《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 3: Thi

Thức một đêm, Cố Dương cũng không ngủ được nhiều nhưng buổi sáng khi thức dậy lại rất có tinh thần, dường như thế giới thứ hai đã mở ra đối với cậu.

Cậu rửa mặt xong, nở nụ cười xán lạn cùng cha mẹ nói lời tạm biệt, liền đến trường học tiếp tục tham gia thi học kỳ.

Cố Dương quyết định.

Sống lại một đời, cha mẹ không có chuyện gì, là trời cao ban phước.

Lần này, cậu nhất định phải sống thật tốt, không thể để cha mẹ thất vọng.

Mà... Lục Ngôn hiển nhiên không cùng thế giới với cậu, lần này có thể sẽ không có nhiều giao tình như kiếp trước nữa. Nhưng Lục Ngôn đã từng cho cậu rất nhiều ấm áp, nhất định cậu phải tìm cơ hội để báo đáp anh.

Cố Dương nghĩ như vậy, nhưng hiện tại cậu còn chưa trưởng thành, có rất nhiều chuyện không thể tự chủ được, trước tiên phải giải quyết bài kiểm tra học kỳ cuối cùng sắp tới đã. Ở kiếp trước, do cái chết bất ngờ của cha mẹ, cậu đứng trên bờ vực của sự sụp đổ, làm gì có tâm tư mà tham gia thi cử. Tuy nhiên, kết quả thi có liên quan đến việc chia lớp, chiếm tỉ trọng rất lớn, cậu lại không có điểm mấy môn thi sau đó, đương nhiên liền bị cho vào lớp khoa học tự nhiên thấp nhất. Sau đó lên lớp tinh thần không tập trung, thành tích càng ngày càng xuống dốc.

Đột nhiên được sống lại một lần nữa, mà còn phải tham gia thi học kỳ ngay lập tức, nói như vậy là rất khó để cậu lấy được thành tích tốt.

Nhưng Cố Dương cũng không quá lo lắng. Đây cũng là vì Lục Ngôn.

Ở đời trước, cậu được Lục Ngôn mang về nhà, khi đó cậu cảm thấy không sống được cũng chả sao cả. Lục Ngôn dẫn cậu về làm gì cậu cũng không biết, có thể một ngày nào đó sẽ đem cậu ném đi, cậu đều không để ý.

Cho nên, cậu nằm ở trên giường dưỡng bệnh, cũng không biết được mình đang ngủ ở phòng ngủ chính. Bác sĩ gia đình tới tới lui lui tiêm cho cậu rồi cùng Lục Ngôn ra ngoài phòng nói cái gì đó.

Một lúc sau, Lục Ngôn bước vào phòng và ngồi ở bên mép giường, ôn nhu cười dỗ dành cậu uống thuốc.

Cố Dương không hiểu anh đến cùng muốn làm gì, cậu cũng lười nghĩ, không cần anh dỗ dành, không thèm để ý kia có phải thuốc hạ sốt thật hay không, bé ngoan nhận lấy thuốc đem toàn bộ bỏ vào trong miệng nhai, lại nhận thêm một ly nước uống nuốt xuống, giọng khàn khàn nói cảm ơn.

Cậu ngơ ngơ ngác ngác, tỉnh ngủ liền nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Mà Lục Ngôn không nghĩ như vậy, anh cảm thấy cậu tựa hồ muốn tìm thứ gì đó.

Cố Dương sau khi khỏi bệnh, Lục Ngôn hỏi cậu có muốn làm chuyện gì đó không.

Cố Dương lắc lắc đầu.

Lục Ngôn rất có kiên trì bồi cậu tán gẫu, sau đó hỏi cậu có muốn về trường học đọc sách hay không.

Mi mắt Cố Dương run rẩy, thật lâu sau đều không trả lời.

Lục Ngôn liền xoa đầu cậu, anh mướn cho cậu một vài giáo viên dạy học ở nhà. Mỗi ngày, Lục Ngôn đều xem bài tập về nhà của cậu, xem cậu học tập tiến bộ ra sao và kiểm tra một số điểm kiến thức quan trọng.

Vì Lục Ngôn, Cố Dương lại một lần nữa tham gia thi đại học, và cậu đã theo học tại một trường đại học trọng điểm nổi tiếng ở Trung Quốc.

Có một lần, Cố Dương rất nghi hoặc hỏi anh, "Tại sao lại giúp em? Anh là nhà từ thiện sao?"

Lời này nếu để cho những người đã từng qua lại với Lục Ngôn nghe thấy được, e là sẽ bị dọa sợ đến nỗi con ngươi cũng đều phải nhảy ra ngoài. Cái gì? ! Đầu óc cậu có vấn đề rồi sao? ! Người ma quỷ này mà là nhà từ thiện? Vậy có phải tất cả chúng ta đều là thiên thần đi?

Lục Ngôn nghe vậy, cũng tựa như bị chọc cười, khom lưng đem người kéo vào trong l*иg ngực, hôn lêи đỉиɦ đầu cậu một cái, mỉm cười thở dài: "Tại sao em lại đáng yêu như vậy."

Hiện tại, cậu đã trở về thời kỳ trung học, nhìn trường cũ vừa thân quen lại vừa xa lạ.

Cậu thấp thỏm đi vào phòng học, quét một vòng quanh lớp cũng không tìm thấy chỗ ngồi của mình. Chờ tiếng chuông vang lên, tất cả học sinh đều cầm theo túi đựng bút, từng người một đi vào phòng thi. Trường học bọn họ khi thi học kỳ vì phòng ngừa gian lận nên không tổ chức thi tại lớp, mà đem tất cả học sinh sắp xếp lẫn lộn đến các phòng thi khác nhau.
Cố Dương đã quên mất mình đang làm bài thi ở phòng học nào, cậu có chút hoảng loạn, nhìn chung quanh một lần, rốt cuộc cũng nhìn thấy được một gương mặt quen quen, ấn tượng là cậu ấy cùng lớp và cùng phòng thi với cậu. Cậu giả vờ bình tĩnh, thực tế lại vội vội vàng vàng chỉ lo sẽ tụt lại phía sau bạn học kia.

