《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 10: Bơ

Sau khi chạy ra khỏi phòng đàn, Cố Dương dựa người vào tường, bàn tay nắm thành nắm đấm nhỏ, thật muốn đập đầu vào tường mà.

Chạy cái gì, mày nói xem mày chạy cái gì!

Cố Dương không có can đảm để quay trở lại, muốn thừa dịp mượn cớ đi nhà cầu mà trực tiếp chuồn đi. Nhưng làm như vậy thật không có tiền đồ.

Có thể trong lòng cậu mới vừa có ý nghĩ này, ngẩng đầu lên lại đυ.ng phải bác quản gia trong biệt thự.

Ôn thúc nhìn thấy cậu, rất lễ phép hỏi: "Xin hỏi cậu cần gì sao?"

Cố Dương lắc đầu một cái, cũng không thể nói ra mình định chạy trốn mà không nói lời tạm biệt a.

Ôn thúc mỉm cười, mở miệng nói: "Rất hiếm khi nhìn thấy Lục tổng dẫn người về nhà. Tôi nhìn ra được, Lục tổng ở cùng cậu rất thoải mái, tâm tình lại rất tốt, tôi cũng vui thay Lục tổng, thật sự là đã làm phiền cậu rồi."

Cố Dương vội vã xua tay, mím chặt môi, đôi mắt ẩm ướt, càng không thể nói ra được cậu muốn rời đi.

Cậu miễn cưỡng cười, giống như con rùa chậm rì rì quay người lại trở về phòng đàn. Không phải chỉ là đánh đàn thôi sao? Cậu việc gì phải sợ chứ.

Cố Dương nỗ lực tự thôi miên chính mình, dường như thật sự bình tĩnh hơn rất nhiều.

Chờ đến khi đánh đàn xong, cả người Cố Dương đã mềm nhũn, thiếu chút nữa nằm nhoài lên chiếc đàn piano, không đứng dậy nổi.

Còn người bên cạnh nào đó lại giống như không có chuyện gì xảy ra, thoạt nhìn không bị ảnh hưởng chút nào, còn quan tâm hỏi cậu một câu, "Em có phải không khỏe chỗ nào không? Ngoài việc học tập, cũng phải nhớ rèn luyện thân thể a."

Cố Dương trầm mặc, trong lòng có chút phức tạp. . . Cái gì thể lực không tốt, anh là đang ám chỉ cái gì hả, hơn nữa còn không phải là bị anh doạ đi!

Cậu bĩu môi, vô thức lộ ra một tia oan ức.

Tuy rằng kiếp này khác với kiếp trước, giữa cậu và Lục Ngôn không hề quen biết, nhưng thái độ của Lục Ngôn đối với cậu quá giống nhau, làm cho cậu không cẩn thận liền quên mất sự khác biệt.

Lục Ngôn chú ý tới biểu cảm của cậu như vậy không khỏi buồn cười, quả nhiên còn là một đứa nhỏ. Sau đó không nhịn được giơ tay lên sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu.

Đột nhiên trên đỉnh đầu có một bàn tay ấm áp xoa xoa, anh lại coi cậu là hài tử. Cố Dương giật mình muốn tránh, mà chung quy lại vẫn không nỡ bỏ qua, cậu tự thuyết phục bản thân, tránh né sẽ khiến Lục Ngôn buồn. Cho nên, cậu không nhúc nhích, mà giương ánh mắt rất khoái chí quét qua cằm của Lục Ngôn trong nháy mắt, mi mắt khẽ run, sau đó liền hạ mắt nhìn xuống sàn nhà, thấp thỏm hỏi: "Anh, Lục tiên sinh không cảm thấy tóc của tôi rất kỳ quái sao?"

Tay Lục Ngôn khẽ xuyên qua mái tóc cậu, nhất thời không hiểu được, kỳ quái? Có gì kỳ quái? Vừa mỏng vừa mềm, cảm giác sờ vào rất tốt anh đều không nỡ buông ra. Nếu không phải lo lắng đứa nhỏ sẽ cảm thấy được anh biếи ŧɦái. . . Anh còn muốn hôn.

Lục Ngôn nhìn màu tóc tương đối hiếm thấy của cậu, bừng tỉnh ra, lại càng cười ôn nhu hơn, xoa đầu cậu nói: "Tại sao lại kỳ quái, màu sắc xinh đẹp như vậy, tôi muốn còn không được. Nói đến, không biết lão Tony có thể nhuộm màu tóc này hay không, tôi cũng muốn nhuộm."

