《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 13: Ăn dấm

Cố gia náo loạn thành như thế, người bác tạm thời không thể xuất hiện. Đối với công việc bán thời gian, cha Cố mẹ Cố cũng nói chuyện với Cố Dương một phen. Kết quả cuối cùng là, nếu đã trao đổi với ông chủ rồi, vậy thì sẽ làm hết mùa hè này, sau đó không được đi làm nữa. Nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là học tập, không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, càng không được nói cái gì mà sẽ trả lại tiền.

Vì vậy, công việc bán thời gian của Cố Dương không cần phải che giấu nữa, cha Cố mẹ Cố nói tiền cậu kiếm được thì để lại mà tiêu vặt, đi mua những thứ muốn mua.

Bé ngoan Cố Dương gật đầu, tất cả lại trở về như những ngày bình thường.

Mà cũng có người, đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, như một cái gai sắc nhọn đâm vào đáy lòng họ, thịt bên trong đều biến thành một màu đen mục nát.

Cố Hưng Huy biểu tình ác độc và không cam lòng, hắn không tin Cố Dương phải đi làm gia sư. Hắn quyết định muốn theo dõi Cố Dương, đập chứng cứ xuống, cho cha Cố mẹ Cố thấy rõ bộ mặt xảo trá của cậu.

Cố Dương vừa mới lên chiếc siêu xe màu xám bạc, lập tức Cố Hưng Huy cũng chui vào một chiếc xe taxi gần đó, vội vã kêu tài xế đuổi theo. Vốn tài xế muốn hỏi địa chỉ lại không nói lên lời, lén lút lườm một cái, muốn vừa lúc ăn cơm nên vẫn nghe lời đi theo sau.

Một lúc sau, tài xế phát hiện có xe cố ý lái trước mặt hắn cướp đường. Một lần như vậy, tài xế tức giận mắng, liên tiếp, hắn rốt cục cũng phát hiện ra có chỗ không đúng, mình đang bị nhắm vào.

Tài xế vẻ mặt hung dữ, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm thấy được mình đang gặp rắc rối.

Cố Hưng Huy ngồi sau không cảm giác được, còn la hét mắng người khác không có mắt, bệnh thần kinh không biết lái xe.

Tài xế quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, nhất thời hiểu ra, không nói hai lời lái xe tấp vào lề đường dừng lại, lớn tiếng đuổi người: "Xuống xe!"

Cố Hưng Huy nổi giận: "Ông có bệnh à, tại sao đuổi tôi xuống xe? Tôi là khách! Có tin tôi trách cứ ông hay không!"

Tài xế nhìn hắn bất động, thẳng thắn mở cửa xe xuống dưới, đem hắn từ trong xe lôi ra ngoài ném xuống đất, "Muốn trách cứ thì cứ việc trách cứ, cút nhanh lên, ông mới không muốn bị mày liên lụy!"

Vứt người xong, tài xế lại lên xe, lập tức lái xe đi, khí thải ở đuôi xe phun lên mặt Cố Hưng Huy.

Trong xe màu xám bạc có rèm che, Lục Ngôn nghe báo cáo của thủ hạ, nhếch khóe môi cười lạnh.

Người như vậy, căn bản không đáng giá để nhọc lòng nhớ tới, Cố Dương càng không cần thiết phải biết chuyện này.

Cố Dương quả thật cũng không phát hiện ra, cậu đang ngồi trên chiếc ghế mềm mại, hưởng thụ máy điều hòa, cõng theo những từ đơn tiếng anh.

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Cố Dương thường hay lui tới biệt thự của Lục Ngôn, quan hệ cùng Ôn thúc và dì Chu đều chậm rãi thay đổi tốt lên, lúc mới đầu nói chuyện thì khách khí đến bây giờ lại rất thân mật, thỉnh thoảng còn có thể tán gẫu đùa giỡn.

Làm quen với những người mà mình đã biết, phải cần một quá trình. Mà Cố Dương dung nhập vào biệt thự của Lục Ngôn lại mau đến đáng ngờ. Mặc dù Cố Dương biết đây là trọng sinh một đời, cậu lại mang theo ký ức của mình, dì Chu và Ôn thúc đối với cậu đều quá quen thuộc, không tự chủ được sẽ thân thiết hơn. Dì Chu cùng Ôn thúc cũng nói, Cố Dương quá làm người khác yêu thích, nhìn thấy cậu cười đến ngọt ngào như vậy, không nhịn được muốn đối xử thật tốt với cậu.

