《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 5: Gọt vỏ

Cùng lúc đó trong thang máy, trợ lý của Lục Ngôn cũng nhìn thấy một màn này, biểu tình có chút phức tạp, mới vừa rồi người cùng thiếu niên kia chạm đến chạm đi chính là Lục tổng của bọn họ sao? Ngây thơ quá đi! Trợ lý yên lặng, giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy.

Thang máy đến, Cố Dương lập tức thuận theo dòng người đi ra ngoài, chạy trốn rất nhanh a.

Lục Ngôn nhưng lại rất chậm rãi. Anh nhếch miệng thành một độ cong, không phải nụ cười khách khí để đối phó với khách hàng hàng ngày, mà là một niềm vui xuất phát từ sâu trong trái tim.

Trợ lý có chút buồn bực nhưng cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Lục tổng, chúng ta đi đâu tiếp theo đây?"

Lục Ngôn: "Không phải là sẽ mở một cuộc họp sao? Trở lại công ty."

Trợ lý: ". . ." Lão gia ngài cũng nhớ tới còn có một cuộc họp phải mở cơ ạ.

Người có thân phận cao như Lục Ngôn khi đến bệnh viện đều được cung cấp đầy đủ, chu toàn, có chuyên gia phụ trách riêng nên không cần xếp hàng chờ lâu, rất nhanh sẽ khám xong rồi có thể rời đi. Chỉ là không biết tại sao Lục tổng lại quay lại, hiện tại chạy về công ty cuộc họp cũng đã bắt đầu rồi.

Lục Ngôn lại không có chút nào gấp, lười biếng nâng cằm nghĩ đến mấy người ban giám đốc không an phận, không khỏi cười lạnh. Người thực sự nên gấp, đường đường chính chính phải là bọn họ mới đúng.

Một bên khác.

Cố Dương bước nhanh đi tới phòng bệnh của cha mẹ, chuẩn bị giúp bọn họ thu thập hành lý, làm thủ tục xuất viện.

Chỉ có điều vừa mới đến gần phòng bệnh, hoàn toàn chưa kịp bước vào, cậu đã nghe thấy một tràng âm thanh rõ ràng còn mang theo chút chán ghét.

"Xem đi, các em đều đang nằm viện, thằng kia ở đâu? Không biết đến hiếu thuận là gì, thực sự đã nuôi phải một bạch nhãn lang mà."

/Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng. Ý chỉ những kẻ lạnh lùng, sống vô ơn bội nghĩa.

Âm thanh của cha Cố lập tức vang lên, không quá tán thành, "Anh, anh nói lời này là quá đáng rồi, Cố Dương không cần đi học sao? Ngày hôm nay nó có bài thi cuối kỳ, ngày hôm qua thì vừa nhận được điện thoại đã chạy tới, còn ngồi cạnh giường chăm sóc hai vợ chồng em cả một đêm."

"Đó là nghĩa vụ mà nó phải làm, các em tốt bụng nuôi nó lớn như vậy, nếu là anh, anh cũng sẽ không đối xử với một người ngoài tốt đến như thế đâu. Hơn nữa, đã là lúc nào rồi, thi cử không phải đã sớm xong rồi sao? Nếu có tâm thì đã đến từ sớm. Đừng chê anh nói nhiều, anh thân là anh trai còn có thể hại em được hay sao? Nó đã lớn như vậy, tâm địa khẳng định không ít, các em luôn đối với nó tốt, nó chắc còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, còn tưởng rằng các em nhọc nhằn khổ sở kiếm được tiền đều nên về tay nó, vậy thì quá đau lòng rồi."

Cố Dương đã từng nghe những lời này rất nhiều, hiện giờ lại tiếp tục nghe, cảm thấy hơi choáng váng. Gương mặt mới vừa rồi còn đo đỏ do ngại ngùng, bây giờ đã tản đi một chút, đôi môi hơi trắng bệch giống như một mảnh gỗ cứng ngắc đứng tại chỗ.

Thì ra bác vẫn luôn chán ghét cậu như vậy cũng là bởi vì. . .cậu được nhận nuôi, không có một chút máu mủ ruột thịt nào cùng bọn họ.

