《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 29: Dương Dương muốn khóc

Edit: maomao

Beta: Tiểu Bình Quả

Giám sát Lục Ngôn uống thuốc rồi bôi thuốc mỡ xong, dữ dằn ra lệnh cho anh nhất định phải đúng hạn đi phục hồi chức năng, sau khi nhìn thấy Lục Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, Cố Dương mới trở về phòng của mình.Chỉ có điều, trên đường trở về, cậu không còn tỏ ra lãnh khốc được nữa.

Cố Dương hận không thể vo mình thành trái bóng mà bay trở về. Vừa về đến phòng cậu đã nhào lên giường, vùi mặt vào bên trong gối, vóc người gợi cảm của Lục Ngôn đang xoay 360 độ trong đầu cậu, cùng với hormone nam tính bùng nổ khiến người muốn ngừng mà không ngừng được.

Cố Dương chui vào bên trong chăn hét a a a a a, tiếp nhận đả kích quá lớn, cậu điên mất rồi.

Mới vừa rồi cậu còn bất ngờ ngồi ở trên đùi của Lục Ngôn!

Nghĩ tới đây, Cố Dương liền quỳ gối ở trên giường, liên tục đập đầu vào gối. Tiếp xúc quá gần rồi! Tư thế còn rất mắc cỡ!

Nhưng vì để xác định Lục Ngôn có ngoan ngoãn thoa thuốc hay không, cậu lại phải ngồi xổm ở cửa để canh giữ, chờ Lục Ngôn thoa thuốc xong, Cố Dương lại càng xấu hổ hơn, nhưng dù cho đang rất xấu hổ, trên mặt cậu cũng phải giả bộ như không có chuyện gì, nghiêm mặt, lỗ tai đỏ đến mức tích huyết, lãnh khốc nói: “Nhớ uống thuốc và thoa thuốc mỡ đúng giờ, mỗi ngày tôi đều sẽ tới kiểm tra.”

Sau đó, cũng không chờ Lục Ngôn đáp ứng, cậu liền quay đầu chạy. Nếu không chạy, cậu sợ chân cậu sẽ run đến đứng không vững!

Cố Dương ôm gối lăn hai vòng, nằm sấp ở trên giường, đúng lúc đυ.ng vào con gấu bông ở đầu giường, là Lục Ngôn đặt nó ở đây. Cố Dương chớp chớp mắt, đưa tay đem con gấu bông ôm vào trong ngực, lại lăn qua lăn lại vài vòng, làm cho mái tóc ngắn màu vàng nhạt xinh đẹp tựa châu báu của cậu bị lăn đến rối tung.

Cố Dương ôm con gấu bông giống như gối ôm, kích động hồi lâu cậu mới cảm nhận được mệt mỏi, chậm rì rì chui vào trong ổ chăn, co người lại thành một đoàn, ngủ thϊếp đi.

Trong giấc mộng, Cố Dương hồi tưởng lại một đời trước.

Lúc đầu, Cố Dương giống như một con rối vô hồn, để mặc cho Lục Ngôn điều khiển, Lục Ngôn muốn cho cậu học đàn dương cầm, học thư pháp và nhiều thứ khác, cậu đều không từ chối, rất nhu thuận nghe theo anh. Lục Ngôn nóng lòng dạy cậu mọi thứ, không biết tự khi nào, trong đôi mắt u buồn của cậu bắt đầu xuất hiện từng đợt sóng nhỏ.

Lục Ngôn còn mời chuyên gia tâm lý nổi tiếng về, tiến hành khai thông tâm lý cho cậu, theo thời gian, trên mặt Cố Dương xuất hiện nụ cười nhiều hơn. Đồng thời, cũng rất buồn bực, cậu chỉ là một người xa lạ thôi, tại sao Lục Ngôn lại đối xử với cậu tốt như vậy.

Cố Dương bắt đầu lén lút quan sát Lục Ngôn, cậu rất tò mò về Lục Ngôn, cũng rất cảm kích, muốn làm chút chuyện gì đó để báo đáp anh. Cố Dương nghĩ cậu đã che giấu rất khá, nhưng thực tế đều bị Lục Ngôn nhạy cảm phát hiện, Lục Ngôn còn đặc biệt hưởng thụ. Ai bảo bộ dáng mèo nhỏ Dương Dương nhìn lén anh lại đáng yêu như vậy, giống như một động vật nhỏ, khiến người ta hận không thể ôm vào trong l*иg ngực xoa nắn.

Có một lần, Lục Ngôn mang theo Cố Dương đi tiệc rượu, ở đó có rất nhiều người, có bạn bè của Lục Ngôn, còn có rất nhiều người xa lạ Cố Dương chưa từng gặp qua. Cố Dương có chút cẩn trọng, nhưng dưới sự cổ vũ của Lục Ngôn, cậu đã thử đi nói chuyện với những người khác. Có một nam nhân trẻ tuổi dáng dấp diễm lệ chủ động đến bắt chuyện, nhìn cậu với ánh mắt đố kị cùng xem thường, nói: “Đây chính là tình nhân của Lục tổng sao? Nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Cố Dương sửng sốt, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào… Hóa ra, cậu là tình nhân của Lục Ngôn a? Nhưng tại sao cậu lại không biết chứ?

