《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 18: Ma pháp trận

Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời thầy hiệu trưởng gặp một đại học bá tuyệt vời như vậy. Nhưng đây là lớp tốp một, theo lý mà nói sẽ là một học sinh giỏi, ngoan ngoãn, hơn nữa biểu tình nghiêm túc kia, nhìn cũng không phải là đang cố ý chỉnh lão sư. . . Cho nên, đây là nghiêm túc?

Tại sao, đột nhiên ông lại càng hi vọng là học sinh này đang cố ý chỉnh ông?

Này hoàn toàn là không có cách nào giao tiếp a.

Loại cảm giác vô lực và thất bại này là chuyện gì đang xảy ra? Ông là một thầy hiệu trưởng uy nghiêm đâu rồi? Tại sao nghiêm mặt, nghiêm túc nói chuyện đều vô dụng, tại sao lại cảm thấy chiếc kính mắt trên sống mũi đang không ngừng vỡ vụn?

Gân xanh trên trán thầy hiệu trưởng thình thịch nhảy lên, mỗi một câu nói của Đào Tử An đều khiến một dây thần kinh trong đầu tên là lý trí, bình tĩnh đều lần lượt bị gãy vỡ, đứng trên bờ vực sụp đổ.

Thầy hiệu trưởng liếc mắt quét qua tốp giáo viên chủ nhiệm một cái, giống như dùng ánh mắt hỏi, chuyện gì đang xảy ra thế này.

Mà giáo viên chủ nhiệm cũng vỡ mộng, ông ấy vừa mới tiếp nhận lớp không mấy ngày được không? Chỉ biết là lớp tốp một thành tích rất tốt, lại thích học tập, tính cách tương đối hướng nội không thích nói chuyện, nhưng ông làm sao biết. . . Thực tế lại là bộ dáng này!

Thầy chủ nhiệm cũng coi như là người đã từng trải qua sóng to gió lớn. Học sinh có nghịch ngợm, khó bảo ra sao cũng đã gặp, đều có thể thành thục bình tĩnh đối phó. Nhưng loại trung nhị bệnh này, thật sự quá khó khăn, bởi vì thiếu niên bị trung nhị bệnh sẽ tự có một bộ thế giới quan, căn bản không thể sử dụng như người bình thường là bao. Nếu miễn cưỡng muốn giao tiếp thì phải thuận theo người đó, không cẩn thận còn dễ dàng bị thiên vị.

/trung nhị bệnh: "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".

Một người có phong cách kỳ lạ như vậy, làm sao Cố Dương có thể yêu cầu y giúp gian lận trong kỳ thi đây? Áo choàng vung lên, lấy tay che trán rồi ngâm xướng - a, đôi mắt quỷ của ta thấy được, thần chú của ngươi có vấn đề rất nghiêm trọng, nhanh, đem đáp án, a không, là thần chú lấy ra để ta xem một chút!

Hãy tưởng tượng về hình ảnh kia một chút. . .

Làm không được, làm không được.

Tại bên trong học sinh có danh xưng ma quỷ, thầy hiệu trưởng dĩ nhiên hiếm thấy bỏ qua, tâm lực quá mệt mỏi mà phất tay một cái, ". . . Các em đi ra."

Cố Dương không thể làm gì khác hơn là nỗ lực nhẫn nhịn đôi vai run rẩy, cùng Đào Tử An đi ra khỏi văn phòng. Chờ đi qua hành lang rồi tới chỗ rẽ, xác định văn phòng bên kia không nghe thấy được, lúc này Cố Dương mới giống như bị điên rồi, đột nhiên đập tường cười to, nước mắt đều chảy ra.

Đào Tử An lại một mặt chưa hết thòm thèm, đáng tiếc nói: "Sao bọn họ lại đơn giản như vậy đã thả chúng ta đi, tôi còn có rất nhiều lời muốn nói đây. Sắc mặt của Thần Quang Minh khó coi như vậy, chẳng lẽ là bị ta bạo ngược đến kinh sợ? Vẫn là nói, đây là vì khiến chúng ta thả lỏng cảnh giác, sau lưng chắc chắn lại có âm mưu lớn hơn nữa a?"

Cố Dương nhất thời lại đấm tường, cười đến càng điên hơn.

Đào Tử An nhìn cậu không thèm đáp lại mình, bất mãn: "Này, cậu làm sao lại không để ý đến tôi, thiên thần sa đọa Lucifer? Andrea? Hừ. . ."

