《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 9: Theo anh

Cố Dương tâm tình đang không tệ, khoảnh khắc nhìn thấy Lục Ngôn, niềm vui này còn được phóng đại lên rất nhiều lần, nghĩ rất muốn cùng Lục Ngôn chia sẻ cái tin vui này.

Nhưng mà cậu vẫn còn chút lý trí, nhớ tới đây không phải đang ở kiếp trước, quan hệ giữa bọn họ chẳng qua là mấy lần gặp gỡ.

Tuy nói như thế, bộ dáng cậu cười rộ lên, trong ánh mắt có hàng ngàn ánh sao lấp lánh, cũng đã bị Lục Ngôn thấy được.

Cố Dương vừa nhìn thấy anh liền chạy tới. Mà không biết tại sao, lúc đứng trước cửa xe, cậu giống như nhớ ra cái gì đó, bước chân dừng lại và giữ một khoảng cách, hỏi: "Lục tiên sinh, tại sao anh lại ở đây?"

Kiểu xưng hô này, quá xa cách.

Lục Ngôn mím mím môi, tâm trạng có chút không vui.

Anh nhàn nhạt nói: "Vừa vặn đi ngang qua nơi này, em đang tìm công việc bán thời gian?"

Cố Dương hơi hơi nghi hoặc một chút, anh làm sao lại biết?

Thuận theo tầm mắt của Lục Ngôn nhìn sang, phát hiện bảng hiệu thông tin được treo ở cửa của cửa hàng bán đồ ngọt, liền tưởng bởi là vì cái này.

Cố Dương gật gật đầu, mặt mày mang theo ý cười, "Đúng a, mới vừa tìm thấy, ngày mai là có thể đi làm rồi."

Lục Ngôn cảm giác được cậu đang rất cao hứng, dừng một chút, hỏi: "Em còn cần phải đi làm sao?"

Có thể kiếm tiền, Cố Dương đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ là về mặt thời gian, "Tôi còn muốn ôn tập, nếu như thời gian làm việc không nhiều thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Lục Ngôn nghe vậy, hai hàng lông mày giãn ra, biểu tình cũng có chút hòa hoãn đi vài phần, ôn hòa nói: "Lên xe đi, em đứng như vậy nói chuyện cũng không tiện."

Cố Dương do dự một giây, vẫn là thuận theo bước lên xe, ngồi ở bên cạnh Lục Ngôn.

Vốn tưởng rằng chỉ là đơn thuần lên xe nói chuyện một chút, nhưng sau khi cậu lên xe, tài xế liền lái xe đi.

Cố Dương: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Có nghi hoặc mà lại không có chút nào hoài nghi, tựa hồ từ trước đến nay cậu không cảm thấy Lục Ngôn sẽ hại cậu.

Lục Ngôn nhận ra được sự tin tưởng của cậu đối với mình, còn nghe được câu nói chúng ta, tâm tình rất tốt, trong thanh âm đều mang ý cười, "Tới chỗ em sẽ biết."

Bé Cố Dương ngoan ngoãn gật đầu, không phản đối.

Bên trong xe yên tĩnh lại, bầu không khí không có chút nào lúng túng, trái lại rất an hòa ấm áp. Lục Ngôn nghiêng đầu, liền nhìn thấy Cố Dương ngồi cách anh chưa đến một cánh tay, bàn tay đặt ở trên đầu gối, mềm mại và ngoan ngoãn, khiến người ta không thể rời mắt.

Cố Dương nhìn ra ngoài cửa xe, muốn nhìn một chút xem xe đang đi đến nơi nào, lại không nghĩ rằng ở trên kính thấy được ánh mắt Lục Ngôn đang nhìn cậu, ánh mắt sáng quắc, như muốn nung nóng ra một cái lỗ. Cố Dương bị nhìn chằm chằm như vậy, khuôn mặt liền đỏ lên, cảm thấy cả người khó chịu.

Ở kiếp trước, Lục Ngôn đưa cậu về nhà. Hai năm sau, mới thẳng thắn nói rõ ràng anh thích cậu, mà thích từ lúc nào thì anh cũng không biết. Bọn họ bây giờ mới gặp mặt qua mấy lần, có lẽ họ chưa. . .

