[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 39: Ấm áp

Mộc Thanh các

Biết thói quen của Khâu Cẩm Minh, Thị Cầm phân phó tỳ nữ pha sẵn nước ấm rồi đổ vào thùng gỗ, rồi lại đặt y phục sạch sẽ trên tấm bình phong, đợi hết thảy chuẩn bị xong, Thị Cầm liền dẫn một đám tỳ nữ cúi người với Khâu Cẩm Minh “Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, mời gia tắm rửa, chúng nô tì đợi ngay tại ngoài cửa, nếu gia cần gì cứ gọi một tiếng là được.” Nói xong liền xoay người lui ra, còn chu đáo đóng cửa lại, Thị Cầm hầu hạ Khâu Cẩm Minh nhiều năm qua, tự nhiên biết rõ khi Khâu Cẩm Minh tắm không thích có người hầu hạ bên cạnh.

Khâu Cẩm Minh khoanh tay nhìn bộ y phục trên tấm bình phong, không biết đang suy nghĩ điều ghi, nghe thấy Thị Cầm và một đám người chuẩn bị xong hết thảy rồi rời đi, nàng cũng không quá quan tâm, một lát sau, Khâu Cẩm Minh xoay người tới trước cửa, khoá chặt cửa lại, sau đó mới ra sau tấm bình phong, trút bỏ quần áo trên người, bước vào thùng gỗ, vùi cả người trống trơn vào trong nước, một hồi lâu sau, Khâu Cẩm Minh mới ngoi đầu lên khỏi mặt nước, làm một đám bọt nước nổi lên, lộ ra hai tròng mắt đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Khâu Cẩm Minh đột nhiên tự giễu cười, không ngờ nghe tới việc Nghi Ngọc thắp đền thì con tim như mặt hồ tĩnh lặng của mình lại không nhịn được mà dậy sóng… Thế nhưng, cho dù Nghi Ngọc không biết thân phận chân thật của nàng, chỉ bằng việc nàng đã ‘bị thiến’ kia thôi cũng …Chẳng lẽ Nghi Ngọc còn có thể có ý định yêu cầu nàng thị tẩm?

Khâu Cẩm Minh quơ quơ đầu, đột nhiên nhếch miệng cười, không biết Nghi Ngọc nhà nàng muốn chuẩn bị ‘kinh hỉ’ gì cho nàng đây? Lại ngâm nước một hồi, Khâu Cẩm Minh mới đứng dậy mặc quần áo Thị Cầm đã chuẩn bị, dùng dây buộc tóc buột sơ tóc lên, tay nắm cây quạt, đi thẳng ra ngoài, nhẹ giọng phân phó Thị Cầm “Thu dọn Mộc Thanh các xong thì các ngươi cũng đi nghỉ đi, bổn phò mã và điện hạ bên kia không cần hầu hạ. Còn có, nói Thị Diệu mang quế hoa cao ở Thanh Phong lâu đến chỗ tiểu quận chúa, nếu tiểu quận chúa ngủ rồi thì đưa cho Ngọc ma ma, đề hờ nửa đêm tiểu quận chúa bị đói thì có thể lấy đến ăn.”

“Vâng……” Thị Cầm và đám tỳ nữ cúi người, đáp lại các nàng lại là bóng lưng Khâu Cẩm Minh rời đi, không biết có phải ảo giác hay không, Thị Cầm cảm thấy được gia hiện tại và trước kia không quá giống nhau. Có chút không thể đoán được ……

Khâu Cẩm Minh đi đến trước cửa phòng Hác Linh, theo bản năng đứng lại, chỉnh sửa y phục, sau đó mới đẩy cửa bước vào, thuận tay đóng cửa lại. Cách bài trí trong phòng Hác Linh cũng không quá khác biệt với phòng của nàng, đập vào mắt chính là phòng khác nhỏ để tiếp đãi người ngoài, ở bên trái vị trí chủ vị có một gian phòng trong, Khâu Cẩm Minh cất từng bước đi vào, cảm giác bước vào khuê phòng này có chút giống trong dĩ vãng, nhưng lại có chút khác biệt …… Giống chính là trong phòng vẫn có một cái bàn trang điểm, bên trên xếp đầy phấn son và trang sức của nữ nhân gia. Mà điều khác biệt chính là, ở hai bên giường đóng thêm hai giá sách, bên trên xếp đầy sách, ánh mắt Khâu Cẩm Minh dịch chuyển về phía giường, chỉ thấy phía giường có một tấm màn rũ xuống, đằng sau tấm màn mỏng nửa trong suốt kia mơ hồ lộ ra một mĩ kiều nương đang nửa nằm nửa ngồi, tay cầm quyển sách, cho người ta một cảm giác ngắm hoa trong sương khói, ngược lại càng làm cho Khâu Cẩm Minh nhìn đến ngây người.

