《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 19: Ngủ lại

Ban giám hiệu nhà trường đều chú ý tới chuyện này, cho nên hiệu suất của các giáo viên rất cao. Mỗi buổi tối, mỗi người sẽ ra một vài câu hỏi, tập hợp lại thành một bài thi tổng hợp, dự định ngày thứ hai sẽ sắp xếp thời gian cho Cố Dương đơn độc thi lại một lần dưới sự giám sát của thầy hiệu trưởng.

Vốn ban đầu là Cố Dương một mình một phòng thi, nhưng vào buổi tối hôm lão sư ra bài thi, bài đăng mắng chửi Cố Dương trên Baidu trường đột nhiên treo lên mấy cái ID, theo sau là tên của một số học sinh, đều là mấy người mắng chửi Cố Dương hung hăng nhất trong bài đăng, vị trí bắt mắt nhất chính là Cố Hưng Huy là người khởi xướng.

Mà người đăng cái này lên ở phía sau chỉ viết lại một câu nói.

Không có chứng cứ mà nói lung tung đều là lũ ngu ngốc. Tôi là Lôi Phong.

Nhân viên quản lý Baidu phát hiện hàng chữ này hoàn toàn không phù hợp với bố cục bài đăng, theo bản năng tưởng đối phương muốn đăng bài riêng tư theo quy tắc, sau đó mới phát hiện, bài đăng đã bị hack. . .

Thầy hiệu trưởng nghe nói việc này, cũng rất bất ngờ. Lúc làm lớn chuyện, ông cũng không dành nhiều thời gian để điều tra, bởi vì ông rõ ràng những học sinh kia càng cấm thì tâm tư lại càng hiếu kỳ, không bằng trực tiếp giải quyết luôn, ăn gian xử lý kỷ luật, không gian lận thì sẽ làm sáng tỏ, tuyệt đối không thể bôi nhọ thanh danh trường học.

Hiện tại có người đem người truyền bá lời đồn treo ra, thầy hiệu trưởng rất vui vẻ, muốn ngắm nghía cẩn thận xem người nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ năng lực làm việc của ông, nghi vấn rằng ông bao che học sinh gian lận, mờ ám cái gì.

Những học sinh này, không phải ở bên trong Baidu mắng chửi rất hung ác sao? Kia vừa vặn, tất cả đều tới tham gia thi lại, chứng minh xem có phải là Cố Dương gian lận làm trễ nãi việc bọn họ tiến vào lớp trọng điểm hay không. Nếu thành tích của bọn họ thật sự vượt qua học sinh trong lớp tốp một, thì cho bọn họ tiến vào lớp tốp một có làm sao đâu!

Thầy hiệu trưởng cũng rất khó tính, trực tiếp tuyên bố ý nghĩ ra.

Trong số năm học sinh bị chỉ mặt đọc tên trên bài đăng, có hai bạn là học lớp tốp hai, trong lòng bọn họ hoảng loạn, nhưng nghe được lời nói này của hiệu trưởng, cảm thấy có thể được vào lớp tốp một, cũng không thiệt thòi!

Nhưng rõ ràng, gừng càng già càng cay. Chẳng mấy chốc tất cả bọn họ đều bị mất mặt.

Bài thi này dung hợp câu hỏi từ nhiều môn học, mà độ khó so với cuộc thi cuối kỳ chỉ có hơn chứ không có kém, tất cả các câu hỏi ở mặt sau đều là những câu hỏi dài, đừng nói là thi được điểm cao, có thể viết xong hay không mới là vấn đề.

Sự tự tin ban đầu của bọn họ trong nháy mắt bị đập bẹp nát đầy đất, nhìn thời gian càng ngày càng ít, vò đầu bứt tai, gấp đến độ muốn chết chứ không muốn sống nữa, cuối cùng cũng không viết ra được gì.

Trong phòng học, thầy hiệu trưởng giám thị, ở dưới là sáu học sinh đang làm bài thi. Sau một tiếng, cũng chỉ còn dư lại âm thanh loạch xoạch viết chữ của Cố Dương, những người khác quay đầu lại nhìn cậu đang ung dung viết, thoạt nhìn một chút bộ dáng bị gặp nạn cũng không có, áp lực của họ lại càng tăng lên.

