《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 2: Đêm mưa

Động vật nhỏ như bắt gặp kẻ địch mạnh, nghĩ đều không nghĩ đã mê đầu bỏ chạy.

Cố Dương trốn và chạy vọt vào phòng bệnh của cha mẹ cậu.

Lục Ngôn ngồi ở trên xe lăn, chỉ nhìn thấy một bóng lưng hoảng loạn luống cuống, không khỏi nghiêng nghiêng đầu, hơi nghi hoặc một chút, hỏi trợ lý phía sau, "Nhìn tôi đáng sợ như vậy sao?"

Đáng sợ đến nỗi người nhìn lần đầu sẽ sợ đến quay đầu bỏ chạy?

Anh rõ ràng là một người ngồi trên xe lăn và trông vô cùng yếu đuối. Khi những người trong công ty nhìn thấy bộ dáng anh như thế này, đều chỉ cảm thấy là một người tàn phế mà thôi, không hề đáng sợ, họ không giúp đỡ mà còn bắt đầu giở trò.

Người khác đều rất dễ bị vẻ ngoài ôn hòa và vô hại của anh lừa gạt, cảm thấy rằng anh rất dễ đối phó. Những người xa lạ nhìn đến đôi chân của anh còn quăng ra những ánh mắt thương cảm.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người hoàn toàn không quen biết anh đã sợ đến nỗi quay đầu bỏ chạy trước.

Lục Ngôn tâm trạng có hơi phức tạp, không tự chủ được hồi tưởng lại đôi mắt của thiếu niên đỏ ửng ngậm lấy nước mắt, khuôn mặt ướt đẫm, trái tim anh khẽ rung động và có một loại tâm trạng không thể diễn tả được.

Anh dĩ nhiên cảm thấy thiếu niên kia khóc lên bộ dáng rất dễ nhìn.

Lục Ngôn ngồi ở trên xe lăn, những ngón tay bên hông hơi vân vê, xoa nhẹ, kìm lòng không được lắc đầu cười.

Mà ở một bên khác, Cố Dương chạy vào phòng bệnh liền bị mẹ Cố gọi lại, không kịp nghĩ nhiều.

Mẹ Cố còn nhớ cậu nói thân thể không thoải mái, giục cậu đi gặp bác sĩ.

Cố Dương lập tức cong môi lộ ra một nụ cười ngoan, nói mình không có chuyện gì, sau đó cậu đi vòng quanh cha mẹ để chắc chắn rằng họ không có việc gì, rồi cậu đi đến nhà ăn lấy cơm, xử lý các thủ tục, . . . Chờ cậu trở lại phòng bệnh, một nhà ba người cùng ngồi ăn cơm.

Cảnh tượng như vậy, Cố Dương đã suy nghĩ rất lâu. Nhìn cha mẹ đã qua đời từ lâu đang ngồi ngay trước mặt mình, thậm chí có loại cảm giác không thực tế trong giấc mơ.

Cố Dương không thể chuyên tâm ăn cơm, cậu đã nhìn cha mẹ mình được một lúc, như thể sợ họ sẽ biến mất trong chớp mắt, đem bọn họ đều nhìn đến sợ hãi.

Cha Cố và mẹ Cố không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, suy nghĩ một chút, liền hỏi cậu: "Ngày hôm nay không phải là thi cuối kỳ sao? Trường học lần này căn cứ vào thành tích để chia lớp, mẹ với cha con không có việc gì, con liền trở về ôn tập đi, cố gắng tiến vào lớp trọng điểm."

Nếu là trước đây, Cố Dương khẳng định sẽ rất nghe lời, nghiêm túc thi cử lấy thành tích tốt nhất trở về. Mà lần này, cậu không gật đầu ngay lập tức, mà trong ánh mắt lại lộ ra một tia yếu đuối, kiên trì nói: "Đêm nay con muốn ở lại chăm sóc cha mẹ, y tá bận rộn như vậy sẽ không thể chú ý đến hai người nhiều được, lúc nào không tiện con có thể giúp cha mẹ một chút."

Cha Cố cùng mẹ Cố tưởng cậu bị vụ tai nạn làm cho sợ hãi liền không từ chối, sờ sờ đầu cậu, vui mừng nói: "Tiểu Dương của chúng ta thực là hiểu chuyện."