“Có lẽ nào phò mã muốn đứng ở đó cả một đêm?” Từ trong giường vang lên thanh âm trong vắt lành lạnh của Hác Linh, sau đó liền thấy được một bàn tay duỗi ra, vén mở tấm rèm, để lộ ra đường cong tuyệt mỹ của Hác Linh, dáng người quyến rũ đến lay động lòng người, Hác Linh chỉ mặc một lớp áo mỏng, tay cầm một quyển sách, hai mắt khẽ đảo qua Khâu Cẩm Minh, tuy giọng điệu vẫn trong vắt lạnh lùng mà mê hoặc như vậy, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ bắt được vẻ hài hước chợt loé lên trong mắt Hác Linh.

Bên tai vang lên giọng châm chọc của Hác Linh, Khâu Cẩm Minh phục hồi tinh thần lại, lộ ra nụ cười tủm tỉm chiêu bài kia, cởϊ áσ ngoài, nằm xuống bên cạnh Hác Linh, hai mắt nhìn Hác Linh, nhếch miệng cười “Cẩm Minh sao bỏ được làm cho điện hạ một mình trên giường trống?”
“Ồ? Phò mã quả thật là một người thương hương tiếc ngọc như lời đồn đãi bên ngoài… Nghi Ngọc thật sự là hảo sinh phúc khí!” Hác Linh nhướng mày, nhìn lại Khâu Cẩm Minh, đột nhiên nhìn thấy đầu tóc ướt sũng của Khâu Cẩm Minh, nàng cau mày “Sao không bảo nô tài hầu hạ lau khô tóc rồi hẵng cột lên? Nếu để nhiễm phong hàn chẳng phải là tự rước lấy khổ?” Hác Linh nói xong liền đưa ra bàn tay mềm, hai ngón tay kẹp lấy lọn tóc trước ngực Khâu Cẩm Minh, thuận thế vuốt xuống, theo ngón tay Hác Linh trượt xuống, nước trên lọn tóc cũng theo đó rơi xuống, Hác Linh thấy vậy, mày càng nhíu chặt.

Khâu Cẩm Minh nghe vậy liền hờ hững mỉm cười “Không thích người ngoài động chạm, tự mình làm lại phiền toái!” Nói xong liền thấy Hác Linh lạnh lẽo nhìn mình, Khâu Cẩm Minh không khỏi cảm thấy buồn cười, điện hạ lại đang đùa giỡn tính tình gì vậy? Khâu Cẩm Minh rũ mắt xuống, vừa lúc nhìn thấy cảnh xuân bên dưới lớp áo rộng thùng thình của Hác Linh, tâm không nhịn được bắt đầu rung động …… Khâu Cẩm Minh nhếch miệng cười, đưa tay bắt lấy bàn tay ngọc đang đùa nghịch lọn tóc trước ngực mình “Thành thân đã lâu, tối nay điện hạ đột nhiên thắp đèn, lại còn ăn mặc mỏng manh như thế, không phải là đang dụ dỗ Cẩm Minh đấy chứ? Cẩm Minh tự nhận không phải chính nhân quân tử, càng không phải Liễu Hạ ……”
Còn chưa đợi Khâu Cẩm Minh nói xong, Hác Linh đột nhiên tránh thoát khỏi tay Khâu Cẩm Minh, lật người đặt Khâu Cẩm Minh dưới thân, trên mặt lộ ra nụ cười không giống thường ngày “Sao phò mã lại có thể nói là dụ dỗ chứ? Nghi Ngọc cùng phò mã là phu thê, phu thê với nhau hành lễ Chu Công, lại có gì không ổn.” Hài lòng nhìn nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt người dưới thân, Hác Linh liền cúi người hôn xuống.

