《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 12: Quyến rũ

Cố Dương mới vừa bước vào cửa, cũng cảm giác được bầu không khí trong phòng khách không đúng lắm.

Không chỉ có cha Cố mẹ Cố đang ngồi trên ghế sofa, mà bác trai, bác gái cùng Cố Hưng Huy cũng đều ở đây, đặc biệt là Cố Hưng Huy, vừa nhìn thấy cậu trở về, trên mặt liền lộ ra biểu tình cười trên nỗi khổ của người khác, tựa hồ nhận định cậu sẽ phải chịu đựng ngay lúc này.

Cố Dương nhăn nhăn mày, trong lòng có một dự cảm xấu.

Quả nhiên, bác trai cười khẩy, mở miệng nói, "Em trai, lần này anh đến đây là có chuyện rất quan trọng muốn nói cho em biết. Cố Dương nói với các em là đến thư viện học bài đúng không? Nhưng thực tế các em có biết nó đến nơi nào không? Thằng nhóc này rất giỏi lừa người a, nếu không phải Hưng Huy và bạn học của nó vừa lúc ở bên ngoài nhìn thấy nó lên một chiếc siêu xe lạ, chúng ta đều bị nó lừa gạt. Tuổi còn trẻ, đã biết chơi với xã hội đen vớ va vớ vẩn, bản thân mình học không giỏi, cũng đừng hủy hoại thanh danh của Cố gia chúng tôi!"

Vừa nghe Hưng Huy thêm mắm dặm muối nói Cố Dương lên một chiếc siêu xe, bác có thể nghĩ đến gần một triệu chiếc BMW, cảm thấy Cố Dương là đi theo chân bọn xã hội đen bất lương, hư hỏng từ trong xương ra, ngàn vạn lần không thể thả lỏng cậu, làm hư Hưng Huy nhà bọn họ.

Nhưng cậu làm sao không nghĩ đến, chiếc xe kia không phải là một chiếc BMW giá rẻ tùy tùy tiện tiện là có thể mua được, mà là siêu xe giới hạn đỉnh cấp toàn cầu, lấy lòng nịnh nọt cái gì lại càng không thể. Nếu để cho Lục Ngôn nghe được có người nói anh là "Xã hội đen", có lẽ còn muốn thở dài. Đương nhiên là anh đang lấy lòng Dương Dương, anh nằm mộng cũng muốn đem đứa nhỏ đáng yêu này lừa về nhà để sủng ái. Những người này ngược lại rất tốt, lại dám ghét bỏ bảo bối trong tim anh.

Cố Dương nghe lời nói của bác rõ ràng là chứa đựng phỏng đoán ác ý, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, trong lòng lại càng cực kỳ căm tức.

Dĩ vãng thái độ của bác đối với cậu là không tốt, cậu là người ngoài không có quan hệ máu mủ ruột thịt, tu hú chiếm tổ chim khách, cậu tận lực bồi tiếp, nhưng ông ấy thậm chí chưa từng thấy Lục Ngôn, dựa vào cái gì há mồm liền nói Lục Ngôn là xã hội đen vớ va vớ vẩn? Ai cho ông ta lớn mặt như vậy? Chỉ vì anh ấy đầy xấu xa, ra ngoài có thể dọa trẻ con khóc sao? Ông ấy thì biết cái gì? Cậu cái gì cũng không hiểu. Lục Ngôn ưu tú như vậy, vượt xa tất cả mọi người, không nên bị kiểu người như thế này tùy ý chửi bới!

Cố Dương nhìn chằm chằm người bác, trong mắt đều nồng đậm lửa giận. Không giống như thường ngày, cậu không quản bị nói như thế nào, đều dịu ngoan, mềm yếu, không biết đến phản kháng. Bác vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của cậu, dĩ nhiên nhất thời bị khí thế hung ác như con sói cô độc của cậu dọa đến, cho rằng một giây sau cậu sẽ xông lên tàn nhẫn mà đánh mình, có chút sợ hãi không tự chủ được lui về sau một bước.

Vừa mới lùi về sau, ông bác liền phản ứng lại, thẹn quá hóa giận: "Mày, bạch nhãn lang này, đã làm chuyện xấu còn dám trừng người lớn, thật là không có một chút quy củ nào! Xem đi xem đi, giống bọn kia hỗn láo chính là cái dạng chó này, trước đây bề ngoài hiểu chuyện này nọ đều là giả tạo? Hiện tại đã không nhịn được lộ ra nguyên hình rồi!"