Cố Dương bỗng nhiên nghĩ, đúng nha, quan hệ giữa cậu và Lục Ngôn nên gọi là gì đây? Lục Ngôn đối với cậu tốt như vậy, chẳng lẽ là coi trọng khuôn mặt của cậu? Nhưng có rất nhiều người đẹp hơn cậu mà, chẳng hạn như nam nhân đang đứng trước mắt này.

Nam nhân châm chọc: “Mặt mũi bình thường, năng lực xã giao cũng không tốt, cậu rốt cuộc là có cái gì tốt chứ?”

Cố Dương gật gật đầu, rất tán thành, “Vâng, cậu đẹp hơn tôi rất nhiều, cũng rất biết cách nói chuyện nữa.”

Nam nhân kia cho rằng Cố Dương sẽ thẹn quá hóa giận, làm lớn chuyện khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy cậu là một con người không biết phép tắc, không hiểu lễ nghi, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới Cố Dương sẽ đáp lại một câu như vậy, đôi mắt trong suốt óng ánh, vẻ mặt trong sáng thành thật, giống như cậu thật sự cảm thấy như vậy.
Nam nhân: “. . .” Tại sao cậu ta không phản kháng lại? Còn ngụy trang đến mức như vậy, chắc chắn có tâm cơ!

Kết quả, Cố Dương không bị hắn chọc tức, ngược lại hắn còn bị một câu đơn giản của Cố Dương làm nghẹn đến đòi mạng. Cố tình đối phương còn dùng dáng vẻ chân thành khen ngợi khuôn mặt của hắn, làm cho hắn không thể tiếp tục nói ra những lời ác độc, chỉ có thể căm giận phất tay áo rời đi.

Buổi tối, trở lại biệt thự Lục gia.

Cố Dương cảm thấy ân tình của Lục Ngôn đối với mình quá lớn, nếu như Lục Ngôn muốn cậu làʍ t̠ìиɦ nhân, tựa hồ cũng không phải không thể tiếp nhận. Cố Dương tìm ra được phương thức báo đáp, có chút vụng về nhào lên trên người Lục Ngôn, hai tay ôm cổ anh, dán lên môi anh, hôn một cách ngây ngô.

Lục Ngôn choáng váng, phản ứng đầu tiên anh cho rằng Cố Dương uống say hoặc là bị hạ thuốc, nhíu mày sốt sắng kiểm tra tình trạng thân thể của cậu, nhưng Cố Dương hai mắt một mảnh trong sáng, ngoại trừ mặt có chút hồng, cũng không có gì bất thường.
Cho nên, là tự bản thân Cố Dương muốn làm như vậy.

Yết hầu Lục Ngôn khẽ động, ánh mắt thâm trầm, “Dương Dương, em có biết mình đang làm cái gì không?”

Cố Dương đương nhiên biết, còn biết rất rõ, cậu gật đầu một cái nói: “Em thích anh.”

Cố Dương chưa từng yêu đương, chưa từng thích ai, cũng không biết nói chuyện yêu đương là phải làm như thế nào, nhưng nếu như đối tượng là Lục Ngôn, cậu cảm thấy có thể thử một lần. Nếu như Lục Ngôn không thích cậu, cậu cũng sẽ buông tay, xem như chưa có chuyện gì.

Lục Ngôn nghe đến câu “em thích anh” kia, nét mặt luôn luôn ôn hòa hiếm thấy mất bình tĩnh, đôi mắt càng sáng đến kinh người, sau một thoáng ngây người, Lục Ngôn một tay ôm eo Cố Dương, một tay luồn những ngón tay mình vào mái tóc vàng nhạt lấp lánh của cậu, đè sau gáy Cố Dương lại, dùng sức ấn vào trong l*иg ngực của anh, tình cảm dày đặc không thể khắc chế được trong nháy mắt phóng thích ra, hôn Cố Dương thật sâu.
Đầu lưỡi tách hàm răng đang đóng chặt của cậu, tùy ý càn quét, công lược thành trì, cơ hồ có thể nói là hôn có chút hung ác.

Cố Dương thiếu chút nữa đã thở không nổi, bởi vì một cái hôn mà hít thở không thông. Cậu theo bản năng giãy dụa, chờ đến lúc Lục Ngôn buông cậu ra, đôi môi vừa tê dại vừa đau, cảm giác đôi môi không còn là của mình nữa.

Lần đầu tiên hôn môi Cố Dương có chút bối rối. Hóa ra hôn môi là chuyện hung tàn đáng sợ như vậy sao? Cố Dương không nhịn được run run một chút, hai chân như nhũn ra, cơ hồ đứng không vững, vẫn là Lục Ngôn kịp thời đem cậu ôm chặt vào trong lòng, có chút giống như chưa thỏa mãn mà liếʍ liếʍ môi.

Tựa như một con mãnh thú mới vừa nếm qua một chút thịt bằm còn chưa thoả mãn, vẫn còn vô cùng đói bụng.