Vừa nghĩ tới đó, Cố Dương có chút không bình tĩnh, lỗ tai hồng hồng. Lục Ngôn phát hiện ra, ánh mắt lóe lên một nụ cười.

Xe lái vào khu trung tâm thành phố, Cố Dương nhìn con đường càng ngày càng quen thuộc, trong lòng kinh ngạc, đây không phải là. . .

Đi vào đại lộ, xuất hiện chiếc cổng xa hoa phiền phức theo phong cách châu Âu, có rất nhiều bảo an cường tráng mặc đồng phục tuần tra, biệt thự hoa lệ chiếm diện tích rất lớn, hoa viên có chứa bể bơi, xung quanh đều là cây cối hoa lá xanh tươi.

Đây là khu nhà giàu nổi danh ở Hải Thành, nằm trong khu vực trung tâm thành phố. Những người sống ở đây không giàu thì quý, các biện pháp an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, người bình thường căn bản không vào được.
Điều khiến Cố Dương kinh ngạc không phải là khu nhà giàu, mà cậu biết nhà riêng của Lục Ngôn là ở nơi này. Cậu vốn cho là chỉ tìm đại một chỗ để nói chuyện, ví dụ như một gian trong tiệm cà phê, hoặc những nơi tương tự, nhưng Lục Ngôn lại trực tiếp đem cậu mang về nhà!

Tiến vào bên trong căn biệt thự, đâu đâu cậu cũng thấy cách bố trí quen mắt, nhắm hai mắt cũng đều có thể biết đây là cái gì, ở đâu, nhưng cậu không thể biểu hiện ra ngoài, còn muốn làm bộ rất xa lạ, đi theo phía sau. Loại cảm giác căng thẳng này vừa vặn khá giống với kiểu ngại ngùng khi mới tới nơi xa lạ.

Vừa ngồi lên ghế salông không bao lâu, liền nhìn thấy được gương mặt quen thuộc của dì giúp việc đang bưng một ly nước trái cây đi ra, còn có một đĩa hoa quả được cắt gọn đặt ở trước mặt cậu.
Là dì Chu!

Cố Dương vẫn luôn ăn cơm dì Chu nấu. Sau một thời gian dài thì mối quan hệ cũng rất tốt, muốn ăn cái gì thì có thể làm nũng với bà. Bây giờ thấy khuôn mặt quen thuộc, trong lòng cậu không nhịn được có chút chua xót, nói lời cảm ơn với bà.

Dì Chu nhìn vị khách nhỏ với đôi mắt luôn tràn ngập nước thì có một loại hảo cảm đặc biệt, cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Những người khác đều rời khỏi phòng khách, chỉ còn lại Lục Ngôn và Cố Dương.

Lúc này, Lục Ngôn mới giải thích muốn cho Cố Dương làm việc gì.

"Kỳ thực qua mấy lần gặp mặt, em cũng đã rõ ràng tình trạng hiện giờ của tôi. Bởi vì chân của tôi bất ngờ bị thương, không thể đi lại. Bác sĩ nói có thể khôi phục, nhưng tình huống lại không có chuyển biến tốt. . ." Lục Ngôn nhẹ giọng nói, trong thanh âm không có quá nhiều bi thương, như là đang nói đến chuyện của người khác, nhưng anh lại rũ mắt lộ ra một mảng bóng tối nhỏ, thoạt nhìn như đang tận lực che đi sự yếu đuối.
Nghe thế, tim Cố Dương lập tức nhói một cái, kỳ thực cậu cũng vẫn luôn rất để ý đến vấn đề về chân của Lục Ngôn, chỉ là quan hệ của hai người không quen biết, không tiện mở miệng. Hiện tại Lục Ngôn nói, cậu càng không nhịn được muốn hỏi, vội vàng nói: "Bác sĩ nói thế nào? Tôi có cái gì có thể giúp anh sao?"

Lục Ngôn nghe được trong giọng nói của cậu có sự lo lắng, đôi môi khẽ mím lại, trong lòng có chút vui sướиɠ. Sau một lúc mới chậm rãi nói: "Không nói gạt em, từ sau khi chân của tôi không tốt, tâm tình của tôi vẫn luôn rất tệ, nỗ lực điều chỉnh cũng vô dụng, tuy nhiên. . ."