Khâu Cẩm Minh còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau lời của Hác Linh, nàng liền cảm giác được một vật mềm mại lạnh lẽo ấn lên môi mình, cũng lập tức cảm giác được chiếc lưỡi ngọc của Hác Linh cạy mở hàm răng nàng, trượt vào, trong nháy mắt như có dòng điện xẹt qua toàn thân cả hai, nhìn khuôn mặt mỉm cười cơ hồ dán sát lấy mình, nụ cười trong mắt Khâu Cẩm Minh không khỏi sâu thêm, đưa tay ôm lấy eo Hác Linh, đáp lại người khiến mình động tâm kia. Khâu Cẩm Minh cũng duỗi ra lưỡi ngọc, cùng người trong lòng quấn quýt dây dưa……
Một hồi lâu sau, Khâu Cẩm Minh dùng hông phát lực một cái, lật người đặt Hác Linh dưới thân, dùng thân mình chống đỡ hoàn tất nụ hôn này, tiếng thở dốc của cả hai đan vào nhau, cả phòng tràn ngập hơi thở ái muội, hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng là Khâu Cẩm Minh bại trận trước, nàng động tình cất giọng khàn khàn, chậm rãi nói “Về sau điện hạ đừng đùa với lửa nữa ……” Vừa nói vừa đưa tay khép vạt áo Hác Linh lại, giấu đi cảnh xuân đang tiết ra ngoài kia. “Cho dù muốn chứng thật nghi hoặc trong lòng, cũng đừng dùng loại phương thức này, Cẩm Minh không đảm bảo lần tới còn có thể không động điện hạ như vậy đâu.” Khâu Cẩm Minh nói xong liền liếc một cái về phía đầu gối vừa đặt ở thân dưới của mình, cúi đầu tới gần bên tai Hác Linh khẽ nói “Điện hạ nên hiểu được, làm việc cá nước vui vầy, không chỉ riêng nam nữ mới có thể……” Khâu Cẩm Minh nói xong liền lật người, xuống giường, đi đến cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, cố gắng để gió đêm thổi tan nỗi xao động trong cơ thể, đối mặt với người trong lòng sắc mặt ửng hồng, áo quần nửa cởi, nàng sao có thể nhịn nổi, xem như tối nay Khâu Cẩm Minh nàng làm thánh nhân một lần vậy……
“Vì sao?” Hác Linh cũng đứng dậy, cột kĩ vạt áo, ngắm nhìn sườn mặt của Khâu Cẩm Minh, trên người hắn chỉ khoác một bộ đồ trắng đơn giản, dây cột tóc màu lam, ăn mặc hoàn toàn khác biệt với Khâu Cẩm Minh lúc bình thường, nếu nói Khâu Cẩm Minh bình thường làm cho người ta có cảm giác mình là một kẻ chơi bời lêu lỏng, phong lưu phóng khoáng, vậy Khâu Cẩm Minh giờ phút này lại làm cho người ta cảm giác không đến nửa điểm thiếu gia ăn chơi, ngược lại giống với một nho sinh văn nhã một bụng tài hoa … Cùng lúc Khâu Cẩm Minh xoay người, lọn tóc trước ngực Khâu Cẩm Minh bị một luồng gió nhẹ thổi bay, ánh trăng dìu dịu phủ xuống người Khâu Cẩm Minh, trông Khâu Cẩm Minh lại thêm vài phần nhu hoà… Lúc này trong lòng Hác Linh bắt đầu sinh ra một ý tưởng kỳ quái: Cảm thấy một Khâu Cẩm Minh phát ra hơi thở nho nhã đầy người này mới thực sự là Khâu Cẩm Minh!
“Ân…?” Khâu Cẩm Minh cau mày, tỏ vẻ khó hiểu với câu hỏi không không đầu không đuôi của Hác Linh.

“Vì sao lại tốt với bổn cung như thế?” Hác Linh không quên cảm giác khi đầu gối của mình đặt ở thân dưới của Khâu Cẩm Minh, đó là một cảm giác kinh ngạc, không hề giống với dự đoán của nàng, không có vật gì cả…… Nàng muốn hỏi, người cơ trí bất phàm như phò mã sao lại bị người ám toán dễ dàng như thế? Không nên…… Nàng muốn hỏi, nàng và hắn cùng lắm chỉ là bèo nước gặp nhau, là một đôi ‘phu thê’ miễn cưỡng sáp lại cùng một chỗ, sao khiến hắn khuynh tâm như thế? Nguyện theo nàng cùng đến Đồng thành, nguyện vì nàng chắn tên, bỏ mệnh?

