《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 4: Tạc mao

Lúc đầu, Cố Dương còn nghĩ là Đào Tử An đang an ủi cậu, sau khi tiếp tục nghe lại thấy không đúng lắm.

Vận mệnh lựa chọn, sứ mệnh quan trọng, người phàm ngu xuẩn?

Mấy từ này nghe sao có chút quen tai. . .

Cố Dương nở nụ cười gượng gạo, khó có thể dùng lời diễn tả được sự vi diệu phức tạp lúc này, há mồm muốn nói gì đó nhưng tiếng chuông lại cố tình vang lên, giám thị đã bắt đầu phát bài thi.

Cố Dương chỉ có thể lắc lắc đầu, đem lực chú ý tập trung trên bài thi, trước tiên thi xong lại nói.

Cậu nghiêm túc xem đề bài, suy nghĩ một chút, liền đặt bút xuống xoát xoát xoát mà viết, cách lúc kết thúc bài thi còn khoảng hơn nửa tiếng đã viết xong. Nhưng Cố Dương cũng không vì vậy mà thả lỏng, cậu đem bài thi nghiêm túc kiểm tra lại một lần từ đầu đến cuối.

Tiếng chuông vang lên, thời gian thi kết thúc.

Cố Dương muốn tìm Đào Tử An nói chuyện, lại chỉ thấy Đào Tử An cẩn thận nhìn lướt qua xung quanh, hốt hoảng đem ngón tay trỏ đặt ở trên môi, nhỏ giọng nói: "Xuỵt, chờ chúng ta tìm được một chỗ an toàn lại nói."

Vì vậy, Cố Dương liền cùng đại học bá đi nhà ăn lấy cơm, sau đó chạy đến khu rừng nhỏ phía sau trường học, vừa ăn vừa đàm luận về những bí mật quan trọng.

Theo lời giải thích của đại học bá, kỳ thực cậu là một thiên thần, Cố Dương chỉ là danh tính giả ở nhân gian. Tên thật của cậu chính là Lucifer Andrea Henrik Christian... Hậu tố quá dài, Cố Dương nghe qua đã quên, cậu bụm mặt, có một cảm giác xấu hổ không thể giải thích được.

Cố Dương che mặt, ăn một miếng cơm, thật thà tò mò hỏi: "Vậy danh tính thật của cậu là gì?"

Đào Tử An nghiêm mặt lại, cố ý đè thấp âm thanh, tạo cảm giác là một người trưởng thành, "Tôi đến từ dị giới, là một dòng máu hỗn hợp của thiên thần, ma cà rồng, thú nhân, yêu tinh và con người. Bởi vì sức mạnh của tôi quá mạnh mẽ, trưởng lão liền đem nó tạm thời phong ấn lại. Thần Quang Minh (Thần ánh sáng) đang tìm kiếm tung tích của tôi ở khắp mọi nơi, muốn gϊếŧ chết tôi, cho nên tôi chỉ có thể đến với thế giới loài người, giả dạng làm một học sinh bình thường, tránh thoát khỏi sự săn lùng của Thần Quang Minh. Chờ tôi trưởng thành, thân thể đã có thể chịu đựng được sức mạnh lớn, sẽ quay về cùng Thần Quang Minh quyết chiến một trận sinh tử."

Cố Dương lại hỏi: "Vậy cậu và tôi đang ở trên cùng một chiến tuyến?"

Đào Tử An gật đầu, "Đúng."

Hai người vừa tán gẫu vừa ăn, thời gian trôi qua rất nhanh. Vốn Cố Dương vẫn còn khúc mắc ở trong lòng khó giải thích, liền không khống chế được muốn nghe Đào Tử An kể. Càng nghe càng xấu hổ, càng xấu hổ lại càng muốn nghe, điều này đặc biệt mâu thuẫn.

Cố Dương tự cho mình một lời giải thích là trọng sinh đều có thể xảy ra, nhưng xuyên qua cái gì cũng không nhất thiết phải tồn tại.

Cố Dương suy nghĩ rất nghiêm túc, "Cậu là từ dị giới xuyên tới đây, ở nhân gian thi cử vẫn có thể luôn đứng thứ nhất, thật lợi hại a."

Đào Tử An hất cằm lên, có chút đắc ý, "Tôi chính là vương ở dị giới, những thứ này đều là tầm thường."