"Tuy nhiên làm sao?"

Lục Ngôn nhìn cậu, nở một nụ cười dịu dàng, "Tôi đây mấy lần nhìn thấy em, tâm tình đều sẽ chuyển biến tốt, cho nên tôi muốn thỉnh em đến bồi tôi."

Lần này, Cố Dương thật sự bối rối. Có ý gì? Lục Ngôn là muốn dùng tiền để mình bồi anh?
Nếu không phải cậu biết Lục Ngôn, thân là người xa lạ mà nghe được câu này, đều muốn chửi một câu có bệnh, sau đó rời đi.

Lục Ngôn tựa hồ cũng cảm thấy loại công việc này có chút không giống bình thường, cứ tiếp tục giải thích: "Bác sĩ tâm lý khuyến khích tôi dành nhiều thời gian hơn với mọi người để cho mình thả lỏng, tôi thích cảm giác cùng em ở một chỗ, cho nên tôi chỉ là muốn mời em theo tôi nói chuyện phiếm, ăn cùng nhau chút gì đó hoặc là làm những chuyện dễ dàng, tuyệt đối sẽ không làm em khó xử. Một tuần chỉ cần đến hai lần, một lần hai giờ, mức lương hàng giờ cũng tương đương với việc dạy kèm."

Cố Dương kỳ thực cũng không thể nào quan tâm đến việc đãi ngộ ra sao, có thể giúp đỡ Lục Ngôn một tay, cậu rất tình nguyện, không có lương cũng không sao. Vì vậy, cậu đều không do dự, liền gật đầu đồng ý.
Lục Ngôn nhìn cậu đáp ứng sảng khoái như vậy, vốn nên cao hứng, thực tế lại không nhịn được âm thầm nhíu chặt lông mày. Đứa nhỏ này quá đơn thuần, rất dễ dàng tin người, không được, đón về nhất định sẽ hảo hảo dạy cậu tăng cao tính cảnh giác.

Lục Ngôn rất giỏi nói chuyện, luôn kiểm soát được bầu không khí, chỉ cần anh muốn, lời nói khách sáo công phu càng được ưu tiên. Cố Dương ở lại với anh, cùng nói chuyện phiếm vài câu, chẳng mấy chốc đã buông xuống cảm giác căng thẳng, có chút thích ứng, còn kém điểm bởi vì thả lỏng quá mức mà quên mất mình là lần đầu tiên tới nơi này.

Cậu đã uống hết hai ly nước trái cây nên bây giờ có chút muốn đi vệ sinh, phản xạ có điều kiện liền đứng dậy đi về hướng phòng rửa tay. Đi được mấy bước, bước chân liền dừng lại, nhớ tới chính mình phải không biết vị trí mới đúng. Trong lòng nhảy một cái, chậm rì rì quay đầu lại, làm bộ mặt khó xử hỏi: "Lục tiên sinh, xin hỏi phòng rửa tay ở đâu?"
Lục Ngôn săn sóc nói: "Ở cuối hành lang bên phải, tìm không được, để dì Chu dẫn em đi."

Cố Dương quay đầu lại, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chờ sau khi quay trở lại, Lục Ngôn đã ra khỏi phòng khách, đang chờ cậu, ôn nhu hỏi: "Em biết đánh đàn piano không?"

Cố Dương: "Biết một chút."

Đáy mắt Lục Ngôn hiện lên ý cười càng sâu, đề nghị: "Ừm, em có thể chơi cùng tôi không?"

Cố Dương đương nhiên không có ý kiến.

Sau đó hai người cùng nhau đi vào phòng đàn rộng rãi và yên tĩnh, rèm cửa sổ vàng nhạt tua rua nhẹ nhàng lay động theo gió, ánh nắng rơi trên sàn nhà, một chiếc đàn piano cỡ lớn được đặt ở một bên.

Cố Dương đi tới, thuần thục ngồi ở trên ghế chơi đàn, sống lưng thẳng tắp, ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt ở trên phím đàn, so với màu trắng của phím đàn còn muốn trắng hơn.
Lục Ngôn điều khiển chiếc xe lăn, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh cậu, tuy rằng ở giữa cách một tay vịn nhưng cảm giác giữa hai người vẫn không có khoảng cách.