Từ nhỏ, Cố Dương đã là một đứa con ngoan ngoãn chuẩn con nhà người ta, thích học tập, nghe lời, hiểu chuyện, ân cần săn sóc cha mẹ, chủ động giúp đỡ việc nhà, cậu hoàn toàn không gây rắc rối gì cả. Nhiều người hàng xóm đều rất ghen tị, nói Cố gia đã nuôi dạy một đứa trẻ tốt như vậy như thế nào, không giống con nhà mình chuyên đi gây họa, một ngày không mắng liền nhảy lên mái nhà lật ngói.

Bởi vì bị gãy xương và chấn động não phải nằm viện kiểm tra, Cố Dương liền về nhà cầm cho cha mẹ ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt khác, cũng được một túi hành lý lớn.

Bận trước bận sau, rốt cục cũng được nghỉ ngơi, cậu liền ngồi ở bên giường bệnh yên tĩnh đọc sách ôn tập, bởi vậy được các bệnh nhân cùng phòng bệnh khen ngợi, nói cái gì mà tinh thần học tập của học sinh trung học không giống nhau a, Cố Dương lễ phép đáp lại.
Sắc trời dần tối lại, đến buổi tối, phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú tắt đèn, tối tăm và yên tĩnh.

Cố Dương thuê một chiếc giường gấp trong bệnh viện, vì nó không lớn, cũng có chút bó tay bó chân, cậu nằm nghiêng cuộn tròn người lại ngủ. Nhưng sau một thời gian dài, mọi người trong phòng bệnh dường như đã thϊếp đi, chỉ còn tiếng hít thở cùng tiếng ngáy, cậu vẫn không ngủ được.

Tuy nhiên, không phải do tiếng ngáy làm cậu không ngủ được, đầu cậu rối như tơ vò, không hề bình tĩnh giống như trước mặt cha mẹ.

Cho tới bây giờ, cậu gần như đã chắc chắn.

Ngắt lấy lòng bàn tay đầy thịt, cảm giác đau đớn rất chân thực.

Đây không phải là một giấc mơ.

Cậu thật sự trở về mười năm trước, cũng thật sự thay đổi được cái chết trong quá khứ của cha mẹ. Mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu.
Đây là một sự tái sinh phổ biến trên truyền hình hoặc trong tiểu thuyết, không ngờ tới lại xảy ra ở trên người cậu, quá mức khủng khϊếp, không thể tin được, tâm tình phức tạp đến chính cậu cũng không rõ lắm. Cậu rất hạnh phúc khi cha mẹ sống sót, nhưng sự thay đổi này dường như đã mang lại hiệu ứng cánh bướm.

Ngày hôm nay cậu thậm chí đã gặp Lục Ngôn. Hơn nữa người kia ngồi trên xe lăn, đi đứng tựa hồ có vấn đề rất nghiêm trọng. Một đời trước, thời điểm cậu gặp Lục Ngôn, anh ấy rất khỏe mạnh với đôi vai rộng và đôi chân dài cùng khí tràng bức người.

Lục Ngôn mà Cố Dương tình cờ gặp hôm nay rất khác so với những gì cậu gặp ở kiếp trước. Hiện tại Lục Ngôn trẻ hơn, ôn hòa và dễ gần gũi hơn. . . Nói như vậy có lẽ cũng không đúng lắm. Ở kiếp trước, cậu đã nghe người ta nói qua, chớ bị vẻ ngoài của Lục Ngôn lừa, con hổ cười lên mới đáng sợ nhất, tàn nhẫn độc ác, không ai dám đắc tội.
Nhưng Lục Ngôn hầu như luôn nở nụ cười dịu dàng và nuông chiều trước mặt cậu. Ngoại trừ ở phương diện kia có chút khiến người tê cả da đầu, cậu cũng rất khó có thể đem hình tượng Lục Ngôn ở trong miệng người khác liên hệ với nhau.