Cố Dương gật gật đầu, cảm thấy mình phải cố gắng học tập chăm chỉ hơn, cậu phải lấy Đào Tử An làm mục tiêu phấn đấu, hmmm... Thi đại học có chút khó, nhưng cậu nhất định phải đứng trong top đầu, nếu không làm sao có thể vào một trường đại học danh tiếng đây.
Sau cuộc nói chuyện bí mật này, Cố Dương và đại học bá Đào Tử An trở thành bằng hữu. Không, chính xác hơn là họ trở thành một liên minh, một đồng minh bí mật cùng nhau chiến đấu với Thần Quang Minh.

Buổi chiều, sau khi thi xong hai môn cuối cùng đồng nghĩa với việc học kỳ này đã chính thức kết thúc. Tất cả học sinh nhận xong bài tập về nhà liền đi thu dọn hành lý, chào đón kỳ nghỉ hè được mong đợi nhất.

Có rất nhiều người đang ra ra vào vào trong tòa ký túc xá, rất nhiều phụ huynh của một số học sinh cũng đến đây hỗ trợ con mình thu dọn hành lý. Cố Dương nhìn tình huống lộn xộn này, nghĩ trước tiên nên đến bệnh viện làm thủ tục, làm xong sẽ trở lại đây, khi đó mọi người đại khái cũng đã tản về vợi rồi.

Vì thế, cậu rời khỏi trường mà không mang theo hành lý, hai tay trống trơn, kèm theo mái tóc xoăn màu vàng nhạt cùng tướng mạo xuất sắc khiến các phụ huynh đến đón con mình không nhịn được phải ngoái lại nhìn hai lần. Trong trường học có học sinh nước ngoài lưu học sao? Không nghe nói a, hơn nữa ngũ quan đó nhìn cũng không giống người nước ngoài, nhưng sao tóc lại là màu vàng thế kia, chẳng lẽ là con lai? Hay là cậu ta nhuộm tóc?
Nghĩ đến nhuộm tóc, phụ huynh liền không khỏi cau mày, cảm thấy là học sinh nên một lòng một dạ đọc sách, ngẫu nhiên lại vi phạm nội quy nhà trường một cách trắng trợn như vậy, chắc chắn đây không phải là một học sinh đứng đắn gì.

Mà lúc này Cố Dương cũng không biết người ta đang nghĩ gì về mình, cậu rất nhanh liền chạy đến bệnh viện.

Sau khi xuống xe, cậu tiến vào bệnh viện và đi bộ tới khoa điều trị nội trú. Vừa mới chuẩn bị bước vào cửa lên lầu, đôi mắt lại chú ý tới một dáng người quen thuộc.

Lục Ngôn đang ngồi trên xe lăn, theo sau anh là hai người, một nam nhân nhã nhặn đang đeo kính và một nam nhân vạm vỡ với bộ đồ đen.

Hai người này Cố Dương cũng rất quen thuộc, người trước là trợ lý còn người sau là vệ sĩ chuyên dụng luôn theo cạnh Lục Ngôn.
Cố Dương liếc mắt nhìn Lục Ngôn, bước chân theo bản năng chậm lại, nhìn chằm chằm người ta đến phát ngốc.

Cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Chẳng hạn như, tại sao Lục Ngôn lại ở trong bệnh viện.

Tại sao lại phải ngồi trên xe lăn.

Chân anh bị thương sao, làm sao lại bị thương, khi nào thì có thể khỏi và có luôn uống thuốc đầy đủ không?

Quá nhiều vấn đề nghẹn ở cuống họng, rất muốn chạy đến bên Lục Ngôn hỏi anh nhưng cậu chỉ là một người xa lạ, không có tư cách hỏi.

Cố Dương lén nhìn Lục Ngôn một hồi lâu, ý thức được như vậy là không đúng, thời điểm cậu muốn thu lại ánh mắt thật trùng hợp Lục Ngôn cũng vừa hay nghiêng đầu nhìn cậu "chăm chú".

Cố Dương giật mình sợ hãi quay mặt đi, nhưng lập tức lại nghĩ đây không phải là càng nói rõ ràng có gì đó rất lạ sao? Cậu liền quay đầu trở lại, trong lòng thì đặc biệt hoang mang, nhưng lại cố gắng giả vờ trấn định, nhìn Lục Ngôn mím môi mỉm cười. Cảm giác lúng túng kia quả thực sợ muốn chết.
Lục Ngôn cùng cậu mặt đối mặt, sửng sốt một lúc nhưng ngay sau đó đôi môi anh cũng nở một nụ cười dịu dàng, ôn nhu không chê vào đâu được. Khuôn mặt tuấn mỹ đó dưới ánh mặt trời, phảng phất như một viên ngọc bích, lộ ra ánh sáng đáng kinh ngạc, nhìn đến chói mắt.