Đặc biệt là Cố Hưng Huy, hắn đối với Cố Dương có oán niệm sâu đậm, làm sao cũng không thể thừa nhận rằng mình không bằng Cố Dương. Hắn ở trong lòng ác độc mà nghĩ, Cố Dương viết đầy coong coong, nhất định là đang viết những thứ linh tinh tưởng mò được điểm mà thôi, ngu xuẩn muốn chết.
Thầy hiệu trưởng giám thị ngồi không yên ở phía trên, thỉnh thoảng sẽ đi tới đi lui tuần tra. Không một chút nào lo lắng điều này sẽ tạo thành áp lực cho học sinh. Nếu như nói là chuyên tâm làm bài, có người đi tới bên cạnh bạn cũng sẽ không phát hiện ra. Hiệu trưởng đi đến bên cạnh Cố Dương, nhìn một hồi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và tán thưởng, người học sinh này cư nhiên lại viết ra ba loại giải pháp, hơn nữa tất cả đều đúng!

Đề bài là mấy lão sư mới ra, đáp án còn chưa kịp sửa soạn hoàn chỉnh, hơn nữa ông ở đây nhìn chằm chằm, không thể gian lận được. Hạt giống tốt như vậy, nên đi tham gia Thế vận hội Olympic a!

Hiệu trưởng đôi mắt sáng lên, một mặt kinh hỉ khi phát hiện ra bảo bối.

Cố Dương còn đang viết, đương nhiên là Cố Hưng Huy không chịu lạc hậu, cũng liều mạng viết, mãi đến khi tiếng chuông vang lên, muốn thu bài, hắn cũng kéo không chịu nộp, vẫn là hiệu trưởng nói câu: "Không muốn nộp vậy thì cũng không cần nộp, thành tích sẽ không được tính."
Hắn lập tức dừng bút đem bài thi mang lên. Nếu như hắn hữu tâm chú ý, sẽ phát hiện ra ánh mắt của hiệu trưởng nhìn về phía hắn có chút lạnh, bài thi làm kém là thứ yếu, mấu chốt là nội dụng trên Baidu trường, tuổi còn trẻ đã nói chuyện ác độc như vậy, nhân phẩm nhất định là có vấn đề. Đây mới là điều khiến người khác phải xem thường.

Bài thi rất nhanh được chấm xong, công bố điểm. Thầy hiệu trưởng gọi mấy người này đến, không có phân phát bài, mà là trực tiếp ở trên bục giảng mở bài thi ra, để bọn họ tự lên xem.

"Bộ dáng như vậy, các em còn cảm thấy Cố Dương ăn gian sao?"

Cố Dương, điểm tối đa. Mà bọn họ, cao nhất cũng chỉ có chín mươi chín điểm.

Sự tương phản thật khủng khϊếp.

Bọn họ ở trên Baidu trường ồn ào mắng Cố Dương đê tiện buồn nôn, nhưng cậu ấy lại có thể dễ dàng thi được điểm tối đa, câu hỏi lớn cuối cùng còn viết được vài phương pháp giải, có thể so được với đáp án tham khảo, bọn họ ngay cả làm cũng không làm được. Thật mất thể diện. Bọn họ cúi đầu, thậm chí không dám nhìn người, lúng túng đến nỗi cơ thể hơi run lên.
Thầy hiệu trưởng còn cố tình muốn ở trước mặt Cố Dương, nói bọn họ ai là người bị mất điểm, cứ thảo luận về điểm thi mới này, làm cho bọn họ càng không nhấc đầu lên nổi.

Trong số đó điểm của Cố Hưng Huy là thấp nhất, chỉ có hơn bảy mươi điểm, lúc bị hiệu trưởng ấn đầu yêu cầu xin lỗi Cố Dương, hắn thiếu chút nữa hận đến nghiến nát răng.

Không thể! Cố Dương không thể thi điểm tối đa được! Này nhất định là có vấn đề, khẳng định Cố Dương đã dùng thủ đoạn gì đó, ở nơi nào lấy được đáp án! Đều là giả giả giả! ! !

Cố Hưng Huy nắm chặt nắm đấm, lòng tràn đầy oán độc đê hèn.

Dưới sự chứng minh thực lực của Cố Dương, việc gian lận này được làm sáng tỏ.

Vào thời gian nghỉ giữa giờ ngày thứ sáu, chủ nhiệm còn nói chuyện này, các bạn học đều đã sắp thành niên, hy vọng có khả năng nhận thức đúng sai, không phải muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm, khi đi ra ngoài xã hội mà như vậy nhất định sẽ bị té ngã.
Cố Hưng Huy làm ra tới chuyện này, Cố Dương cũng không có chịu bất cứ thương tổn gì, ngược lại làm cho chủ nhiệm chú ý tới người học sinh ưu tú này, muốn cho cậu đi tham gia Thế vận hội.