Lục Ngôn cầm lấy một quyển nhạc phổ, nghiêng đầu hỏi: "Có thể đàn bài này không?"

Cố Dương khó giải thích được có hơi sốt sắng, có thể là áp sát quá gần, nhưng bây giờ tận lực dời đi chút, có thể sẽ làm tổn thương trái tim của Lục Ngôn hay không? Suy nghĩ một chút, cậu vẫn là không nhúc nhích, chỉ là hơi lúng túng, ánh mắt lóe lên một cái, nói: "Tôi có thể."

Lục Ngôn tùy ý lật hai trang giấy, đặt nó lên giá để bản nhạc, cười nói: "Tôi không biết đánh thế nào, phải dựa vào em mang theo rồi, thầy giáo Cố."

Cố Dương có chút xấu hổ. Có thể, nhưng cậu biết đánh đàn piano đều là do Lục Ngôn từng dạy a.
Nhưng đều đã đáp ứng, cũng chỉ có thể kiên trì đánh. Cố Dương nhìn vào chiếc đàn, chậm rãi chơi.

Lục Ngôn chọn chính là một khúc piano lãng mạn, uyển chuyển, triền miên, giai điệu nhẹ nhàng, chậm rãi chảy trong phòng, làm cho bầu không khí cũng nhiều hơn mấy phần lãng mạn.

Hơn nữa, Cố Dương đàn, Lục Ngôn ngồi ở bên cạnh, tiếng đàn theo sát đằng sau, dính như một cái bóng, cơ hồ là cậu mới vừa nhấn một nốt nhạc, Lục Ngôn ngay lập tức sẽ dính lên. Không phải là trùng hợp, chỉ kém một chút là luôn theo ở phía sau, như cây mây vô hình quấn quanh, quấn chặt lấy toàn bộ cơ thể cậu, hô hấp dường như bị ảo giác.

Cố Dương có chút khó chịu, tinh thần không tập trung, tâm tư phân tán, không nhịn được lực chú ý bỏ lên trên người Lục Ngôn, còn không biết rằng mình hiện tại đang đàn cái gì. Tiếng đàn chậm dần, hoàn toàn đã đàn sai hai nốt nhạc rồi.
Cậu còn chưa có phục hồi lại tinh thần, trước hết Lục Ngôn nghiêng người lại gần, cầm lấy tay cậu, bàn tay to dễ dàng bao phủ lấy, không thể xem nhẹ nhiệt độ dán trên mu bàn tay kéo tới. Lục Ngôn nắm tay cậu, đặt trên phím đàn, đè lên và ấn xuống, cùng tay cậu dính với nhau gảy một đoạn ngắn.

Cố Dương hoàn toàn ngây dại, trái tim không hề bình tĩnh.

Lúc này, Lục Ngôn còn cố tình muốn tới gần, tựa hộ như đem cả người cậu ôm vào trong lòng, hơi thở ấm áp phả lên tai cậu, cười nói: "Thầy giáo Cố, tại sao lên lớp lại bị mất tinh thần vậy?"

Cả người Cố Dương lập tức căng thẳng. Cái tên này! Giám trêu chọc mình! Quả nhiên trong và ngoài không giống nhau, không thể tin!

Cái, cái gì mà thầy giáo Cố, tôi căn bản cũng sẽ không dạy anh, anh giỏi nhất! Tôi nào dám dạy!
Cố Dương trong lòng tạc mao, trên mặt lại nín muốn chết, bên tai đỏ chót, đột nhiên rụt tay về đứng lên, nhanh chóng nói: "Tôi, tôi đi phòng rửa tay!"

Sau đó, liền trốn thoát.

Còn lại Lục Ngôn ngồi trên xe lăn, quay đầu nhìn về phía cửa, vẻ mặt có chút hoang mang.

Tại sao em ấy lại chạy? Thật sự sợ mình như vậy?

*Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương, hắn là cái tên đại lừa gạt! Chạy mau! Nếu không chạy sẽ chạy không thoát nha!

23/01/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