh phúc để gột rửa quá khứ đen tối, cô đơn ấy.

" JI AH ! "