Nói xong, anh liền lấy điện thoại di động ra, thật sự muốn đi gọi điện. Cố Dương vừa nhìn thấy đã cuống lên, vội vã cướp điện thoại di động, rất tự nhiên cầm tay anh, phản xạ có điều kiện muốn rút tay lại, nhưng cậu thật sự sợ Lục Ngôn sẽ đi nhuộm tóc.
Cố Dương cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy. Ở kiếp trước cậu e ngại nhất chính là tóc của mình, nhưng chưa từng nói ra. Có thể Lục Ngôn nhạy cảm, nhận ra được nên muốn đi nhuộm thành màu tóc giống cậu, lúc đó Cố Dương đã rất bối rối. Ôn thúc cũng rất bất đắc dĩ, lặng lẽ nhờ Cố Dương thuyết phục Lục Ngôn, nói rằng tóc tai nhuộm thành như vậy, lúc họp ở công ty, tất cả mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào Lục tổng.

Cố Dương tâm tình rất phức tạp, đi khuyên, Lục Ngôn lại ôm cậu cùng nhau đứng ở trước gương, nói: "Em cảm thấy nhìn không đẹp sao?"

Mái tóc ngắn màu vàng nhạt làm nổi bật gương mặt tuấn mỹ của Lục Ngôn, cả người giống như đang tỏa sáng, như một vị thần tiên. Nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Nhưng mà. . .

Cố Dương do dự, muốn nói cái gì đó. Mà một giây sau, Lục Ngôn lại hạ trên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, nói: "Có thể giống em, anh rất thích."
Sau đó Cố Dương không thể nói ra lời gì để khuyên anh.

Lúc Ôn thúc lại tìm đến cậu, Cố Dương nghĩ tới sắc thái của Lục Ngôn khi nói lời này, khuôn mặt liền trở nên hồng hồng, nghiêng đầu chột dạ nói: ". . . Em cảm thấy rất dễ nhìn a."

Ôn thúc liếc mắt cũng đã nhìn thấy chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ nhìn bầu trời, nhìn cho kỹ ngài Lục tổng bướng bỉnh. Dù sao Tiểu Dương không khuyên thì cũng không ai có thể khuyên được Lục tổng.

.

Cố Dương hấp tấp, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, liền mò mẫm đề tài, "Lục tiên sinh, cái kia, thợ cắt tóc của anh cũng tên là Tony sao?"

Mới vừa nói xong, cậu liền muốn cắn lưỡi. Đây rõ ràng là một chuyện cười a.

Lục Ngôn nhìn biểu tình ảo não của cậu, tâm tình rất tốt, nói: "Không phải, nhưng tôi có thể đề nghị hắn thay đổi tên?"
"Không, không cần." Cố Dương lắc đầu, thật khó khăn tưởng tượng sự thật là lão sư Tony đã cắt tóc cho Lục Ngôn.

Lục Ngôn sờ sờ đầu cậu, ôn nhu nói: "Tóc của em rất dễ nhìn, thật đấy. Không cần để ý đến những lời nói khác, có được hay không?"

Cố Dương lắng nghe ngữ khí trầm thấp, ôn nhu động viên của anh, không nhịn được liền an tâm, gật gật đầu, cảm thấy mình trời sinh có màu tóc rất tốt, không thể xoi mói.

Thật sự rất ngoan a.

Lục Ngôn nhìn người gần trong gang tấc, rất muốn liều mạng kéo vào trong l*иg ngực, nhưng như vậy sẽ hù đến cậu, anh chỉ có thể thu tay về, nhàn nhạt nói: "Thời gian cũng đã muộn, tôi đưa em về nhà."

Lúc này Cố Dương mới ý thức được mình nhân cơ hội quý hiếm cướp điện thoại, đã dựa quá gần rồi, cơ hồ là cả người đều nhào vào trong l*иg ngực Lục Ngôn, sợ đến mức nhanh chóng lùi về sau vài bước, kéo dài khoảng cách.
Lục Ngôn: "Thêm phương thức liên lạc đi, chừng nào em có thời gian, tôi sẽ đi đón em."

Cố Dương như bé ngoan đem điện thoại di động giao ra, Lục Ngôn rất tự nhiên lưu lại số điện thoại của mình, rồi quét mã WeChat thêm bạn bè.

Trong quá trình thao tác, Cố Dương xoắn xuýt nói: "Lục tiên sinh, hay để tôi tự mình đến đây đi, không thể làm phiền anh. Hơn nữa đây là công việc của tôi, dựa vào thời gian của anh là được, tôi hiện tại đang nghỉ hè, ngoại trừ làm công việc bán thời gian thì lúc nào cũng có thể."