Lục Ngôn khôi phục lại một chút ôn hòa thường ngày, đáy mắt lại quay cuồng du͙© vọиɠ cố chấp gần như không thể áp chế nổi, bùng lên một ngọn lửa thiêu đốt làm cho cả người anh khô nóng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hơi sưng đỏ của Cố Dương, mềm mại, ướŧ áŧ, mùi vị còn cực kỳ tốt, khiến người ta không nỡ buông ra.
Cố Dương chỉ là muốn cố gắng đáp lại tình cảm của Lục Ngôn, cũng không biết tại sao, mơ mơ màng màng rất nhanh đã tới bước kết hôn rồi. Cố Dương cho dù nghĩ như thế nào, cũng cảm thấy không chân thực lắm.

Nhưng Lục Ngôn rất nỗ lực lừa gạt người ta về nhà, lời nói ngon ngọt dễ nghe. Cố Dương chỉ là một tiểu bạch thỏ đương nhiên không đấu lại cáo già, bị nắm mũi dẫn đi cũng không phát hiện, bị bắt cóc còn vui vẻ hớn hở giúp người ta đếm tiền.

Lục Ngôn nói, sẽ cho Cố Dương thời gian, nếu như cuối cùng cậu vẫn không thích anh, thì có thể ly hôn.Nhưng tất nhiên đây là chuyện không thể nào.

Lục Ngôn thật vất vả mới gặp được một người mà bất kể chỗ nào anh cũng thích, anh còn đem bản thân ngụy trang thành dáng vẻ thân sĩ ôn nhu như vậy, khắc chế che giấu tất cả những tâm tư biếи ŧɦái, dùng mười phần kiên trì lừa người về tới tay, hiện tại cuối cùng Dương Dương cũng có chút thích anh, anh làm sao có khả năng buông tay.
Chết cũng sẽ không ly hôn.

Vĩnh viễn không thể.

Nhưng Cố Dương cũng không biết điều đó, cậu và Lục Ngôn ở chung rất tốt, ngoại trừ ở phương diện nào đó có chút không hợp, Cố Dương cảm thấy kết hôn không phải là có cái gì đó không tốt. Mỗi lần cậu nói đau, Lục Ngôn sẽ dừng lại nhẫn nhịn, ôn nhu hôn lên khóe mắt ướŧ áŧ phiếm hồng của cậu, liếʍ đi những giọt nước mắt, nhẹ giọng dụ dỗ.

Cố Dương sợ đau bỗng nhiên lại cảm thấy áy náy, nói mình không sao, sau đó ngày hôm sau hai chân bủn rủn phát run, ngay cả giường cũng không xuống được, nhìn thấy mặt Lục Ngôn cậu đã tê cả da đầu, cảm giác mông rất đau.

Điều này làm cho Cố Dương vừa nhìn thấy Lục Ngôn lộ ra dáng vẻ tươi cười biếи ŧɦái, liền sợ đến rụt cổ, phản xạ có điều kiện là quay đầu bỏ chạy. Nhưng một giây sau, đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm ngang eo, ngã vào một cái ôm nóng bỏng. Dương Dương đáng thương muốn khóc.
Lục Ngôn cũng không muốn Cố Dương sợ anh, nhưng nếm qua mùi vị mà bản thân khát vọng đã lâu, làm cho cả người anh hưng phấn đến run rẩy tê dại tựa như dòng điện chạy khắp toàn thân, huyết dịch sôi trào, mỗi một tế bào đều nóng nảy bất an, khắc chế ẩn nhẫn lâu như vậy, như dã thú bị nhốt trong l*иg sắt không thể chịu nổi, phá tan l*иg bước ra, hận không thể đem con mồi mỹ vị ăn hết vào trong bụng.

. . .

Nặng nề ngủ một giấc, sáng hôm sau, Cố Dương tỉnh lại, cả người lờ mờ, giống như bị bóng đè, tay chân bủn rủn, động cũng không động nổi.

Cậu chỉ nhớ rõ, bản thân hình như đã mơ một giấc mơ rất dài.

Về phần mơ về cái gì.

Cố Dương đột nhiên run lên một cái, trên mặt phủ một tầng ửng đỏ xinh đẹp, còn một đường hồng đến cổ, trong lòng xấu hổ đến cực điểm mà rống to, là ác mộng!!!
Sau đó. . .

Cố Dương phải vào trong phòng tắm. . . lén lén lút lút giặt qυầи ɭóŧ.

Chờ đến khi rửa mặt thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng, vừa vặn nghe thấy cách vách truyền đến động tĩnh, ánh mắt giao nhau với Lục Ngôn đang ngồi trên xe lăn.

Lục Ngôn cười ôn nhu, “Dương Dương, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Cố Dương: “. . .”

Cố Dương chột dạ nhanh chóng quay đầu dời đi tầm mắt, lỗ tai đỏ lên.

Ngon cái rắm! Cậu một chút cũng ngủ không ngon!

Chân đến bây giờ vẫn còn mềm nhũn!

Nhìn thấy khuôn mặt của Lục Ngôn, càng mềm đến lợi hại!

Đều do tên biếи ŧɦái này!!!