Tên còn chưa có kêu xong, Cố Dương đỏ mặt che kín cái miệng của y, nhanh chóng nói: "Hợp lý, hợp lý, hợp lý, nơi này quá không an toàn, trước tiên chúng ta đi đến chỗ khác lại nói."

Nếu sau đó thầy chủ nhiệm từ văn phòng đi ra, ông thấy bọn họ đang thảo luận về thầy hiệu trưởng Quang Minh là thần chó săn muốn mưu hại bọn họ, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào. . . Không được, ngẫm lại liền muốn cười, phốc!
Vì vậy, cậu và Đào Tử An chạy tới góc cầu thang gần tầng thượng của tòa nhà giảng dạy, nơi này rất ít người đến, đặc biệt là bây giờ còn đang là thời gian lên lớp. Bọn họ bị chủ nhiệm gọi đi, lão sư lên lớp cũng không biết khi nào bọn họ sẽ trở về, xem như là quang minh chính đại trốn học.

Ngồi xuống bậc thang, Đào Tử An bắt tay khoát lên vai Cố Dương, ý vị sâu xa nói: "Tôi biết tất cả."

Cố Dương mơ mộng: ". . . ?" Biết cái gì?

Đào Tử An nói: "Những lời đồn trên Baidu kia đều là thần Quang Minh bên kia phái tới, muốn đưa cậu vào chỗ chết. Nhưng mà, cậu không cần lo lắng, tôi có biện pháp vạch trần bộ mặt thật tà ác của bọn họ."

Cố Dương cũng không quan tâm nhiều đến những tin đồn này nọ trên internet như vậy, cậu cảm thấy chơi với cậu bạn cùng bàn của mình vui hơn nhiều, nhưng cũng rất nghi hoặc: "Làm sao cậu biết? Không phải là cậu một lòng một dạ học tập, không chơi điện thoại di động sao?"
Đào Tử An lại là một mặt biểu tình "Cậu có phải là tên ngốc không" nhìn cậu, "Điện thoại di động chơi tốt như vậy, tôi làm gì lại không chơi."

Đào Tử An liền phất tay một cái, rất bạo ngược nói: "Đi sang một bên, trước tiên đừng quấy rầy tôi."

Sau đó, Đào Tử An không biết từ nơi nào lấy ra một tờ giấy trắng, lấy thêm một cái bút lông màu đen, vẽ một vòng tròn bằng tay, ở chính giữa lưu loát vẽ rất nhiều đồ vật giống như đồ đằng. Cố Dương biện luận một chút, suy đoán nghĩ, a, đây đại khái là ma pháp trận?

Trong lúc vô tình, Cố Dương đã bị Đào Tử An làm cho sửng sốt, thật tò mò sau đó y sẽ làm cái gì.

Đào Tử An một mặt trận địa sẵn sàng đón quân địch, vung tay lên, khí thế mười phần vòng tới phía sau, phảng phất như một cơn gió thổi lên tóc cậu, vạt áo kịch liệt lay động, nhìn làm sao đều là khí tràng kinh người.
Ôi trời ơi!

Cố Dương hai mắt toả sáng, đặc biệt mong đợi.

"Những linh hồn đang ngủ say trong bóng tối giữa đất và trời a, hãy nghe theo lời kêu gọi của ta, dùng tên của ta, mệnh lệnh ngươi đến đây!"

Quả nhiên, Đào Tử An giang hai tay ra, kiên định đọc lên thần chú triệu hồi chống lại vòng tròn ma thuật. Không biết có phải là Đào Tử An quá mức giỏi hay không, Cố Dương có ảo giác y đang phát sáng, không nhịn được nhiệt huyết dâng trào lên, giống như cũng muốn chứng kiến một màn chấn động này.

Đào Tử An không có phụ lòng mong đợi của cậu, một bộ tự mang khí tràng nam tính với BGM, tay vòng ra phía sau lấy ra thật nhanh. . . Xin lỗi, không phải là đại kiếm, mà là một chiếc điện thoại thông minh. Ném nó vào vòng tròn ma thuật, vừa vẽ, lại đâm đâm chọc chọc, rồi bấm một dãy số, hiện lên trên màn hình - thú khế ước của tôi.
Cố Dương: ". . ." Sau vòng tròn, bất ngờ là gì?

Phía đối diện rất nhanh được kết nối, là giọng nói của một thiếu niên tuổi không chênh lệch với bọn họ lắm, thì thầm nói: "Làm gì? Tôi đang ở trên lớp học."