Lục Ngôn rất ôn hòa, ngữ khí lại có mấy phần ý tứ cự tuyệt, "Xe bình thường không vào được, tôi đón em là tốt rồi, không phiền phức gì cả."

Cố Dương: ". . . Nha, được ạ."

Quả nhiên, Cố Dương là do Lục Ngôn đưa về nhà, chỉ là siêu xe xuất hiện ở dưới lầu nhà cậu như vậy, không cẩn thận sẽ bị hàng xóm nhìn thấy cậu xuống xe, có thể sẽ truyền tới tai cha Cố mẹ Cố, rất khó giải thích, cho nên lúc còn cách nhà một đoạn, Cố Dương liền xuống xe.
Cách cửa sổ xe, Lục Ngôn nói: "Ngày mai gặp."

Cố Dương theo bản năng phất phất tay, cũng cười nói: "Ân, ngày mai gặp."

. . . Chờ đã, ngày mai có nên đi không?

Ý cười trên khóe miệng Cố Dương cứng đờ, cậu nhìn chiếc xe ô tô màu xám bạc chạy càng ngày càng xa, có chút phát sầu. Đã đến nhà Lục Ngôn nhiều lần như vậy, cậu thật sự có thể đảm bảo sẽ không có bất kỳ sơ sót nào xảy ra sao? Lục Ngôn nhạy cảm như vậy, nếu như anh phát hiện ra mình đối với nhà của anh rất quen thuộc, thì nên giải thích thế nào đây?

Cố Dương khổ não mà nắm tóc, không nghĩ ra kết quả, thẳng thắn trở về phòng xoát tài liệu ôn tập, đắm chìm trong một biển câu hỏi không thể thoát ra được, càng làm bài càng thấy sảng khoái.

Đón kỳ nghỉ hè, hoạt động của Cố Dương đã được cố định. Ôn tập ở thư viện, phục vụ ở cửa hàng đồ ngọt, còn có đi đến nhà Lục Ngôn.
Nói đến việc bồi Lục Ngôn, để anh thả lỏng, có lợi trong việc khôi phục lại chân. Có thể Cố Dương thật sự không cảm thấy được mình đến giúp cái gì, ngược lại là mỗi lần đến nhà Lục Ngôn, cậu bất tri bất giác sẽ bị dụ dỗ ăn một vài món ăn vặt nhập khẩu đắt tiền, lại cùng Lục Ngôn tán gẫu trò chuyện rất tốt.

Nói là cậu đến giúp Lục Ngôn thả lỏng tâm tình, còn không bằng nói cậu càng giống như được dỗ dành hơn.

Cố Dương mỗi lần bị xem như đứa nhỏ, được dỗ dành đến đầu óc choáng váng. Sau khi về nhà mới trì độn phản ứng lại, sau đó âm thầm quyết định lần sau tuyệt đối không thể bị Lục Ngôn nắm mũi dẫn đi nữa, cậu là người làm việc có lấy tiền, làm sao có thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy.

Có thể mỗi lần đều nghĩ đến sự kiên định trong lòng, nhưng khi đến biệt thự, vẫn là bị kỹ xảo tán gẫu cao siêu lần thứ hai của Lục Ngôn thiên vị. Không chỉ có như vậy, không hiểu sao thời gian càng ngày càng dài, đã sớm trở thành hơn hai giờ một lần.
Lúc Cố Dương trở lại, bản năng mang theo ba lô tới, dĩ nhiên lại biến thành ở trong biệt thự xoát đề. Vừa mới bắt đầu sẽ không nên đãi thời gian dài như vậy a, phải làm bài!

Cố Dương quyết tâm muốn giảm béo, mà tóm lại vẫn không chống lại được mỹ thực mê hoặc, lần lượt luân hãm.

Lại một lần nữa, Lục Ngôn dẫn cậu đến thư phòng, cho cậu xem một tủ sách được chuẩn bị điển hình cho kỳ thi tuyển sinh đại học cho năm năm và mô phỏng ba năm. Sách giáo khoa trung học ba năm cũng rất đầy đủ, chỉ có thể nói là phong phú trình độ, những gì Cố Dương cần đều ở đây, còn có một số thứ không nghĩ tới cũng đều ở nơi này, lão sư nhìn thấy có lẽ cũng phải cảm khái một câu, so với tư liệu trường học chuẩn bị còn đầy đủ hơn a.