Tẩy thoát khỏi hiềm nghi gian lận, còn được đề cử đi tham gia Thế vận hội, cư nhiên lại là một chuyện tốt. Nhưng Cố Dương cũng không quá để ý đến, bởi vì hôm nay là thứ sáu, cậu muốn nghỉ.

Thu thập xong bài tập, cậu cùng Đào Tử An đi ra cổng trường học, vừa nói vừa cười.

Đi gần tới cổng trường liền nghe thấy mấy nam sinh đang nói chuyện ở phía trước.

"Tôi thao! Trường học của chúng ta có người vừa có tiền lại vừa có quyền sao? Nhãn hiệu này, ít nhất phải mười triệu đi. . ."

"Không phải chứ, nhanh chóng, tôi muốn chụp trộm một tấm, lão tử cũng từng thấy ngàn vạn siêu xe."
"Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn sờ một chút."

"Sờ hỏng cậu bồi thường nổi sao?"

"Cậu quản tôi à, đừng mơ, tôi còn muốn lái xe đây."

"Ồ, lái xe, cậu rất không thuần khiết nha ~~ "

Cố Dương nghe thấy chỉ nở nụ cười, lúc đầu cũng không quan tâm lắm, nhưng vừa bước ra khỏi cổng nhìn nhìn. . . đây không phải là xe của Lục Ngôn sao?

Cậu vừa mới duỗi người ra, sợ đến mức lập tức rụt trở về, như chuột nhỏ thấy mèo vậy, sau đó bỏ chạy quay lại trường học.

Đào Tử An mơ mộng, cũng bị cậu làm cho vội vã cuống cuồng, đồng thời ngồi xổm dưới tàng cây, nhỏ giọng hỏi: "Cậu thấy cái gì? Có người muốn mưu hại chúng ta sao?"

Trong lòng Cố Dương ầm ầm phanh phanh nhảy, sửng sốt một chút, cũng cảm thấy được mình hơi kỳ quái, không phải là rất muốn nhanh đến cuối tuần để đi gặp Lục Ngôn sao? Tại sao lại trốn?
Cố Dương lắc lắc đầu, vừa muốn nói gì đó, điện thoại di động trong túi lại rung lên, lấy ra vừa nhìn, là Lục Ngôn gọi tới.

Cậu run run một chút, chậm rãi nhận điện thoại.

"Dương Dương, tôi nhìn thấy em, tại sao lại quay lại? Là quên đồ rồi sao?"

Âm thanh khàn khàn khêu gợi như vậy truyền đến bên tai Cố Dương, khiến cả người cậu ngứa ngáy, liền nghĩ tới mình đã nghe đi nghe lại âm thanh ôn nhu chúc ngủ ngon kia. Lỗ tai Cố Dương đỏ lên, cậu cũng không biết tại sao mình lại muốn trốn a!

Cố Dương chỉ có thể chột dạ gật gật đầu, sau đó lại nghĩ đến Lục Ngôn không nhìn thấy, nho nhỏ mà vâng một tiếng, lại hỏi: "Anh, sao anh lại tới đây?"

Lục Ngôn nói như chuyện đương nhiên: "Tôi tới đón em tan học, đã lâu không gặp em."

Cố Dương: ". . ." Nơi nào đã lâu, mới mấy ngày mà.
Nói thì nói như thế, trong lòng Cố Dương ngược lại rất thành thực mà ngọt xì xì.

Cố Dương cũng muốn nhanh chóng tiến vào trong xe để thấy được Lục Ngôn, nhưng nếu vậy nhất định sẽ bị một đống học sinh ở cổng trường chú ý tới, cho nên cậu nói nhỏ: "Anh có thể lái xe đến phía trước chỗ ngoặt không?"

Lục Ngôn ở đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc.

Cố Dương liền vội vàng nói: "Tôi không phải ghét bỏ anh, thật sự, chính là chiếc xe kia quá sang trọng. . ."

Lục Ngôn tựa hồ là nở nụ cười, "Tôi biết, em mau tới đây."

Cố Dương cũng cười, bé ngoan đáp lại một tiếng, nói lập tức sẽ qua, lúc này mới chậm rãi cúp điện thoại.

Vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với một mặt hiếu kì như bảo bảo của Đào Tử An.

Cố Dương: ". . ." Quên mất, Đào Tử An còn ở chỗ này.
Không biết làm sao, cậu có chút chột dạ, "Tôi, người nhà tôi đến trường đón, tôi đi trước, bye bye a."

Đào Tử An ngồi xổm, hai cái tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, lời nói ra lại rất "nhất châm kiến huyết", "Cậu đỏ mặt, cậu đang nói dối."