Lục Ngôn cũng không biết chuyện gì, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn cậu, “. . . ?”

Cố Dương lấy cớ bữa sáng cũng sắp nguội lạnh, rồi nhanh chóng chuồn mất.

Lục Ngôn vươn ngón tay, ở trên tay xịn xe lăn gõ gõ, hạ tầm mắt trầm ngâm, suy tư chẳng lẽ bản thân mình tối hôm qua đã làm ra chuyện gì có chút quá đáng? Hù dọa bạn nhỏ nhà mình rồi sao?
Vậy phải làm sao bây giờ, rõ ràng anh cái gì cũng chưa có làm mà.

Lục Ngôn có chút ưu sầu, thở dài một tiếng, do dự có phải nên thu liễm lại một chút, nếu dọa Dương Dương sợ chạy mất thì anh phải làm sao bây giờ.

Vì vậy, lúc ăn sáng, Lục Ngôn phi thường đứng đắn, bày ra bộ dáng thân sĩ ôn nhu cấm dục. Kỳ thực, bình thường anh cũng ngụy trang rất khá, đem du͙© vọиɠ cố chấp của mình đè ép xuống, lúc đối mặt với Cố Dương, luôn chỉ lộ ra mặt tốt. Chẳng qua, dù ngụy trang tốt đến mức nào, thỉnh thoảng trong lúc lơ đãng cũng sẽ để lộ ra một chút, có lúc khó tránh khỏi không khống chế được.

Ăn sáng xong, Lục Ngôn đưa Cố Dương đến trường học.

Tuy nói là đưa, nhưng thực ra chính là tài xế lái xe, hai người bọn họ ngồi phía sau. Lục Ngôn nhờ dì Chu chuẩn bị một ít trái cây, sandwich, bánh ngọt, đặt ở trong hộp cơm.
Trên ghế sau xe, Lục Ngôn đem cơm hộp đưa cho Cố Dương, nói: “Dương Dương vào lúc nghỉ giữa giờ nếu đói bụng thì lấy ra ăn, dì Chu đã chuẩn bị nhiều hơn một chút, chia cho bạn học cùng ăn nha.”

Cố Dương gật gật đầu, ngoan ngoãn nhận lấy, bỏ vào ba lô. Buổi sáng sau khi học xong hai tiết, quả thực cậu rất hay đói bụng, không nhịn được thường đi căn tin mua bánh mì ăn, bất quá lựa chọn rất ít, ăn hoài có chút ngán. Dì Chu nấu ăn rất tốt, làm cái gì ăn cũng ngon, vừa mới nghĩ tới, cậu đã bắt đầu nuốt nước miếng, không muốn chờ đến nghỉ giữa giờ, hiện tại liền muốn xử lý hết chỗ thức ăn này.

Tuy rằng mới vừa ăn sáng xong, nhưng cảm giác hiện tại lại có chút đói bụng.

Cố Dương thật cẩn thận đem ba lô ôm vào trong ngực, vẻ mặt thâm tình nhìn hộp cơm bên trong.
Muốn ăn quá a!!

Lục Ngôn ngồi ở bên cạnh cứ như vậy bị cậu thất sủng, ánh mắt từ từ trở nên u oán.

Rốt cuộc, hắn thế nhưng còn không bằng một hộp cơm a.

Thật sự quá đau lòng.

Lục Ngôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, lần thứ hai phát ra tiếng thở dài giống như mấy mấy ông lão.

Cố Dương nghe được, mờ mịt nhìn sang, “Lục tiên sinh, anh làm sao vậy?”

Lục Ngôn quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn cái ba lô trong ngực Cố Dương.

Cố Dương khó giải thích được có chút cảnh giác, ôm chặt cái ba lô nhỏ của mình, giống như một động vật nhỏ đang bảo vệ thức ăn, nếu có thêm cái đuôi, khẳng định tất cả lông sẽ dựng đứng lên.

Lục Ngôn đè ép khóe miệng sắp cong lên, cố ý mặt lạnh, nói: “Không có gì.”

Cố Dương do dự một chút, cúi đầu nhìn ba lô của mình, ngẩng đầu nhìn Lục Ngôn, lại cúi đầu nhìn ba lô của mình, lại ngẩng đầu nhìn Lục Ngôn. . . Trong lòng suy đoán, lẽ nào Lục Ngôn vừa nãy ăn chưa no?
Cố Dương nhịn đau, đem cơm hộp lấy ra, đưa cho Lục Ngôn, nói: “Lục tiên sinh, anh ăn đi.”

Lục Ngôn hơi nhíu mày, “Em chắc chắn chứ?”

Lục Ngôn nhìn thấy ánh mắt của Cố Dương nhìn hộp cơm giống như sắp phải xa người yêu.

Cố Dương không đành lòng nhìn hộp cơm, dùng sức gật đầu, cái đầu nhỏ run lên một cái, ánh mặt trời rơi vào tóc cậu phát ra ánh sáng chói mắt xinh đẹp.

Lục Ngôn nhận lấy, nhẹ nhàng gõ gõ nắp hộp, sau đó liền trả lại cho Cố Dương, còn tiện tay xoa mái tóc vàng nhạt lấp lánh của cậu, tâm tình rất tốt nói: “Em ăn đi, đây là tôi cố ý nhờ dì Chu chuẩn bị cho em.”