Cố Dương bị nụ cười của Lục Ngôn làm cho choáng váng, lại càng căng thẳng hơn, đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ rằng rất muốn hảo hảo báo đáp Lục Ngôn, sau đó liền cúi đầu, khom lưng cung kính lắp bắp nói: ". . . Ngài, chào ngài!"

Mới vừa nói xong đã quay người chạy.

Lục Ngôn: ". . ."

Lục Ngôn biểu tình phi thường phức tạp, anh nghiêng đầu, âm thanh sâu sâu kín kín hỏi trợ lý: "Trông tôi già thế sao?"

Lục tổng năm nay mới hai mươi bảy cái xuân xanh, đã chính thức tiếp quản công ty của gia tộc, tuổi trẻ tài cao, mấy lão già thế hệ trước làm kinh doanh cũng không giám khinh thường anh. Tuy nói rằng trong kinh doanh có chút mưu mô, nhìn rất trưởng thành, già dặn, nhưng theo độ tuổi cũng không đến mức già mà bị gọi là ngài đi.
Hai mươi bảy đã tính là lão, này là muốn cho mấy người bốn mươi, năm mươi tuổi tức đến chết sao?

Trợ lý làm việc cùng Lục tổng rất nhiều năm, hơi hơi có thể phát giác được cảm xúc của Lục tổng lúc này. Tuy rằng Lục tổng bị gọi là ngài, nhưng tựa hồ tâm tình lại trở nên tốt hơn.

Giọng nói trầm thấp của Lục tổng vang lên, "Chúng ta cũng đi vào."

Trợ lý sửng sốt một chút, nhìn về phía cửa phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. Nhưng không phải là bọn họ mới vừa kiểm tra xong đi ra à?

Đang mải suy nghĩ thì Lục tổng đã điều khiển xe lăn quay vào, hắn đương nhiên chỉ có thể yên lặng đi theo.

Cố Dương đang đứng chờ thang máy, Lục Ngôn cũng đi tới, rất tự nhiên đứng ở bên cạnh cậu, cùng nhau chờ.

Cố Dương phát hiện ra là Lục Ngôn, thân thể nhất thời căng thẳng, len lén liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh một cái, sau đó như một con mèo nhỏ meo meo mà dời xa. . . hai centimet.
Lục Ngôn đương nhiên nhận ra động tác né tránh nhỏ của cậu, không thể hiểu được, mím mím môi.

Trợ lý theo sau cảm thấy áp suất mơ hồ đang dần xuống thấp, có chút đau đầu.

Lúc này, thang máy cuối cùng cũng tới.

Đinh một tiếng vang.

Cửa thang máy từ từ mở ra, người bên trong ùa ra ngoài, người đang chờ ở cửa cũng dồn dập chen chúc nhau vào.

Cố Dương bởi vì xếp hàng sớm nên đứng gần dựa vào cửa, còn Lục Ngôn bởi vì ngồi ở xe lăn nên người khác có ý định nhường, cho nên khi tiến vào trong thang máy đã bị đẩy đến tận bên trong cùng.

Người vào thang máy càng ngày càng nhiều, Cố Dương không thể không lùi tới góc, vừa vặn Lục Ngôn cũng điều khiển xe lăn, lưng ghế dựa dán vào vách tường thang máy, dừng ở bên cạnh cậu. Có người chen vào, xe lăn lại phải di chuyển sang bên cạnh.
Cứ như vậy, Cố Dương giống như bị Lục Ngôn vây ở bên trong góc, co lại thành một cục, nhìn có chút tội nghiệp a.

Cố Dương rất khẩn trương, cậu hoàn toàn không nghĩ tới sẽ cùng Lục Ngôn dựa vào gần đến như vậy.

Tuy nói một đời trước, hôn môi với làʍ t̠ìиɦ đều đã làm, nhưng đời này bọn họ hoàn toàn chỉ là người xa lạ, Lục Ngôn đến tên của cậu cũng không biết! Nếu như Cố Dương là một con mèo với bộ lông mịn màng thì hiện tại đã sớm tạc mao đến đuôi và lông đều dựng đứng lên.