Đào Tử An nhìn từ trên cao xuống mệnh lệnh nói: "Tôi phải cho cậu một nhiệm vụ."

Nam sinh ở đầu dây bên kia điện thoại di động im lặng một lúc, "Đánh rắm nhanh."

Đào Tử An lập tức nói: "Giúp tôi hack bài đăng trên Baidu trường, tìm ra ai là người lan truyền tin đồn về Cố Dương, treo cái ID và tên của người kia đến trước mặt mọi người phạt!"

Nam sinh nói: "Giúp cậu tôi được ích lợi gì?"

Đào Tử An xoắn xuýt một giây: "Mời cậu ăn cơm?"

Nam sinh không mắc câu: "Cậu cầu tôi đi."

Đào Tử An ôm lấy điện thoại di động, dịch đến góc, đưa lưng về phía Cố Dương, âm thanh nho nhỏ nhưng lại rất dứt khoát nói: "Cầu cậu."
Cố Dương nhìn đại học bá ngồi xổm ở góc nói một hồi lâu, sau đó trên mặt còn mang theo nụ cười như điên chạy tới, nói: "OK, thú khế ước của tôi có thể giải quyết được, hoàn toàn không cần tôi ra tay! Cậu yên tâm đi!"

Cố Dương: ". . ." Đừng cho là tôi không nghe thấy cậu dùng cơm hối lộ người ta, còn cầu thú khế ước của cậu. Chủ nhân tôn nghiêm ở đâu rồi?

Cố Dương không nhịn được ở trong lòng phun tào, đồng thời lại rất muốn cười, nói: "Cảm ơn cậu đã giúp tôi, tôi mời cậu ăn cơm đi."

Cậu vừa dứt lời, đôi mắt của Đào Tử An sáng lên, giống như bên trong có hàng ngàn ngôi sao, tất cả tất cả đều phát sáng. Y kích động cầm lấy hai tay Cố Dương, trong mắt đẫm lệ, "Dương Dương, cậu quá tốt, tiền tiêu vặt của tôi vừa vặn đã dùng hết, không nuôi nổi thú khế ước nhà tôi. Nhưng mà, cậu cũng không cần thỉnh hắn ăn cái gì, một cốc trà sữa là đủ rồi."
Cố Dương bị y nắm chặt tay như thế, sửng sốt một chút, lại không nhịn được cười. Cả đời, chính cậu đã bỏ lỡ rất nhiều thứ như vậy. Trong trí nhớ đều là Cố Hưng Huy chửi rủa, các bạn học bài xích xa cách, lão sư thất vọng, đều không có phát hiện ra một báu vật Đào Tử An khả ái như vậy.

*Tác giả có lời muốn nói: Hì hì hì, tôi có lỗ hổng á, là An An làm chủ sừng sa điêu luyến ái điềm văn, trung nhị tinh tướng thiên nhiên hắc học bá thụ X cực kỳ hung ác khế ước thú gấu mèo công, có tiểu khả ái để ăn sao? Tôi mở một bộ sưu tập trước, nhiều người muốn đọc, tôi liền viết!

(Tôi, hỗn hợp của sáu chủng tộc, kiếm tiền)

Đào Tử An nói: "Tôi đến từ dị giới, là dòng máu hỗn hợp của thiên thần, ma cà rồng, thú nhân, ác quỷ, yêu tinh, và con người. Bởi vì sức mạnh của tôi mạnh mẽ quá đáng nên bị phong ấn lại, tạm thời trốn ở thế giới loài người, ngụy trang thành một học sinh cấp ba, hiện tại đã sắp thành niên, sức mạnh chính đang chậm rãi thức tỉnh. Mà cậu, làm thú khế ước của tôi, chuyện đương nhiên là phải bảo vệ tôi rồi."
Trang Húc: "Há, trung nhị bệnh."

Khi tận mắt nhìn thấy Đào Tử An vung tay lên, dễ dàng làm nổ tung một căn nhà bị bỏ hoang thì Trang Húc đều cho là như vậy.

Thầm mến nhiều năm như vậy, phát hiện ra chân tướng, Trang Húc thật muốn khóc. Chim nhỏ của tôi yếu như vậy, còn có cơ hội truy lão bà sao?

Nhưng khi Đào Tử An thức tỉnh từng huyết thống, đôi cánh đáng yêu, đầy răng nanh nhỏ, lông lỗ tai xù xù, sừng đuôi, yêu tinh lỗ tai sau, Trang Húc đáng thẹn hưng phấn.

06/02/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