Ánh mắt Cố Dương sáng lên, đem hộp cơm xếp gọn, lại ôm chặt ba lô nhỏ của mình.

Lần này, Lục Ngôn không có ghen tỵ nữa. Nói cho cùng, ở trong lòng Dương Dương anh vẫn quan trọng hơn.
Đường đường là người điều hành cả một tập đoàn, anh cũng không cảm thấy bản thân mình ăn dấm chua với cái hộp cơm có bao nhiêu ấu trĩ.

Xe một đường chạy đến trường học, thời gian vẫn còn có chút sớm.

Trước khi xuống xe, Cố Dương quay đầu đàng hoàng trịnh trọng lại nghiêm túc nói: “Lục tiên sinh, nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc, cuối tuần đi phục hồi chức năng tôi sẽ đi chung với anh, không được trốn.”

Lục Ngôn sửng sốt một chút, nhịn cười, lạnh lùng gật đầu, “Được rồi.”

Cố Dương không yên lòng, lại nhấn mạnh một lần nữa, “Tôi sẽ ở bên cạnh coi trừng anh.”

Lục Ngôn trong lòng mừng rỡ đến sắp nở hoa rồi, nhưng vẫn phải ổn định biểu cảm, giống như không tình nguyện nghiêng đầu, “Được rồi.”

Cố Dương nhìn, cảm thấy Lục Ngôn nhất định sẽ không nghe lời, liền hung dữ ra lệnh: “Tôi giữa trưa sẽ gọi điện thoại cho Lục tiên sinh, gọi video nhìn anh uống thuốc, anh hảo hảo chờ.”
Lục Ngôn thật sự nhịn không nổi, vội vã dời đầu sang chỗ khác, nhanh chóng khàn tiếng nói: “Tôi biết rồi, nhanh vào đi, sẽ trễ học.”

Thời gian quả thực không đủ, Cố Dương không thể làm gì khác hơn là vẫy tay một cái chạy vào trường học, một bên chạy, một bên cau mày ưu sầu mà nghĩ, Lục tiên sinh thực sự quá không nghe lời, mình nhất định phải hảo hảo giám sát ngài ấy.

Thế nhưng vào lúc đó Lục tiên sinh của cậu lại đang rất cao hứng cười cong mắt, cười đến không thể kìm nén.

Tài xế ở trước ghế lái trong lúc lơ đãng thấy được, cả người sợ hãi, ông chủ của hắn có một cái tật xấu, càng tức giận càng cười đến xán lạn, lần này cười tươi thành một đóa hoa như vậy, ông chủ không phải là đang tức giận đến muốn gϊếŧ người đi?

Tài xế rất nghiêm túc nghĩ, mình có lẽ nên từ chức, còn hơn đi hỗ trợ đào hầm chôn xác.
Cố Dương đi đến lớp học, lấy bài tập ra đặt ở trên mặt bàn, chuẩn bị đem nộp, hộp cơm thì lại bỏ vào bên trong hộc bàn.

Đào Tử An ngồi cùng bàn với cậu đột nhiên giật giật mũi, hai mắt sáng lên nhìn về phía cậu, giọng nói ngân vang như hát, nhưng âm thanh meo meo như mèo nhỏ hạ thấp giọng xuống, sợ những người khác nghe thấy được sẽ tới cướp miếng ăn của y, “Bạn thân yêu của tôi a! Cậu mang mỹ vị cực phẩm gì đến vậy? Tôi nguyện ý dùng vàng đổi cho cậu!”

Cố Dương nhất thời bị Đào Tử An chọc cười, “Tôi chỉ có một hộp cơm thôi, cậu dùng vàng đổi, có phải quá thiệt thòi rồi không?”

Đào Tử An không hề để ý, vỗ ngực một cái nói: “Không sao, tôi chính là vua ở dị giới, vàng còn nhiều mà.”

Cố Dương nghĩ thầm, vàng nhiều như vậy, chẳng phải nếu rồng Kim Sơn biết được sẽ liều mạng với cậu sao?
Cố Dương đã quen với bệnh trung nhị của Đào Tử An, cảm thấy y đặc biệt đáng yêu, cũng không để ở trong lòng, liền nói: “Cậu cũng nói rồi còn gì, chúng ta là bạn thân, nghỉ giữa giờ tôi sẽ chia cho cậu ăn, cũng không cần vàng gì đó của cậu.”

Đào Tử An cúi đầu đáp một tiếng, giống như nếu Cố Dương không nhận vàng của y, y sẽ rất mất mát, cảm giác trên đỉnh đầu của y có một cái lỗ tai vô hình đang buông xuống.

Cố Dương thấy y như vậy, nghĩ đại khái chắc là loại vàng giả giống như mấy thỏi socola bọc vàng, thẳng thắn vuốt tóc y một cái, nói: “Vậy tôi nhận một thỏi thôi cũng được.”