Cố Dương nhìn tủ sách, hai mắt sáng lấp lánh, trên mặt đều viết chữ "Muốn"! ! !
Nếu như là ở kiếp trước, Cố Dương nhất định sẽ không chút nào do dự nhận lấy. Nhưng bây giờ thì khác, cậu và Lục Ngôn căn bản không quen, không có lý do gì để chấp nhận những thứ này một cách công khai được.

Vì vậy, Cố Dương cảm ơn ý tốt của anh, nhưng là vẫn kiên định cự tuyệt.

Sau đó, Lục Ngôn ngồi ở trên xe lăn, âm thanh trầm thấp mà buông tiếng thở dài, "Thôi vậy."

Mỹ nam nghiêng mặt, đôi mắt buông xuống như một bóng ma, cả người đều bộc lộ sự thất vọng và cô đơn, "Tôi thấy em làm bài nghiêm túc như vậy, nghĩ em sẽ cần, nên mua. Em nói không muốn, những thứ đồ này tôi cũng không biết nên làm gì mới tốt. . ."

Cố Dương điển hình là người thích mềm không thích cứng, vừa nhìn bộ dáng này của Lục Ngôn, quả thực trong lòng mạnh mẽ bị đâm một cái, cảm thấy mình làm thật nhiều chuyện xấu, ngay lập tức cảm thấy có lỗi, vội vàng nói: "Không phải, tôi rất cần!"
Sắc mặt Lục Ngôn ảm đạm trong nháy mắt liền sáng lên, "Em nguyện ý nhận chúng?"

Đều đã nói ra khỏi miệng rồi, đổi ý cũng không được, Cố Dương chỉ có thể kiên trì dưới ánh mắt sáng quắc của anh gật đầu một cái. Cậu cảm giác như mình đang bị gài bẫy. . . Thôi, nói lời cự tuyệt, Lục Ngôn sẽ khổ sở.

Hơn nữa, nơi này được trang trí quen thuộc như vậy, làm cho cậu rất an tâm, cũng rất thích hợp để học tập. Lục Ngôn vẫn sẽ như một đời trước, dạy cậu những chỗ cậu không biết. Những điều này cũng làm cho cậu rất hoài niệm.

Từ thư phòng đi ra, bọn họ muốn đi xuống phòng khách dưới lầu.

Lục Ngôn ngồi trên xe lăn, xuống cầu thang hẳn là không tiện, cần người hỗ trợ. Cố Dương trước tiên cứ cho là như vậy, đã sẵn sàng chuẩn bị hỗ trợ, lại không nghĩ rằng một giây sau, nhìn thấy Lục Ngôn ấn phím gì đó trên tay vịn, bánh xích trượt dưới bánh xe, ghế lăn rất vững vàng mà tiến lên, chuyển động dời xuống từng cái từng cái bậc thang, không thể giải thích được nó khá giống một chiếc xe tăng! Cái này, cái này cũng quá. . . tuyệt vời đi!
Phút chốc, Cố Dương muốn thử ngồi cái ghế lăn này chơi đùa một chút! Cái ý niệm này mới vừa vừa nhô ra, chính cậu cũng cảm thấy không tốt, nỗ lực đè xuống sự hiếu kỳ của mình.

Mà Lục Ngôn rất nhanh liền cảm giác được, anh không để ý chút nào, ung dung thong thả giải thích cho Cố Dương nghe về điều khiển ghế lăn một phen. Trạng thái thật sự vững vàng, nhìn không hề giống như vì tàn tật đi đứng bất tiện mà rơi vào bóng tối và tâm lý cần được điều trị.

Cố Dương bởi vì hiếu kỳ, đến gần xem Lục Ngôn di chuyển cần điều khiển như thế nào, chờ phản ứng lại, mới phát hiện khoảng cách quá gần rồi, liền vội vàng lui về sau, ánh mắt lảng tránh, nói sang chuyện khác, liền nói đến, "Lục tiên sinh, tôi cảm thấy được kỳ thực tâm thái của anh rất tốt, không cần lo lắng, khẳng định chẳng bao lâu sẽ khôi phục."
Mặc dù nói sang chuyện khác, mà câu này là lời nói trong lòng cậu. Cậu biết rõ, tương lai Lục Ngôn sẽ khỏe mạnh, đi đứng không có bất cứ vấn đề gì, cho nên đáy mắt cậu trong suốt, nói rất kiên định, khiến người khác không thể không bị thuyết phục.

Mà Lục Ngôn nghe những lời này, ánh mắt lóe lên, sau đó khẽ cười nói: "Đó cũng là nhờ có em tâm tình tôi mới có thể thả lỏng như vậy, nếu em có thể tới nhiều hơn, tôi có thể sẽ khôi phục nhanh hơn nhiều."