Một kỳ nghỉ hè, Cố Dương thường thường ở đây ăn cơm, vô tình ăn đến mập mạp. Bước lên bàn cân, vừa nhìn thấy con số biến hóa kia, người nào không biết có lẽ còn cho rằng cậu đã về nhà được một năm!
Cố Dương cảm thấy bế tắc.

Cậu gục xuống bàn, mặt biến thành một chiếc bánh kếp mềm mềm, đặt tay lên bụng nhéo một cái, toàn là thịt a.

Những người khác nhìn bộ dáng này của cậu, đều không nhịn được cười. Kỳ thực Cố Dương không mập chút nào, hơn nữa hiện tại cậu đang trong thời kỳ phát triển, không ăn nhiều sẽ trở thành một cái sào tre mất.

Lục Ngôn lại cũng cười cậu, đầu ngón tay xẹt qua, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Cố Dương, thủ đoạn nói, "Còn không có mấy lạng thịt, đều chưa có đủ để tôi ăn."

Cố Dương sửng sốt một chút, rút tay về, giống như bị dọa sợ.

Lục Ngôn vừa nhìn, lại càng vui vẻ, "Em còn tin là thật a, tôi nói giỡn thôi."

Cố Dương lúc này mới phản ứng lại, anh nói từ ăn cùng với cái mình tưởng không giống nhau, khuôn mặt không khỏi hồng hồng, tự hỏi liệu mình có phải là biếи ŧɦái không, nói ăn cũng có thể nghĩ ra được cái phương diện kia.
Cố Dương chột dạ, cúi đầu nói: "Tôi muốn làm bài, anh đừng quấy rầy."

Lục Ngôn nhịn cười, "Được được, em làm bài của em, tôi làm việc của tôi, không quấy rầy em."

Cố Dương nhấc tay, đặt khuỷu tay lên bàn, bàn tay xòe ra che mặt, lừa mình dối người dựng lên một cái bình phong nhỏ, nỗ lực che lấp khuôn mặt không khống chế được hơi đỏ lên.

Đầu cậu thật sự là đầy phế liệu màu vàng mà! Vừa nãy Lục Ngôn nói, cậu dĩ nhiên lại nghĩ tới trước đây ở trên giường, cậu xấu hổ né tránh nói buồn ngủ, Lục Ngôn lại từ phía sau lưng ôm lấy cậu, âm thanh khàn khàn hấp dẫn nói, em ngủ là việc của em, còn anh làm là việc của anh a. . .

Đệt! Tôi đang suy nghĩ cái gì vậy?

Hai má Cố Dương nóng lên, hận không thể ôm đầu loảng xoảng loảng xoảng đập xuống bàn.

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi, công việc bán thời gian ở cửa hàng đồ ngọt chỉ còn dư lại mấy ngày, quản lý rất không nỡ để Cố Dương đi, dù sao có nhân viên hết sức tận tâm làm sống bảng hiệu của cửa hàng là rất hiếm có, quản lý ngóng ngóng hỏi Cố Dương lúc nào có thể quay trở lại, sẽ tăng tiền lương cho cậu. Cố Dương cũng không chắc chắn, chỉ có thể nói nếu muốn tìm công việc bán thời gian thì sẽ đến.
Sắp đến thời gian tan tầm, Cố Dương liền đi ra ngoài vứt rác, từ cửa sau đi tới con hẻm nhỏ, ném vào thùng rác lớn. Lúc đang chuẩn bị đi lại nghe thấy một giọng nữ yếu ớt, sợ hãi: "Buông tôi ra, đừng để tôi báo cảnh sát!"

Bước chân Cố Dương liền dừng lại, nhìn sang hướng đầu con hẻm nhỏ, một vài tên lưu manh đang vây quanh một nữ sinh bé nhỏ, không có ý tốt trêu đùa, "Người đẹp, sợ cái gì a? Anh cũng không phải là người xấu, nhìn em khóc đáng thương như vậy, chỉ muốn an ủi em một chút mà thôi. Cùng bạn trai giận dỗi? Em có nghe qua câu "Người đã cũ thì nên vứt đi" chưa?"