Cố Dương căn bản không dám động, chỉ lo không cẩn thận đυ.ng phải Lục Ngôn.

Mà Lục Ngôn trạng thái phi thường thoải mái, thậm chí là bộ dáng có chút hưởng thụ, rất tùy ý nhấc cánh tay đặt ở trên tay vịn của ghế lăn.

Một động tác lơ đãng như vậy lại khiến tay anh "không cẩn thận" đυ.ng phải mu bàn tay của Cố Dương để ở bên người.
Cố Dương như bị điện giật, đột nhiên vội vàng rút tay trở về, sợ đến nỗi hô hấp như đã ngừng trong nháy mắt.

Anh là vô ý sao? Không đúng, anh khẳng định là đã cố ý!

Cố Dương cắn răng, lỗ tai không khống chế được đỏ lên.

Trước đây Lục Ngôn thường thích đùa cợt cậu, mỗi lần đều cười híp mắt, đem cậu chọc cho cả người nhũn ra như một bãi nước, còn trưng ra một bộ mặt vô tội nhìn cậu như là muốn hỏi cậu làm sao vậy. Nhưng cậu bị làm sao, không phải Lục Ngôn là người phải rõ ràng nhất sao? ! Lục Ngôn rất yêu thích nhìn bộ dáng cậu xấu hổ đến không nhịn được khóc lên. Rất xấu rồi!

Cố Dương thở phì phò, cậu đang ở trong thang máy chật hẹp nên không thể trốn tránh a, chỉ có thể tiếp tục áp vào trong góc, cả người như sắp biến thành một miếng bánh dán ở trên tường. Nhưng điều đó cũng không giúp được gì nhiều.
Lục Ngôn hơi hơi khoát tay, liền vừa đυ.ng phải.

Cố Dương nín giận, tiếp tục né tránh.

Nhưng lại một lần nữa đυ.ng phải.

Một lần là không cẩn thận, lần thứ hai là bất ngờ, lần thứ ba... Chuyện này định giải thích sao đây?

Cố Dương nhịn một chút, lần này thật sự không thể nào nhẫn nhịn được nữa, phút chốc đã tạc mao, không thèm quản cái gì mà xa lạ hay không xa lạ, đôi mắt trợn lên tròn xoe, không khách khí trừng Lục Ngôn một cái.

Lục Ngôn sửng sốt, ngược lại lại có chút bất ngờ. Hai lần tình cờ gặp thiếu niên này, đều là bộ dáng rất ngại ngùng ngoan ngoãn, động một chút là đỏ mặt. Mỗi lần nhìn thấy phản ứng của cậu như vậy anh đều cảm thấy rất vui vẻ, không nhịn được liền đùa cậu một chút. Anh thừa nhận lần đầu tiên là cố ý, mang chút ý tứ thăm dò, nhưng về sau chỉ là do né tránh những người khác trong thang máy mà không cẩn thận.
Xem ra là đã chọc cho người này tạc mao, có thể Lục Ngôn cũng không có oan đi. Anh nhìn bộ dáng thiếu niên bên cạnh hùng hùng hổ hổ, lại như một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, thực sự là rất rất đáng yêu a.

Lục Ngôn thấy ai đó tức giận, khuôn mặt lập tức nhu hòa đi vài phần, đối với cậu cong cong khóe môi, bộ dáng thoạt nhìn đặc biệt chân thành, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Cố Dương rũ mắt cùng anh mặt đối mặt, cứng đờ nói: "Không có việc gì."

Chỉ có điều, đôi tai phấn trắng được giấu dưới mái tóc ngắn màu vàng kem rất đáng chú ý nha, hoàn toàn phơi bày tâm trạng không có chút nào bình tĩnh của chủ nhân nó.

Lục Ngôn đương nhiên chú ý tới, mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng lại có cảm giác rất phấn khích.

Thật là đáng yêu.

Thật muốn hôn đôi tai mềm mại kia một cái.
P/s: Mình edit truyện không có đọc trước nên nếu có chỗ nào sai xót mong mọi người lượng thứ nhé. Vì kinh nghiệm edit còn non nên câu từ chưa được trôi chảy và hay nhưng mình sẽ cố gắng. Chỉ mong mọi người luôn ủng hộ mình thôi ạ ❤.

02/01/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