/nhất châm kiến huyết: sắc sảo.

Cố Dương hoảng hốt, cưỡng ép nguỵ biện: "Tôi. . . Đây là nóng!"

Đào Tử An ý vị thâm trường ồ một tiếng, hiển nhiên là không tin, sau đó giả vờ thần bí giơ tay vỗ vỗ vai cậu, "Ừ, tôi hiểu tôi hiểu, không cần giải thích, đi tìm người nhà nhà cậu đi, tôi cũng phải về nhà."

Tuy nói không che giấu thành công, nhưng cũng không bị truy hỏi, Cố Dương thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy hướng về nơi Lục Ngôn dừng xe chạy đi.

Sau khi lên xe, tài xế liền nổ máy, đi về biệt thự của Lục Ngôn.
Cố Dương bởi vì nóng ruột, lại một đường chạy tới đây, khuôn mặt ửng hồng sau khi vận động, đôi môi đo đỏ căng ra, phát ra tiếng thở dốc nhẹ nhàng, ngực kịch liệt phập phồng, cổ áo trễ xuống lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, da dẻ trắng hồng khiến người khác chói mắt.

Lục Ngôn nhìn, không tự chủ híp mắt lại, cầm giấy ăn muốn giúp cậu lau mồ hôi trên trán.

Cố Dương vừa nhìn, lập tức đoạt lấy giấy ăn, đỏ mặt nói: "A. . . Để tôi tự làm!"

Lục Ngôn nhìn thấy động tác né tránh của cậu, đáy mắt hơi tối lại, nhưng không thèm tranh cướp cùng cậu, an vị ngồi một bên nhìn, sau đó ôn nhu hỏi: "Trong trường học đã xảy ra chuyện gì sao?"

Cố Dương dừng lại động tác lau mồ hôi, không nghĩ tới Lục Ngôn lại nhạy cảm như thế. Có thể chuyện này rất nhỏ, cũng đã giải quyết xong, Lục Ngôn bận rộn như vậy, cũng không cần nói đi.
Cố Dương do dự một giây, lắc lắc đầu, "Không có việc gì nha."

Lục Ngôn nhíu mày, anh thu được báo cáo điều tra bên trong, không phải là không có chuyện gì. Hiển nhiên là Cố Dương không muốn nói cho anh biết. Lần trước mới hảo hảo đáp ứng anh, có việc gì sẽ nghĩ đến anh đầu tiên, thật sự là tên nhóc lừa đảo không nghe lời.

Cố Dương lặng lẽ meo meo mà quan sát vẻ mặt của anh, trước đây khi cậu ở bên ngoài bị khi dễ, nếu như về nhà mà không báo cáo cho Lục Ngôn nghe, chờ anh biết được, nhất định sẽ bị phạt. Nhưng là. . . Cố Dương lén lút liếc Lục Ngôn một cái, nghĩ hiện tại Lục Ngôn đã trẻ tuổi hơn một chút, tính khí chắc chắn sẽ tốt hơn, nên là không thành vấn đề đi?

Lục Ngôn lại hỏi: "Thật sự không có chuyện gì?"

Cả người Cố Dương theo bản năng căng thẳng, cậu ngồi thẳng tắp, nhưng âm thanh lại có chút giả tạo, ". . . Thật sự không có chuyện gì a."
Sắc mặt Lục Ngôn trở nên hơi khó coi.

Tài xế cảm giác được áp suất đang hạ thấp, tâm tình phức tạp, làm sao cảm giác Lục tổng như là một người cha già bị hài tử nhà mình ghét bỏ vậy. . . Ây, đây tuyệt đối là ảo giác của hắn.

Đến biệt thự, Cố Dương như trở lại nhà mình, dì Chu vẫn nấu những món ăn mỹ vị như thường ngày. Sau khi ăn xong, cậu lại đến thư phòng làm bài tập, có bài không hiểu, Lục Ngôn sẽ kiên nhẫn dạy cậu.

Vô thức, trời đen đi rất nhanh, một tia chớp xẹt qua chân trời, tiếng sấm kinh người theo sát rầm lên.

Mưa như trút nước, rơi xuống đập vào cửa sổ thủy tinh nhìn đến mơ hồ không rõ.

Lục Ngôn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu lại, mỉm cười nói: "Mưa lớn như vậy, phỏng chừng muốn tạnh sẽ rất lâu, lái xe cũng nguy hiểm, nếu không. . . Ở đây ngủ lại một đêm đi?"
Cố Dương: ". . ."

Tại sao cậu lại có loại dự cảm phi thường không tốt?

07/02/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