Mười bảy năm trước, mẹ Cố sinh được một cậu con trai, nhưng bởi vì tình trạng kinh tế trong nhà quá kém, lại gánh vác nhiều nợ nần nên việc nuôi con nhỏ thực sự quá khó khăn. Mà chị dâu của cha Cố lại không có khả năng sinh con, cứ như vậy liền đề nghị nhận đứa bé này làm con nuôi. Nói cái gì mà đều là dòng máu của Cố gia, ai nuôi cũng giống nhau, hơn nữa bất cứ lúc nào cha Cố mẹ Cố muốn cũng có thể nhìn thấy con.
Dưới tình huống khó khăn như vậy, cha Cố mẹ Cố cũng do dự một thời gian, nhưng về sau cũng thật sự đã đáp ứng. Sau đó khi nhìn lại lại cảm thấy mình đã làm một chuyện rất ngu ngốc. Con nhỏ ở cùng bác lâu như vậy, dĩ nhiên là đã nhận bác trai bác gái làm cha mẹ, làm gì còn có thể tiếp nhận bọn họ. Chờ cha Cố mẹ Cố nắm bắt được mọi cơ hội để bắt đầu làm kinh doanh, trả hết nợ nần, kiếm tiền và điều kiện trong gia đình chuyển biến tốt hơn, con họ sớm đã là một thành viên tất yếu trong gia đình nhà bác. Dù bọn họ mặt dày mở miệng thì con cũng không chịu về với bọn họ nữa.

Nếu như bạn nói bọn họ có thể sinh thêm một đứa nữa thì điều này sẽ tốt hơn, nhưng dường như là cố tình, mẹ Cố trong mấy năm qua một lòng một dạ chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, làm việc quá sức, đem thân thể mình hủy hoại, đã không mang thai được nữa. Cuối cùng, bọn họ quyết định nhận nuôi một đứa bé.
Mà đứa bé được nhận nuôi kia, chính là Cố Dương.

Không biết có nên nói cậu may mắn hay không, thật là đúng dịp, bọn họ xếp hàng không tới một năm đã nhận nuôi được một tiểu hài tử thân thể khỏe mạnh, hơn nữa còn cùng năm sinh với con trai ruột của bọn họ.

Trước đây, Cố Dương không hiểu tại sao bác lại chán ghét cậu như vậy. Em trai nghịch ngợm làm rơi vỡ đồ vật yêu quý của bác, bác cũng không trách cứ, chỉ quan tâm nó có bị thương không, còn cậu mặc dù không hề làm gì cả, bác đối với cậu cũng là một bộ mặt lạnh lùng, chán ghét. Cậu và em họ cùng ở trong phòng khách, cậu thì đọc sách, còn em họ thì chạy lung tung lăn lộn, bác cũng sẽ mắng cậu như thế là không có lương tâm, có phải đang ước gì em trai mình bị thương hay không.

Cố Dương vẫn nghĩ không thông tại sao bác lại đối với cậu ác ý như vậy. Mà chờ đến lúc này, khi cậu biết mình là được nhận nuôi, cậu đã hiểu ra tất cả rồi.
Bởi vì cậu là một người thay thế a, như tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm đoạt những thứ thật ra không thuộc về nó, hưởng thụ những thứ không phải dành cho chính mình.

Cố Dương đứng ở ngoài phòng bệnh, tự cho mình một phút để bình tĩnh lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà đẩy cửa bước vào.

Sự xuất hiện của cậu khiến cả phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh lại.

Cuối cùng vẫn là em họ Cố Hưng Huy phá vỡ yên lặng đầu tiên, nhìn cậu trêu chọc cười nói: "Đại thiếu gia cuối cùng cũng biết tới rồi à?"

Đại thiếu gia, đây là cái danh mà bác hay xưng hô đối với cậu, nghe thế không khỏi làm người ta cảm thấy khó chịu. Bác cho rằng cha Cố mẹ Cố nuôi Cố Dương chính là lãng phí tiền, chu cấp mọi thứ cho cậu như một đại thiếu gia, không đáng giá tý nào.

Còn con trai ruột của cha Cố mẹ Cố là Cố Hưng Huy đương nhiên cũng rất chán ghét cậu. Cố Dương được nhận nuôi không bao lâu, bác liền nói cho Cố Hưng Huy biết sự thật, làm cho hắn phải đề phòng người ngoài chính là cậu, còn nói rằng đều là do cha Cố hồ đồ, rước vào trong nhà một con sói, sớm muộn cũng sẽ đem những thứ vốn thuộc về hắn cướp đi.
Bác và em họ cùng trên một thuyền, Cố Dương trực tiếp bị đẩy sang phía đối lập, cha Cố mẹ Cố thì ở chính giữa, khó xử đã rất nhiều năm. Dù sao, môi hở răng lạnh, hơn nữa Cố Hưng Huy là con ruột máu mủ tình thâm. Đối với hắn, cha Cố mẹ Cố luôn cảm thấy mắc nợ, theo bản năng là lấy lòng, chỉ lo Cố Hưng Huy không thích bọn họ.