Khoảnh khắc cậu bước vào phòng thi, có một vài người nhận ra cậu, quay đầu cùng người bằng hữu bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện. Dần dần càng ngày càng có nhiều người nghị luận về cậu hơn, Cố Dương đều nghe thấy hết.

"Đó có phải là cậu ta không? Ngày hôm qua chưa thi xong đã bỏ trốn, thật là to gan a."

"Ah, tóc của cậu ta thật sự không phải là nhuộm sao?"

"Chẳng ai lại có tóc màu đó, cậu ta cũng không phải con lai, học lớp mười vẫn luôn cùng thầy chủ nhiệm đối nghịch đấy, thật là trâu bò."
Cố Dương nghe được nhưng cậu vẫn tỏ ra là mình không nghe thấy gì, cúi đầu đi tới chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.

Đầu năm nhất trung học này, cậu vẫn nhớ.

Mới vừa vào học trường cấp ba, bởi vì tính cách hướng nội, cậu không thể hòa đồng được với các bạn. Khi khẩn trương, cậu rất xấu hổ và khuôn mặt sẽ không có cảm xúc, bởi vậy bị người ta lầm tưởng rằng cậu kiêu ngạo và coi thường người khác. Nhưng trên thực tế, cậu ở trong lòng luôn cố gắng lấy dũng khí để có thể hòa mình tự nhiên cùng các bạn khác. Thời điểm chuẩn bị kết thúc năm nhất, cậu lại bị thầy chủ nhiệm chú ý.

Bởi vì tóc của cậu.

Trời sinh tóc cậu có màu sáng, không phải là màu đen thông thường, mà có chút thiên về ánh kim, dưới ánh mặt trời lại càng rõ ràng hơn với độ bóng rất đẹp và rực rỡ, phần đuôi tóc tự nhiên hơi cong cong rất hợp với khuôn mặt thanh tú của cậu, thậm chí có cảm giác giống một tiểu thiếu gia quý tộc. Nhưng loại khác biệt với tất cả mọi người này cũng mang đến rất nhiều phiền phức cho Cố Dương.
Vừa mới khai giảng, tầm mắt của mọi người liền không tự chủ được đặt trên người cậu, đưa tới không ít rắc rối.

Thầy chủ nhiệm rất nhanh liền gọi cậu tới văn phòng, cho rằng cậu là một đứa cứng đầu, vừa mới nhập học đã chống đối nội quy trường học.

Cố Dương nói đây là do trời sinh, chủ nhiệm không tin, gọi phụ huynh tới mang cậu về nhuộm lại tóc thành màu đen mới có thể lên lớp học.

Cha Cố mẹ Cố đối với thầy giáo rất tôn kính, không nói được, không thể làm gì khác hơn là mang Cố Dương đi nhuộm tóc. Có thể trời sinh chính là trời sinh, tóc đã được nhuộm đen nhưng cái mới mọc ra vẫn là màu vàng nhạt, hơn nữa bởi vì có nền đen tôn lên, lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Chủ nhiệm nhìn sự thay đổi tóc của Cố Dương, hơn nữa cậu còn một phen lao lực giải thích, rốt cuộc cũng miễn cưỡng tin tưởng đây là do trời sinh, không còn cách nào khác.
Mà vào lúc này, những nhóm nhỏ trong lớp được hình thành, Cố Dương muốn hòa mình với các bạn lại càng khó khăn hơn. Con người cậu không biết cách chủ động, cho nên tới tận bây giờ, cậu đều không có lấy một người được gọi là bằng hữu. Giống như vừa rồi trên đường đến phòng thi, những người khác đều đi cùng bạn bè, chỉ có cậu là luôn một mình, khó tránh khỏi cảm thấy hơi cô đơn.

Cố Dương lặng lẽ ngồi ở đó, nhớ lại một số điểm kiến thức.

Lúc này, nam sinh ngồi trước cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.

Cố Dương ngẩn người một lúc, mất vài giây mới nhớ ra, nam sinh có bộ mặt con nít trước mắt này tên là Đào Tử An, là học bá có tiếng ở trường cậu, vẫn luôn chiếm giữ ngai vàng đầu tiên của khối, lúc nào cũng vùi đầu vào học tập, không thèm quản bất cứ chuyện gì.
Nhớ tới Đào Tử An, ngoài danh tiếng là một học bá, quan trọng hơn là ở kiếp trước, thời điểm chỉ cần có một tin đồn xấu về cậu, người học bá trầm mặc ít nói này lại là người duy nhất giúp cậu nói chuyện.

Nghĩ tới đây, Cố Dương cong cong khóe môi, lộ ra một nụ cười thân thiện, hỏi: "Bạn học, có chuyện gì sao?"

Sau đó. . .

Đào Tử An đột nhiên tiến lên, đưa tay vỗ vỗ vai cậu kèm theo khuôn mặt nghiêm túc trịnh trọng, "Đừng để ý đến mấy nhóm người đó, cậu là một người được định mệnh lựa chọn, lưng đeo một sứ mệnh quan trọng, những kẻ phàm trần ngu xuẩn đó không thể hiểu cậu là chuyện rất bình thường."

Cố Dương: ". . . ?

24/12/2019

🐇Tiểu Bình Quả🐇