Bác chuyến này đến đây, nói là đến chơi, Cố Dương về tới liền bị ông mắng cho máu chó đầy đầu. Cha Cố mẹ Cố đều bối rối, lúc này mới hiểu được anh họ là mượn cớ đến chơi, vốn muốn tìm Cố Dương để gây phiền phức. Bọn họ sắc mặt rất khó nhìn, lớn tiếng quát, "Anh, anh nói linh tinh gì vậy! Không phải chỉ là lên một chiếc xe sao? Tiểu Dương phải đến thư viện, nhưng chúng em đều khuyên thằng bé nên đi chơi, thằng bé cùng bạn học đi chơi cũng phải bị anh mắng? Anh không cảm thấy anh hơi quá đáng sao?"
Trước đây, anh trai nói chuyện với Cố Dương luôn bằng gai, bọn họ nghe cũng không thoải mái, đã nói với anh trai rất nhiều lần, có thể đều không có hiệu quả. Anh trai coi như là một người cực đoan, dứt bỏ không đi, Cố Dương vô tội biết bao, bởi vì bị bọn họ nhận nuôi nên phải nhận thái độ như vậy, cho nên bọn họ chỉ có thể tận lực không cho Cố Dương và bác tiếp xúc. Nguyên bản một năm không gặp nhau được mấy lần, lần này bất ngờ bị thương, anh trai đương nhiên phải tới thăm, kết quả là đau đớn trên người là thứ yếu, ngược lại là anh trai càng làm cho bọn họ thêm mệt tâm.

Nghe cha Cố mẹ Cố biện giải cho Cố Dương, Cố Hưng Huy lập tức bất mãn, "Ý chú thím là con cố ý oan uổng nó?"

Mẹ Cố nhìn hắn đem chân dạng ra, càng đau đầu hơn, không nhịn được nói: "Người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen mồm vào."
Cố Hưng Huy nhất thời nghẹn lại, đen mặt.

Bác bị em trai ruột cùng em dâu bác bỏ, mặt mũi không nhịn được, hận Cố Dương liếc mắt một cái nói, "Được a, các người đều cảm thấy tôi nói mò, kia, để cho nó đưa ra cái giải thích hợp lý xem, xem có phải là nó lên xe của cha mẹ bạn học hay không."

Mẹ Cố cũng khó có thể che giấu được biểu tình phản cảm của mình, lạnh giọng nói: "Anh nghĩ thằng bé nên chứng minh như thế nào? Gọi điện thoại cho bạn học, nói bác nhà mình nghi ngờ nhà cậu là xã hội đen bất lương, nói mình học xấu, cậu giúp mình giải thích một chút à?"

Những người có mặt ở đây tâm tình đều phiền não, không khí đang có xu hướng trở nên căng thẳng. Ban đầu Cố Hưng Huy là muốn xem Cố Dương gặp xui xẻo, không phải là khiến cha mẹ và chú thím cãi nhau. Hắn cảm thấy không phải là lỗi của mình, đem tất cả đổ lên đầu Cố Dương, cảm thấy nếu không phải tại cậu thì sự việc sao lại thành như vậy.
Cố Dương thần sắc nhợt nhạt, từ từ thở ra một hơi, nói: "Đúng, con không phải mỗi ngày đều đi thư viện, con nói dối."

Nhất thời, sắc mặt tất cả mọi người cũng thay đổi. Đặc biệt là người bác và Cố Hưng Huy, đầy mặt đều là tôi nói không sai chứ nhìn xem đây là người nào a.

Âm thanh Cố Dương lạnh lùng, nói tiếp: "Ngoại trừ đi thư viện, con còn đi làm việc bán thời gian, cửa hàng đồ ngọt mà con phục vụ nói có người cần gia sư, ngày hôm nay Cố Hưng Huy nhìn thấy, là cố chủ tiện đường đưa con đến lớp mà thôi."

/cố chủ: là người bỏ tiền mướn người khác làm việc cho mình.

Bác không tin, "Muốn nói dối là làm việc bán thời gian để giấu giấu diếm diếm? Mày cho chúng tao là kẻ ngu si à?"

Cha Cố mẹ Cố nhíu mày không rõ, tại sao phải làm việc bán thời gian, là không đủ tiền để tiêu sao, làm sao lại không nói cho bọn họ biết.
Cố Dương lộ ra mấy phần sắc bén hiếm thấy, không tiếp tục thuận theo cùng người lớn tranh luận, cậu đem những lời luôn ở sâu trong đáy lòng nói ra, cười lạnh: "Tại sao tôi lại làm việc bán thời gian, bác không phải nên rõ ràng nhất sao? Bởi vì tôi là bạch nhãn lang, tôi dùng tiền là có tội a, tôi đã sắp trưởng thành, mau chóng kiếm tiền là chuyện đương nhiên, hoàn lại phí dụng tôi tiêu hết trong những năm gần đây không phải sao?"