Cố Dương vội vã xua tay, nói mình không giúp đỡ được gì. Nói thật, cậu đến đây chính là ăn ăn uống uống, bồi nói chuyện phiếm, căn bản không làm được gì. Ngược lại là Lục Ngôn, lúc ôn tập đã dạy cậu không ít.

Bọn họ đi đến phòng khách, dì Chu cười nói mới vừa nướng xong một cái bánh ngọt đã được cắt, bưng ra.
Cố Dương không nhịn được giật giật mũi, ngửi thấy trong không khí có vị bơ dụ hoặc.

Thơm quá.

Là dì Chu đặc biệt am hiểu Tiramisu, mùi vị rất tuyệt, cậu rất thích.

Lục Ngôn nhìn thấy biểu tình mong đợi của cậu, mắt to tròn, sáng như sao xa, rất dễ dàng đã bị tâm tình khoái trá của cậu lây nhiễm, vốn là đối với đồ ngọt không có cảm giác gì, không nhịn được cũng muốn nếm thử chút.

Ăn một miếng vào trong miệng, vị nhẵn nhụi mềm mại, cheese rất nồng nặc, ngọt mà không béo. Cố Dương được ăn nheo mắt lại, rất là hưởng thụ.

/Cheese: phô mai.

Lục Ngôn cũng nếm thử một miếng, mất tập trung, tầm mắt đều rơi trên người Cố Dương, dõi theo bộ dáng ăn bánh ngọt của cậu, bơ dính trên khóe miệng, cậu theo bản năng đưa đầu lưỡi ra liếʍ.

Lục Ngôn nhìn, đôi mắt tối sầm lại.
Cố Dương ăn rất chuyên chú, cũng không chú ý đến ánh mắt càng ngày càng không đúng phía đối diện, chờ lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Ngôn không nhúc nhích, buồn bực nói: "Làm sao vậy?"

Tay Lục Ngôn cứng ở giữa không trung lúc này mới chuyển động, nhưng vì bất cẩn, cái nĩa đựng bánh ngọt loáng một cái liền rơi xuống, rơi trên đùi anh.

Cố Dương sững sờ, không nghĩ tới người luôn bình tĩnh hờ hững như Lục Ngôn cũng sẽ có lúc mơ hồ như thế, liền vội vàng đứng lên, cầm giấy ăn chạy đến trước mặt Lục Ngôn ngồi xổm xuống, giúp anh lau bơ trên quần, thuận miệng cười nói: "Anh nghĩ cái gì mà chuyên tâm như vậy a?"

Không may bẩn lại là ở vị trí đùi, lúc Cố Dương chạy đến giúp đỡ lau cũng không nghĩ quá nhiều mà ngồi xổm xuống chà xát một hồi, mới hậu tri hậu giác phát hiện ra tư thế này thật giống có chút. . .
Mặt Cố Dương đỏ bừng lên, như bị điện giật lùi về phía sau, còn kém điều đặt mông ngồi xuống dưới đất, hoảng loạn đứng lên nhanh chóng nói: "Này, cái này không dễ lau hết được, Lục tiên sinh, vẫn là đi thay quần đi. . ."

Xấu hổ quá a!

Cố Dương thật sự muốn đánh cái tay của mình một cái, do ngươi nhiều chuyện! Các ngươi rất quen sao? Đang yên đang lành làm chuyện như thế. . .

Cố Dương ảo não quẫn bách đến đòi mạng, tâm lý tiểu nhân điên cuồng đấm đất. Cho nên, cậu căn bản không chú ý tới ánh mắt sâu thẳm của Lục Ngôn rơi trên người mình, phảng phất như một con mãnh thú ăn thịt đang núp trong bóng tối, bị con mồi tươi ngon kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thật sự muốn ăn nó, ẩn nhẫn chờ đời, một khi có cơ hội bắt được sẽ trong nháy mắt đem con mồi tách ra, ăn vào bụng sạch sành sanh.
Lục Ngôn nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, ngoại trừ khắc chế nhếch miệng thành một độ cong, âm thanh vẫn ôn nhu như trước, nhấc ngón tay chỉ lên môi, "Em nơi này dính bơ."

Cố Dương quẫn bách, lập tức cầm cái khăn giấy lau đi.

Lục Ngôn nhìn thấy, đáy mắt chợt lóe lên một tia tiếc nuối.

Lần này không phải là liếʍ à.

27/01/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