Nữ sinh nói phải báo cảnh sát, sốt sắng mà nắm chặt điện thoại di động, một tên lưu manh đoạt lấy điện thoại di động thì dễ như ăn cháo, nói cái gì mà chú cảnh sát rất bận, đừng quấy rầy công việc của người ta. Nữ sinh sợ hãi, run rẩy lui về phía sau, cổ tay lại bị một tên lưu manh khác bắt được. . .
Cố Dương nhíu mày, không kịp do dự nhiều, lập tức chạy tới, thừa dịp bọn họ không phản ứng lại, một quyền một cước bén nhọn quật ngã hai người gần nhất, lúc bọn lưu manh còn đang ngây người, trong nháy mắt cậu đem nữ sinh kéo về phía sau mình, hô: "Chạy mau!"

Vành mắt nữ sinh đỏ hoe, nhất thời không lấy lại được tinh thần, lăng lăng nhìn cậu, tự hỏi liệu mình bỏ lại người này để chạy có phải sẽ không tốt không, nhưng lại nghĩ mình ở đây cũng không giúp được gì, hay là đi gọi người khác đến giúp đỡ thì tốt hơn. Nàng khẽ cắn răng, quay người muốn chạy. Có thể mấy gã lưu manh còn lại kia cũng phản ứng kịp, chặn nàng lại, ác ý cười: "Nhóc con, anh hùng cứu mỹ nhân à, sao lại có chuyện tốt như vậy!"

Ngoại trừ có một người đang nhìn chằm chằm nữ sinh, mấy người khác đều nhìn về phía Cố Dương, kiêu ngạo hung hăng, cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình, ác độc nghĩ muốn đem người này mạnh mẽ dạy dỗ một trận.
Mà Cố Dương lấy một địch năm, một chút sợ hãi đều không có, trái lại cậu nhếch môi cười lạnh. Rõ ràng chỉ là một người, đằng sau lại có một tràng khí thế thiên quân vạn mã mạnh mẽ chống đỡ.

"Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, cái này gọi là cha đang dạy con cách làm người!"

Cố Dương sử dụng cả tay và chân, bị bao vây tập kích cũng không thấy hoảng loạn, ra tay chuẩn tàn nhẫn, hầu như không cần do dự, trong nháy mắt bắt được nhược điểm của bọn họ, từng phản kích quyết đoán, một cái nhấc chân đem người đạp bay lên trên tường, một cái tóm chặt cổ tay hất tung trên mặt đất, một cái nắm đấm nữa nện xuống dạ dày, thừa dịp hắn đau đến khom lưng liền đá mạnh vào đầu gối, khiến người không thể không quỳ trên mặt đất. . .

Còn lại hai con mắt choáng váng, mới mấy giây, tại sao bọn họ đều bị đánh ngã? Người này không phải là luyện võ công đi? Bọn họ nhất thời tối sầm mặt lại, kiêu ngạo vừa nãy biến mất hầu như không còn, hoảng hồn định quay đầu bỏ chạy, nhưng anh em đều ở đây, chạy cũng quá không có nghĩa khí. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, khẽ cắn răng, nhìn chằm chằm nữ sinh kia, lũ lưu manh cũng ném người không quản, đều cùng tiến lên.
Một hồi loạn chiến, thậm chí có tên côn đồ còn cầm gạch muốn đập vào đầu Cố Dương. Nữ sinh muốn báo cảnh sát, nhưng điện thoại di động sớm đã bị cướp đi, thấy cảnh này, sợ đến thiếu chút nữa nghẹn ngào gào lên.

Đúng lúc này, một nam nhân cường tráng chạy tới, không chỉ có thoải mái đoạt lấy gạch trên tay tên lưu manh, còn nắm cánh tay của hắn dùng sức gập lại, tiếng gãy xương lanh lảnh vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của tên lưu manh. Nam nhân áo đen hai ba lần đã đem mấy tên côn đồ giải quyết sạch sẽ, sau đó đi tới trước mặt Cố Dương, thu lại vẻ mặt hung ác, thậm chí còn cố nặn ra vẻ mỉm cười, lễ phép nói: "Lục tiên sinh đang ở trên xe chờ cậu."