Cậu vừa nói xong mấy câu này, toàn bộ phòng khách yên tĩnh lại làm người hốt hoảng.

Mỗi một chữ, giống như là đánh vào vị trí đau đớn nhất trong lòng, chấn động không thôi. Đặc biệt là ông bác vừa nãy chửi đến ác liệt, trên mặt cũng lúc đỏ lúc trắng, rất khó coi. Ông ta há miệng, muốn phản bác điều gì đó.

Cha Cố đột nhiên tiến lên, mặt tối sầm cản anh trai lại, không cho ông ấy nói chuyện.
Cho tới nay, bọn họ còn tưởng rằng tách Cố Dương và bác ra, Cố Dương sẽ không có chuyện gì, mà hiển nhiên là đứa nhỏ này tâm tư yếu đuối mẫn cảm, cái gì cũng đều cảm nhận được. Thậm chí, nói không chắc lần trước ở bệnh viện, Cố Dương cũng đã nghe thấy được.

Cha Cố đi tới, đứng ở bên người Cố Dương, tay khoát lên trên vai cậu, kiên định nói: "Anh, Tiểu Dương là con trai em, được viết rõ ở trên sổ hộ khẩu, pháp luật cũng đồng ý, tiền em kiếm được tiêu trên người thằng bé em rất tình nguyện, càng không cần thằng bé trả lại. Trước đây em xem anh là anh trai của em, lần lượt hết lần này đến lần khác để lại mặt mũi cho anh, nhưng anh thật sự càng ngày càng quá phận, đối với Hưng Huy em rất hổ thẹn, mà Hưng Huy là đứa nhỏ, Tiểu Dương lại không phải sao? Anh nói chuyện thật khó nghe, em là người lớn mà nghe cũng không chịu được. Anh, hôm nay em nghĩ hay là anh đi về trước đi."
Bác nghe em trai nhà mình trực tiếp chỉ trích mình như thế, còn hạ lệnh đuổi khách, liền tức giận và lúng túng, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không ra lời. Mà bác gái bên cạnh không lên tiếng ngồi nhìn, không khỏi nở nụ cười, sớm nên như vậy a, không phải chồng mình thật sự còn cho rằng ông ấy là cái thá gì đây.

Kiếp trước, sau khi cha mẹ Cố Dương qua đời, cậu sống ở nhà bác, ăn nhờ ở đậu, lúc bị ghét bỏ, không chỉ một lần nghĩ tới, có phải kỳ thực là cha mẹ cũng không thích cậu, cũng cảm thấy cậu chỉ là một người ngoài, hối hận khi đã thu dưỡng cậu.

Nhưng bây giờ, cha Cố đứng ở bên cạnh cậu, rõ rõ ràng ràng mà bảo vệ cậu, nói Tiểu Dương là con trai của người.

Cố Dương không nhịn được, vành mắt đỏ lên.

Mẹ Cố nhìn cậu như vậy, càng cảm thấy được mình đã quên đi cảm nhận của đứa nhỏ này, ôm cậu động viên, vỗ nhẹ nhàng sau lưng, nói: "Tiểu Dương là tốt nhất, đừng để bị lời nói của bác ảnh hưởng, bác ấy đều là đoán mò, đừng để ý tới bác ấy a. Chúng ta làm cha mẹ, kiếm tiền là vì con cái, con tốn tiền mẹ mới vui vẻ, không cần làm việc bán thời gian mệt nhọc, con chỉ phải học tập thật giỏi, mẹ vẫn chờ thư thông báo trúng tuyển trường đại học trọng điểm của con, cầm đi khoe khoang đây."
Cố Dương dựa vào vai mẹ Cố, một hồi lâu sau mới khàn khàn mà vâng một tiếng.

Mẹ Cố nghe, càng thêm đau lòng, trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại.

Trước khi đi, Cố Hưng Huy nhìn hình ảnh một nhà ba người ấm áp này, cảm giác chói mắt cực kì, sắc mặt càng trở nên tối tăm.