Cũng giống như hiện tại, Cố Hưng Huy châm biếm Cố Dương, mẹ Cố rất lúng túng, liền vội vàng nói: "Hưng Huy, đó là anh con, đừng như vậy."

Cố Dương mỉm cười một chút, bộ dáng không để ý, quay đầu liền nói: "Chúng ta đi làm thủ tục đi."

Cậu đang muốn đi đến tủ ở đầu giường để kéo ngăn kéo lấy giấy tờ, bác trai liền nói: "Bác gái cậu đã sớm xuống lầu một làm rồi, chờ cậu đến, trời hẳn đã tối đi."

Cố Dương nhìn lướt qua bầu trời bên ngoài sáng choang, giật giật khóe miệng, xoay người đi thu thập hành lý.
Bác là đại nam tử đương nhiên sẽ không nguyện ý thu thập, cái túi hành lý trên giường kia chắc hẳn là bác gái đã thu thập được một nửa, quần áo đã sắp xếp gọn gàng, chỉ còn lại một ít đồ vật linh tinh vụn vặt. Cố Dương đi qua cầm từng đồ vật lên cất vào trong túi.

Cố Hưng Huy nhìn dáng vẻ kia của cậu, chỉ cảm thấy cậu hẳn là đang giả vờ giả vịt ngoan ngoãn, thật kinh tởm. Nhưng nếu như Cố Dương không làm điều này, Cố Hưng Huy lại càng khó chịu hơn, ăn nhờ ở đậu nhà bọn chẳng lẽ đến cả việc vặt vãnh cũng không phải làm.

Thời điểm Cố Dương muốn đem túi trái cây trong hộc tủ kia cất đi, Cố Hưng Huy nói: "Con đói."

Mẹ Cố: "Bây giờ có thể đi ăn cơm, nếu không thì trước tiên ăn một chút gì lót bụng đi."

Nàng nhìn thấy túi hoa quả trên tay Cố Dương, nói: "Hưng Huy, con muốn ăn hoa quả sao?"
Cố Hưng Huy bĩu môi, không quá tình nguyện, nhưng không còn cái gì để ăn, "Đúng vậy."

Gật đầu, nhưng hắn cũng không nhúc nhích, biểu hiện rằng đang ngồi chờ ăn.

Cánh tay mẹ Cố thì bị gãy xương, còn trên đùi cha Cố thì có thương tích, hiển nhiên đều không tiện. Bác trai thì luôn chờ bác gái chuẩn bị tốt tất cả, cho nên chỉ có thể là Cố Dương gọt vỏ.

Cậu chọn một trái đào lớn đem đi rửa sạch sẽ, động tác gọt vỏ có chút lạng quạng. Thật ra cậu đã từng rất nhuần nhuyễn, nhưng cậu không phải là Cố Dương chưa tới mười bảy tuổi, cậu đã sống thêm mười năm, mà trong những năm ấy, cậu được sủng đến rất lâu không chạm qua dao gọt hoa quả, dẫn đến hiện tại khi gọt vỏ động tác có chút gập ghềnh trắc trở, khống chế lực đạo không đều, đem một ít thịt quả đào trên tay tước đi. Bác thấy thế, không nhịn được chà chà: "Bao nhiêu thịt quả bị vứt đi, thật lãng phí."
Ngoài miệng thì ghét bỏ, mà sau khi Cố Dương gọt vỏ xong, bác lại ăn không chút khách khí nào.

Lúc Cố Hưng Huy lấy đào còn đưa cho Cố Dương cắt thành hai nửa, sau đó hắn đem một nửa trong đó tùy ý đưa cho mẹ Cố. Mẹ Cố tiếp nhận, khuôn mặt tràn đầy niềm vui không thể che giấu.

Trong phòng bệnh, mấy người đều đang ăn quả đào, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.

Mà Cố Dương ở trong đó lại có một cảm giác ngăn cách khó giải thích được, tựa hồ niềm vui này không liên quan gì đến cậu.

Cậu đứng dậy, đi vào phòng rửa tay rửa dao gọt hoa quả, trên đầu ngón tay có sót lại nước quả đào.

Cậu liếc mắt nhìn, đưa ngón tay đến bên môi, mυ"ŧ một chút.

Thật "chua".

04/01/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