Cố Dương cả người cứng đờ, gật gật đầu, sau đó quay người nói với nữ sinh: "Nhanh về nhà đi."
Nữ sinh gật đầu như giã tỏi, mang theo tiếng khóc nức nở nói cảm ơn cậu, nhặt điện thoại di động lên, chạy nhanh ra con đường đi bộ.

Cố Dương đi theo vệ sĩ áo đen ngồi lên chiếc siêu xe màu xám bạc đậu bên lề đường.

Lục Ngôn đương nhiên ngồi ở bên trong.

Cố Dương vừa mới chui vào, cũng cảm giác được áp suất không khí rất thấp, cái cổ hơi co lại, theo bản năng ngồi dán vào cửa xe.

Lục Ngôn sắc mặt lạnh nhạt, "Đánh nhau?"

Vừa nãy la hét muốn cho người quỳ xuống gọi ba ba Cố Dương, giờ khắc này lại co lại thành một quả trứng chim cút, run cầm cập, trong lòng âm thầm nói "toang rồi", Lục Ngôn giống như đang tức giận.

Cố Dương thậm chí không dám ngẩng đầu lên, nói lắp biện giải cho mình, "Tôi tôi tôi thấy có. . ."

Lục Ngôn lại lạnh như băng nói: "Anh hùng cứu mỹ nhân?"
Cố Dương: ". . ." Cái này là hoàn toàn tức giận rồi! Vẫn là lại tức giận rồi tự ăn dấm chua!

Lục Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, "Còn không lăn tới đây?"

Cố Dương vẻ mặt đau khổ, hận không thể cùng cửa xe hòa lại làm một, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lăn lại gần anh.

Lục Ngôn nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng đưa tới trước mắt, nhíu mày liếc mắt nhìn, "Bị thương."

Cố Dương lúc này mới phát hiện ra, khuỷu tay mình có mấy chỗ bị trầy da, trên xương cổ tay cũng có vết bầm tím, hẳn là lúc đánh nhau không cẩn thận bị thương, mà trình độ vết thương này so với sự thê thảm của đối phương, không tính là gì.

Nói thì nói như thế, đau vẫn là vô cùng đau. Không phát hiện ra, bây giờ mới thấy, Cố Dương liền cảm thấy đau, meo meo mà rụt tay lại. Ai bảo biểu tình của Lục Ngôn lại đáng sợ như vậy, quả thực giống như là muốn ở trên vết thương của cậu đánh vài cái, cho cậu biết thế nào là đau, để nhớ lâu một chút.
Lúc này, Cố Dương cảm thấy hối hận rồi, sớm biết ở kiếp trước lúc Lục Ngôn dạy cậu học đánh lộn, cậu liền nghiêm túc học hành tốt nha, không phải như bây giờ đánh một hồi lâu cũng không đem người giải quyết xong, còn bị Lục Ngôn bắt ngay tại trận. Lúc trước, Lục Ngôn đều thích cho cậu học mọi thứ, đánh lộn cũng có, hơn nữa cái này có thể bảo vệ bản thân hoặc quang minh chính đại mà chiếm tiện nghi. Học đánh lộn đương nhiên là tốt, chỉ là Cố Dương sợ đau, khi đó lại được Lục Ngôn sủng ra một tính tính hiếm thấy, muốn ra vẻ lười biếng, không học tốt.

Lục Ngôn nhìn thấy cậu trốn, nắm chặt cổ tay của cậu, vòng nó trong lòng bàn tay, dùng lực đạo không lớn, nhưng cũng không thể làm cho cậu trốn tránh được, xa xôi nói: "Hiện tại lại biết đến sợ?"
Vừa nãy, Lục Ngôn tới đón người, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy một màn Cố Dương bị vây công tập kích trong ngõ hẻm, cậu đứng ở chính giữa, thế đơn lực bạc, còn có người cầm gạch đập về phía Cố Dương.

Trong nháy mắt, sắc mặt Lục Ngôn trắng bệch, cả người như rơi vào hầm băng, phảng phất trái tim như ngừng đập.

02/02/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