Một đời trước, sau khi cha mẹ qua đời một cách bất ngờ, cậu vẫn còn là một đứa bé, tự nhiên bị bác tiếp quản. Khi đó, cậu bị mắc kẹt trong bóng tối của nỗi buồn không thể thoát ra được. Bác ghét cậu hết lần này đến lần khác, hơn nữa còn không che giấu đi loại tâm tình này. Cậu ăn nhờ ở đậu, sống đến cẩn thận từng li từng tí một, tinh thần càng ngày càng tồi tệ hơn, nhưng cha mẹ cậu không ở đó, không có ai quan tâm đến Cố Dương hết. Kể từ đó, thành tích học tập của cậu xuống dốc không phanh, cả ngày hoảng hốt. Sau khi trưởng thành, người bác này liền như chuyện đương nhiên đem cậu đuổi ra ngoài.
Cậu muốn tìm một căn phòng cho thuê, phải làm việc để kiếm tiền sinh hoạt và chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Áp lực rất lớn, tinh thần bị phân tán, thành tích đương nhiên không thể tốt được. Cuối cùng điểm thi đại học có, cậu chỉ có ba cuốn sách có sẵn, cậu lại không có tiền và lựa chọn duy nhất còn lại là đi học cao đẳng. Thầy cô giáo nhìn cậu từng bước một tụt lại phía sau, vừa thất vọng lại vừa thương, nhưng bản thân Cố Dương lại không có bất kỳ cảm xúc gì. Cậu chết lặng, như thể không còn cái gì quan trọng, cậu sống như một xác chết di động, thậm chí không tìm thấy được ý nghĩa của việc sống tiếp.

Thành thị lớn như vậy, rất náo nhiệt, nhưng cậu cũng không có nơi nào để đi.

Lúc công việc tan tầm lại có mưa to.

Cố Dương cảm thấy trước nay chưa có uể oải như vậy.
Người đi đường đều vội vàng quay về, tất cả vội vã trở về ngôi nhà ấm áp trong đêm mưa.

Vào lúc đó, có lẽ là quá mệt mỏi, hoặc có thể là sinh bệnh khiến người ta trở nên yếu đuối. Cố Dương đột nhiên dừng lại, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cuộn tròn thành một quả bóng, sự cô đơn và đau buồn như một màn sương đen dày đặc bao phủ lấy cậu, khiến cậu cảm thấy khó thở.

Quỷ thần xui khiến, cậu quay đầu nhìn dòng sông sâu không thấy đáy, đáy mắt đen như một vùng đất chết.

Những hạt mưa lớn rơi trên người cậu, da dẻ đều đau nhưng cái lạnh làm cậu tê dại, cứ như vậy nhìn mặt sông suy nghĩ đến xuất thần.

Đúng lúc này, một chùm ánh sáng rực rỡ chiếu đến, mạnh mẽ xua tan bóng tối, khiến người ta hơi choáng váng.

Cố Dương chăm chăm nhìn dưới mặt đất, một cặp chân dài bước chậm rãi dọc theo ánh sáng từ từ đi tới.
Ngay lập tức, một giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cậu.

"Có muốn cùng tôi về nhà không?"

Cố Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, bởi vì mấy ngày liền tăng ca đến phát sốt, phản ứng hơi chậm chạp, thậm chí ngay cả dáng dấp người kia ra sao đều nhìn không rõ.

Mà mấy cái chữ này quá sức mê hoặc, khiến cậu gật đầu không ngừng, đừng nói chi hiện tại ý thức cậu đã bắt đầu mơ hồ.

Cố Dương chống lại ánh sáng ngửa đầu nhìn người kia, bị tia sáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra nước mắt, dáng dấp ôm đầu gối tha thiết mong chờ càng giống một con mèo hoang bị vứt bỏ.

Nam nhân đứng trước mặt cậu thở dài một tiếng, bất ngờ khom lưng ôm cậu lên, không quan tâm rằng cậu đang bị dính nước mưa, cả người đều ướt nhẹp.

Cố Dương mờ mịt ngoan ngoãn thuận theo, không hề chống cự.
Rõ ràng là một nam nhân xa lạ mà cậu không hề biết nhưng lại khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp hiếm có.

Vào thời điểm tuyệt vọng nhất, Lục Ngôn xuất hiện, không hề có khúc mắc thu lưu cậu, làm cho cậu có đất dung thân và cho cậu một mái ấm gia đình.

19/12/2019

🐇Tiểu Bình Quả🐇