Đào Tử An ngay lập tức ngẩng đầu lên, lập tức từ trong túi tiền móc ra một thỏi vàng, đặt vào lòng bàn tay Cố Dương, mắt sáng lên, sôi nổi nói: “Cho cậu! Bạn thân của tôi!”
Cố Dương tức khắc cảm giác được trong tay nặng trịch, cúi đầu nhìn, phát hiện thỏi vàng giả này ánh sáng lộng lẫy trông rất quý giá, vô cùng chân thực, nếu không phải cậu biết An An là học sinh cấp ba bình thường, thiếu chút nữa đã tin là thật rồi.

Cố Dương trêu ghẹo vui đùa, “An An, cậu không phải là đi cướp kho bạc của ngân hàng chứ?”

Đào Tử An nghiêm túc lắc đầu, “Tôi ở nhân giới, đương nhiên phải tuân thủ quy tắc của nơi này, sẽ không làm trái pháp luật, cái này là của tôi.”

Cố Dương vốn tưởng rằng là socola, muốn mở ra ăn, nhưng lăn qua lộn lại xem, cũng không thấy vết đóng gói, lại nghĩ cái này chắc là đạo cụ, còn đặc ruột, cũng quá kì công rồi đó. Đối với Cố Dương mà nói, đây chính là món đồ chơi của bạn thân cậu, tiện tay liền đem thỏi vàng bỏ vào trong ba lô, dự định tan học mang về nhà.
Vốn định nghỉ giữa giờ mới ăn chỗ đồ ăn kia, thế nhưng trong giờ học, chúng không ngừng tỏa ra hương thơm dụ hoặc, vẫn luôn câu dẫn bọn họ, làm cho bọn họ không thể tập trung nghe giảng, không tự chủ nuốt nước miếng.

Thừa dịp lúc giáo viên quay đầu viết lên bảng, Đào Tử An đến gần nói nhỏ với Cố Dương: “Khi nào thì được ăn a? Tôi đã đói bụng rồi.”

Cố Dương nhìn dáng vẻ Đào Tử An tha thiết mong chờ, cũng bị mùi hương thoang thoảng đó làm nhịn không được. Quên đi, không ăn thì nó cứ tản ra hương thơm dụ hoặc ngược lại càng quấy nhiễu bọn họ nghe giảng, hiện tại liền ăn nó cũng là vì giúp bọn họ có thể nghiêm túc nghe giảng a.

Không phải chuyện xấu.

Vì vậy, hai người dùng sách giáo khoa che chắn, mở ra hộp cơm, ăn say sưa ngon lành, cũng may nhờ dì Chu tỉ mỉ không chuẩn bị những món ăn quá có mùi, bằng không giáo viên mà ngửi thấy, khẳng định sẽ tức giận đến giậm chân.
Bất quá, cho dù là vậy, bạn học ở bàn sau bọn họ cũng phát hiện bọn họ lên lớp ăn vụng, khϊếp sợ không gì sánh nổi mà trợn to hai mắt.

Mẹ nó, học bá lên lớp cũng sẽ làm quân nhân đào ngũ, lén lút làm chuyện xấu sao?!

Hơn nữa bọn họ đang ăn cái gì vậy? Nhìn bộ dạng có vẻ ăn rất ngon, tôi cũng muốn. . .

Bạn học ngồi sau nuốt nước miếng, hận không thể ngay lập tức phóng xuống lầu đến căn tin mua đồ ăn a.

Đúng lúc này, giáo viên trên bục giảng gọi Cố Dương trả lời.

Bạn học ngồi sau trong lòng hồi hộp, so với Cố Dương còn khẩn trương hơn. Toang rồi! Cũng bị giáo viên phát hiện a!!!

Cố Dương nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng, mím môi vẻ mặt bình tĩnh đứng lên, nhìn đề bài trên bảng, suy tư vài giây, đã đem đáp án nhẹ nhàng nói ra.

Giáo viên hài lòng gật gật đầu, cho Cố Dương ngồi xuống, “Không sai, dòng suy nghĩ rất rõ ràng, các em có hiểu không?”
Người khác nghe không hiểu, nam sinh ngồi sau cũng không biết, nhưng hắn biết mình sắp bị hù chết, càng bội phục Cố Dương. Học bá chính là không giống người thường a, lên lớp

ăn vụng, bị gọi tên cũng có thể ngay lập tức giải ra đề khó như vậy, hơn nữa còn hoàn toàn chính xác.

Đừng hỏi tôi tại sao luôn chăm chú nghe giảng a. . .

Nam sinh khóc không ra nước mắt, hắn thật sự không hợp làm quân nhân đào ngũ, sau khi trở về hắn muốn ăn xúc xích nướng, khoai tây chiên, bánh phồng tôm, cá cơm khô, mực khô, thịt bò khô, kem để chữa lành trái tim bi thương của hắn ô ô ô.