Khâu Cẩm Minh khẽ cười, không một chút do dự “Điện hạ có tin ‘nhất kiến chung tình’ hay không?” Khâu Cẩm Minh vừa nói vừa đi đến gần Hác Linh, ngồi xuống cạnh nàng, cảm giác khô nóng trong người cũng đã tan đi nhiều.
Hác Linh không trả lời, thế nhưng lại đứng dậy ra sau bình phong, một lát sau đi ra thì trên tay lại có thêm một cái khăn trắng sạch sẽ, Hác Linh trở lại giường, không vui nhìn Khâu Cẩm Minh, thản nhiên nói “Xoay người sang chỗ khác.” Khâu Cẩm Minh nghe lời xoay người, đưa lưng về phía Hác Linh, trên mặt lại lại treo lên nụ cười, nàng lập tức cảm giác được Hác Linh cởi dây cột tóc của mình xuống, giúp mình lau khô tóc, động tác tự nhiên, nhẹ nhàng, trong thoáng chốc lòng Khâu Cẩm Minh tràn ngập rung động, hai mắt đong đầy vui sướиɠ.

Một hồi lâu sau, thấy tóc Khâu Cẩm Minh đã khá khô, Hác Linh mới ngừng lau, chậm rãi mở miệng, trả lời vấn đề vừa rồi của Khâu Cẩm Minh “Bổn cung vốn không tin ‘nhất kiến chung tình’, hiện tại không tin, về sau cũng sẽ không tin!”

Khâu Cẩm Minh xoay người, nhìn vào mắt Hác Linh, lấy quạt ra phe phẩy, khoé miệng treo lên nụ cười “Cẩm Minh cũng không tin, cho nên Cẩm Minh muốn khiến cảm giác nhất kiến chung tình kia chậm rãi biến thành ngày lâu thâm tình.”
“Ân?” Tâm Hác Linh có chút rung động, nhưng bao năm mắt lạnh nhìn hoàng quyền ám đấu, khiến nàng không tin bất kì ai, kể cả người thân tín nhất, giờ phút này cảm giác phòng bị xâm nhập cốt tuỷ lại ùa ra “Bất kì ai làm bất kì việc gì cũng đều có mục đích của riêng mình, bổn cũng là như thế, vậy sao phò mã không thẳng thắn bẩm báo? Phò mã muốn có được vật gì ở chỗ bổn cung?”

Khâu Cẩm Minh gấp quạt lại, nếu nàng đã có lòng phòng bị ta như thế, vậy ta sẽ cho nàng một lý do để an tâm “Cẩm Minh biết rõ điện hạ tâm mang chí lớn lòng chứa thiên hạ, hoặc có thể đổi cách nói như vầy, hoàng thượng có ý định đẩy điện hạ lên vị trí trữ quân, mà điện hạ cũng không thể từ chối trọng trách này, nhưng– nữ tử vi trữ, từ xưa đến nay điện hạ là người đầu tiên, nhất định sẽ gây nên sóng lớn, Cẩm Minh nguyện cống hiến chút sức lực mỏng manh, chỉ là khi nghiệp lớn của điện hạ hoàn thành, Cẩm Minh cũng muốn đòi lại hai vật từ điện hạ.” Thấy Hác Linh khẽ nhướng mày nhìn nàng, Khâu Cẩm Minh khẽ cười một tiếng “Nhất Tự Tịnh Kiên Vương cùng với con tim của điện hạ.”
Khâu Cẩm Minh vừa dứt lời, vẻ cân nhắc trong mắt Hác Linh nhanh chóng giảm xuống, chuyển sang lạnh lẽo, Hác Linh lạnh lùng cười “Khẩu vị của phò mã thật lớn!” Nhất Tự Tịnh Kiên Vương! Quyền lực không phân cao thấp cùng thiên tử, ngoại trừ triều đại quân vương khai quốc từng có một Nhất Tự Tịnh Kiên Vương ra, đã nhiều năm như vậy trôi qua cũng chưa từng xuất hiện Nhất Tự Tịnh Kiên Vương thứ hai! Mà phò mã lại nói được một cách thoải mái như thế!