Bởi vì ngày hôm sau khóc lâu, khóe mắt Cố Dương đỏ hoe. Cậu cho là sẽ không thấy được, nhưng một người nhạy cảm như Lục Ngôn, lúc đầu nhìn cậu, liền phát hiện ra tâm tình cậu không được tốt lắm.

Có thể Cố Dương giả bộ làm như chẳng có chuyện gì, Lục Ngôn lại rõ ràng cậu có ý định che giấu, coi như hỏi thẳng khẳng định cũng không hỏi ra cái gì. Vì vậy, Lục Ngôn nghiêm mặt, lặng lẽ yêu cầu trợ lý đi thăm dò.

Trợ lý hiệu suất làm việc rất cao, không bao lâu liền đem thông tin về Cố Dương chuyển tới. Lục Ngôn nghiêm túc xem xong, sắc mặt càng không tốt hơn, "Thế này cũng tính là cha mẹ, nhận nuôi lại không cưng chiều thật tốt, lúc đầu cũng đừng nên nhận nuôi a."
Trợ lý nghe được Lục tổng tức giận, có thể hiểu được anh rất quan tâm đứa trẻ này, nhưng thực ra cũng không hề quá tán thành. Bởi vì thật muốn nói, hoàn cảnh của Cố Dương rất tốt, từ cơ khổ không có chỗ nương tựa đến một gia đình kinh tế khá tốt, cha mẹ thương yêu, nguyện ý dùng tiền nuôi dưỡng cậu, duy nhất có khuyết thiếu là trước đây hồ đồ đem con ruột cho người thân nhận nuôi. So với rất nhiều cha mẹ khác, bọn họ cũng tính là tốt rồi.

Chỉ có điều loại tốt này, đem đặt ở trên người trong tim Lục tổng, hiển nhiên là còn thiếu sót rất nhiều.

Trợ lý hỏi: "Ngài muốn thu dưỡng cậu ấy sao?"

Đây là không thể nghi ngờ chút nào. Lục Ngôn vuốt nhẹ ngón tay, đáy mắt ám trầm, sớm từ lần đầu tiên gặp mặt, anh liền có ý nghĩ khó giải thích được, muốn đem người này lừa về nhà sủng ái, đem người sủng đến coi trời bằng vung, anh thậm chí còn cảm thấy được cha mẹ Dương Dương rất chướng mắt, không nên tồn tại. Anh cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ đáng sợ như vậy.
Quay trở lại thư phòng, sắc mặt Lục Ngôn trước sau như một, dù là ai cũng nhìn không ra anh vừa mới triệt để điều tra thông tin của Cố Dương. Vừa vào cửa, đã thấy Cố Dương nằm nhoài trên bàn đọc sách, cầm bút, cúi đầu suy tư, một vài ánh nắng từ ngoài cửa sổ lọt vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, trắng như trong suốt, đuôi tóc mềm mại hơi cong lại ở sau gáy, thập phần ngoan ngoãn.

Lục Ngôn nhìn cậu, trong lòng bỗng nhuyễn thành một bãi nước.

Có thể Cố Dương bị anh nhìn chằm chằm như vậy, lại liên tục chớp mắt, không nhịn được liền khẩn trương, như bị giám thị đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, quan sát toàn bộ quá trình, cậu như là miếng thịt trong miệng thú hoang, cả người căng thẳng, tim đập nhanh hơn, nhiệt độ càng ngày càng cao, cái trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Lục Ngôn thấy vậy, cầm giấy ăn đến, rất tự nhiên giúp cậu lau qua cái trán. Cũng bởi vì đứng ở gần, bóng tối bao phủ, hormone nồng nặc phả lên mặt cậu, dường như muốn đem cả người Cố Dương vây lại, không để một tia kẽ hở nào.

Trong lòng Cố Dương gào thét. Đệt! Anh ấy lại quyến rũ mình!

Lục Ngôn giúp cậu lau mồ hôi, đương nhiên là chú ý tới bộ dáng xấu hổ hận không thể chui xuống dưới bàn của cậu, không nhịn được nhếch miệng thành một độ cong. Rốt cục không còn là tiểu đáng thương với đôi mắt đỏ hoe vừa nãy nữa, như vậy vẫn là đáng yêu nhất.

Anh sủng bảo bối nhiều năm như vậy, làm sao có thể để cậu ở bên ngoài chịu ủy khuất, dù là một chút không cao hứng cũng không được.

Trong đầu Lục Ngôn đột nhiên lóe lên một câu nói như vậy, không khỏi sửng sốt một chút.
. . . Sủng nhiều năm như vậy?

31/01/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