Sau khi tan học, Cố Dương thu thập bài tập cất vào ba lô, chuẩn bị về nhà. Đào Tử An cùng cậu đi về, sau khi Cố Dương làm thủ tục học ngoại trú, Đào Tử An cũng đi tìm chủ nhiệm, bởi vì y học giỏi như vậy, lại có tính kỷ luật cao, chủ nhiệm rất nhanh liền phê chuẩn. . . Ừm, kỳ thực quan trọng nhất vẫn là chủ nhiệm vẫn không biết làm sao với bệnh trung nhị của Đào Tử An a.
Đào Tử An cùng Cố Dương đi đến cửa trường học, đi thêm một đoạn nữa, sau đó tạm biệt rồi tách nhau ra, Cố Dương lên xe Lục Ngôn, Đào Tử An cùng tiểu trúc mã Trang Húc cùng nhau về nhà.

Bạn học xung quanh nhìn thấy bọn họ đi như vậy, rất luyến tiếc, học bá không ở lại, ngay cả người để chép bài. . . A không, là người để hỏi bài một chút cũng không có.

Nam sinh giả vờ làm động tác chấm nước mắt, làm đến một nửa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi, các cậu đã nghe chuyện có mấy tên lưu manh cản đường học sinh trường mình thu phí bảo kê chưa? Có mấy người lớp chúng ta đã gặp phải bọn họ rồi đó, các cậu về nhà phải cẩn thận chút, cố gắng để cha mẹ đưa đón thì tốt hơn. Nói thật, trường học của chúng ta nằm trong khu vực cũng hơi vắng vẻ.”
Cố Dương vừa ra khỏi cửa trường liền lên xe, ngược lại có chút lo lắng cho Đào Tử An, cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía y.

Đào Tử An cũng không có chút nào sợ hãi, “Bọn họ không dám cản đường tôi đâu, bằng không tôi sẽ làm bọn họ chết rất khó xem.”

Học sinh hạng nhất lộ ra khuôn mặt trẻ con, thoạt nhìn đáng yêu ngoan ngoãn, không nghĩ tới sẽ nói ra lời nói kiêu ngạo, thô bạo như vậy. Nam sinh trong lớp ồn ào oa lên tiếng, đương nhiên tất cả đều không tin.

Cố Dương cũng cảm thấy như vậy, dặn dò vua của dị thế đừng quan tâm tới mấy tiểu lâu la nhân loại, quá thấp kém. Một vị vua nên đi làm những chuyện lớn, ví dụ như cứu vớt thế giới. Đào Tử An vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý, liền cùng Trang Húc đi đường vòng đi uống trà sữa.

Ra khỏi cổng trường, Cố Dương lên xe, mới vừa chạy đi không bao lâu. Cậu nhìn thấy trong hẻm nhỏ gần đó có mấy tên lưu manh, đứng ở giữa là một bóng người có chút quen mắt, hình như là. . . Cố Hưng Huy?
Cố Dương nhíu mày, có chút buồn bực, Cố Hưng Huy qua lại với mấy tên lưu manh trên phố sao?

Lại nghĩ, Cố Hưng Huy là học sinh nội trú, lúc này không thể ra khỏi trường, đại khái là cậu nhìn lầm rồi đi.

Đúng lúc này, Lục Ngôn gọi cậu, cậu và Lục Ngôn trò chuyện, rất nhanh liền ném việc này ra sau đầu.

Trở về biệt thự.

Đã là tháng mười một, ở phía nam mùa đông vẫn chưa tới, vẫn nóng như vậy, mọi người đều mặc áo ngắn tay, mở điều hòa, cái gì mà lập đông đều là giả dối, thời tiết này rõ ràng vẫn là mùa hè, quá nóng a!

Hôm nay, Cố Dương có tiết thể dục, càng nóng đến chịu không nổi, lúc cậu trở về dì Chu còn đang nấu ăn, cậu bỏ chạy về phòng tắm vòi sen, rửa đi mồ hôi dính dấp khó chịu trên người, thay áo ngắn tay và quần đùi mặc trong nhà, cả người nhẹ nhàng khoan khoái mà nhảy nhót xuống lầu.
Cậu nhanh nhẹn chạy đến trước bàn ăn ngồi xuống, siêu cấp đói bụng, nhìn chằm chằm đồ ăn thơm ngát trên bàn, hai mắt đều tỏa sáng lấp lánh.

Cố Dương ngồi trên ghế, quần đùi làm lộ ra đôi chân trắng nõn cân xứng, thẳng tắp thon dài, tâm tình rất tốt mà nhẹ nhàng lắc lư, da trắng như tuyết, nhẵn nhụi như bạch ngọc, một đường kéo dài đi xuống là xương cổ chân mảnh khảnh, đường cong xinh đẹp của mu bàn chân, ngón chân trơn bóng hơi nhếch lên, miễn cưỡng ôm lấy dép lê, móng chân nhàn nhạt phớt hồng, giống như vỏ sò nhỏ.

Bất kể chỗ nào, cũng cực kỳ xinh đẹp.

Lục Ngôn chỉ nhìn lướt qua, hô hấp đã cứng lại, khó có thể dời tầm mắt.

Cố Dương nhẹ nhàng lắc lư chân, giống như gãi vào đầu quả tim anh, như bị mèo con giơ móng vuốt nhẹ nhàng cào một cái, ngứa đến đòi mạng.
Lục Ngôn hít sâu một hơi, rũ mắt xuống, mi mắt thật dài che giấu đi thâm trầm trong ánh mắt.

Bữa cơm này, Cố Dương ăn rất ngon, chỉ có một tên biếи ŧɦái nào đó không thể tập trung được, bởi vì ngụy trang thành dáng vẻ ôn hòa như bình thường mà nghẹn đến sắp thổ huyết.

Bất quá, cho dù như vậy, chờ Cố Dương cơm nước xong, cũng nhận ra được tầm mắt của Lục Ngôn như có như không rơi vào trên người cậu. Vừa bắt đầu, tim Cố Dương đột nhiên nhảy một cái, rất hồi hộp, lỗ tai cũng lặng lẽ đỏ lên, nhưng sau đó phát hiện Lục Ngôn là đang nhìn chân của cậu, cậu liền bình thường trở lại.

Cố Dương nghĩ đến những tư liệu mà mình đã xem, một người không có cái gì, sẽ càng chú ý đến cái đó. Lục Ngôn hiện tại chân bị thương không có cách nào đi đứng bình thường, cho nên anh sẽ không tự chủ hâm mộ đôi chân khỏe mạnh của người khác, cũng muốn mình có thể đứng lên, có thể chạy nhảy.
Nghĩ như vậy, Cố Dương cũng không thèm để ý việc bị nhìn như vậy, ngược lại, cậu còn mong sao khi Lục Ngôn nhìn thấy sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, làm cho anh khát vọng đứng lên, tích cực phối hợp chữa trị.

Cố Dương cũng không giống lúc bình thường sớm trở về phòng làm bài tập, mà cố ý lưu lại bên người Lục Ngôn, còn thỉnh thoảng đứng lên, đi lấy trái cây, lấy sữa bò, lấy giấy ăn, Cố Dương cứ lảng vảng trước mắt Lục Ngôn, để cho anh nhìn thấy dáng vẻ chân cậu khỏe mạnh đứng lên, đi lại. Lục Ngôn ngược lại không cảm thấy gì khác, anh hoàn toàn đắm chìm trong cảnh sắc tốt đẹp trước mắt, rất hưởng thụ.

Thời gian đã muộn, Cố Dương đưa Lục Ngôn trở về phòng, còn cố ý nhấn mạnh anh cuối tuần phải đi bệnh viện kiểm tra, cậu cũng sẽ đi cùng để giám sát Lục tiên sinh.
Lục Ngôn buồn cười, “Không phải hôm nay tôi đã ngoan ngoãn uống thuốc rồi sao?"

Cố Dương gật đầu, dáng vẻ giống như thầy giáo, “Quả thật rất ngoan, hảo hảo duy trì a.”

Lục Ngôn câu môi: “Tôi ngoan ngoãn như vậy, có thưởng không?”

Cố Dương phản xạ có điều kiện nghĩ đến phiếu bé ngoan, nhất thời không nhịn được cười, trong lòng nghĩ xem Lục Ngôn muốn thưởng cái gì. Đúng lúc này, cậu liếc thấy lọ hoa trên bàn, lọ hoa tinh xảo không tương xứng với bó hoa sao khô bình thường ở bên trong.

Cố Dương sửng sốt, “Đây không phải là tôi. . .”

Lục Ngôn nhìn sang, “Ừm, là phần quà đầu tiên Dương Dương tặng tôi, rất quan trọng, đương nhiên tôi phải giữ gìn thật tốt rồi.”

Nghe được sự trân trọng trong giọng nói của Lục Ngôn, Cố Dương có chút cảm động, trong lòng nóng hầm hập, không nhịn được nói: “Lục tiên sinh muốn cái gì? Chỉ cần tôi có thể, tôi nhất định sẽ tặng cho anh.”
Lục Ngôn: “Có thật không?”

Cố Dương dùng sức gật đầu, chăm chú lắng nghe lời kế tiếp của Lục Ngôn.

Thế nhưng Lục Ngôn không lên tiếng, mà theo bản năng nhìn về phía đôi chân thon dài xinh đẹp của Cố Dương.

Lục Ngôn vẫn là lần đầu tiên phát hiện, chính mình tựa hồ. . . có chút chân khống.

Cố Dương không hiểu, vẻ mặt mờ mịt mà nghiêng đầu, “. . . ?”

Tại sao Lục tiên sinh không nói gì hết, anh không nói, làm sao mình biết anh muốn cái gì, làm sao mà tặng quà đây?

*Tác giả có lời muốn nói:

Cố Dương bừng tỉnh: “Lục tiên sinh, ngày mai chúng ta sẽ đi bệnh viện, kiên trì chữa trị, chân của anh rất nhanh sẽ khỏe mạnh!”

Lục tiên sinh: “. . .” Không, tôi không phải muốn cái này a.

*

Mình hiện tại đang ôn thi lớp 12 nên mình rất rất bận ạ, mình đã định bỏ không edit nữa, nhưng vì một phần do yêu thích và vì các bạn đọc giả nên mình sẽ cố gắng, sau khi thi xong mình sẽ cố gắng ra chương mới thường xuyên hơn ạ. Nên mong các bạn thông cảm cho mình nhé. Xin cảm ơn mọi người ạ!
16/07/2020