Khâu Cẩm Minh đưa tay bắt lấy tay ngọc người bên cạnh, muốn truyền hơi ấm trên tay mình cho Hác Linh “Nghi Ngọc cười lên mới thật mê người, đáng tiếc Nghi Ngọc lại không hay cười.” Khâu Cẩm Minh không sợ hàn ý trong mắt Hác Linh, thản nhiên nói “Thứ Cẩm Minh muốn chỉ là một hư danh, mà không phải thực quyền, nếu điện hạ lo lắng, cũng có thể học theo Dân Thành đế!” Dân Thành đế, vị hoàng đế khai quốc của Đại Hưng, thiên tử duy nhất phong người khác làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, hắn làm cho Nhất Tự Tịnh Kiên Vương kia quyền khuynh triều đình ba năm, cũng giam lỏng Nhất Tự Tịnh Kiên Vương kia ở thâm cung ba mươi năm, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương bắt đầu ở triều đại hắn, cũng kết thúc ở triều đại hắn.
“Cẩm Minh không thương quyền thế, chỉ yêu mỹ nhân, Cẩm Minh không muốn đối mặt thê tử của mình mà còn phải cung cung kính kính, còn phải hành đủ thứ lễ quân thần. Nếu điện hạ muốn cự tuyệt hai yêu cầu nho nhỏ của Cẩm Minh cũng không sao!” Khâu Cẩm Minh đột nhiên nhếch miệng cười, khẽ thì thầm “Vài hôm trước, Tương vương tìm đến Cẩm Minh, cố ý kêu gọi Cẩm Minh cống hiến chút sức lực mỏng manh cho ‘triều đình’. Cẩm Minh nghĩ, nếu Cẩm Minh muốn đòi Tương vương một người, Tương vương nhất định sẽ không chối từ, điện hạ nghĩ sao?” Khâu Cẩm Minh nói cũng đủ rõ ràng, vế sau thế nào không cần nói cũng biết, nếu Hác Linh không đáp ứng hai yêu cầu của nàng, nàng liền trợ Tương vương đoạt đế vị, đến lúc đó nàng sẽ đòi Tương vương đưa Hác Linh cho mình.
Hác Linh nhíu mày, nhưng lạnh lẽo trong mắt đã rút đi, một người có thể nói ra mục đích của mình thì cũng không còn đáng sợ nữa. Hác Linh vuốt vuốt lọn tóc trước ngực mình, cười khẽ “Phò mã là đang uy hϊếp bổn cung? Quả thật đó giờ bổn cung đã xem nhẹ phò mã.” Nàng tuyệt đối tin rằng hoàng huynh của mình đã đến tìm Khâu Cẩm Minh, cũng tin rằng nếu Khâu Cẩm Minh đề ra yêu cầu này, hoàng huynh của nàng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, một hoàng muội sao có thể sánh với ngôi vị hoàng đế.

Khâu Cẩm Minh tủm tỉm cười, đột nhiên kéo Hác Linh, lật người đặt nàng dưới thân “Uy hϊếp mà điện hạ nói đã qua rồi, trong cuộc giao dịch này, điện hạ vừa thắng được phu tế, lại thắng được quyền quý, sầu gì mà không làm?”

“Đúng ha …… Sầu gì mà không làm?” Hác Linh thầm thì, thầm dùng nội lực lật người đặt Khâu Cẩm Minh dưới thân, khẽ nhưỡng mày, ngoài miệng treo lên nụ cười nhàn nhạt, bộ dáng cực kì mê hoặc “Chỉ là, phò mã cho rằng Nghi Ngọc nên làm sao giao con tim cho người?”
Khâu Cẩm Minh chỉ cười không nói, chỉ chỉ vị trí trái tim mình, đợi Hác Linh dán lỗ tai lên, mới lại chậm rãi nói “Điện hạ nghe thấy không? Nó vì nàng mà dồn dập nhảy lên. Chỉ vì nàng! Cho nên Nghi Ngọc, buông ra phòng bị trong lòng nàng, cũng bắt đầu để Cẩm Minh ở trong lòng có được không?’

Bên tai vang đến tiếng tim đập mạnh mẽ mà kiên định của Khâu Cẩm Minh, kết hợp cùng hương rượu đặc hữu trên người Khâu Cẩm Minh, giờ khắc này Hác Linh thiết thiết thật thật cảm thấy tâm an.... Cũng thả lỏng bản thân, nằm xuống cạnh Khâu Cẩm Minh, nhưng đầu vẫn gối lên l*иg ngực không tính là rộng lớn của Khâu Cẩm Minh, lắng nghe tiếng tim đập trong l*иg ngực Khâu Cẩm Minh truyền đến.

Không có nghe đến lời đáp lại của Hác Linh, Khâu Cẩm Minh cũng không quá để ý, trong mắt Khâu Cẩm Minh hiện lên vẻ khẩn trương, hít sâu một hơi, rồi mới nhẹ giọng nói “Nghi Ngọc, Cẩm Minh toàn tâm trợ ngươi đoạt thiên hạ, cùng ngươi chung tay tạo nên một thời đại cường thịnh hoàn toàn mới, đợi Vân nhi thành tài, Nghi Ngọc cũng không cần tiếp tục quản việc triều chính nữa, cùng Cẩm Minh dạo chơi thiên hạ, có được không?” Khâu Cẩm Minh rũ mắt nhìn Hác Linh, ngay cả chính nàng cũng không phát giác, hơi thở của nàng đã nhẹ hơn rất nhiều, như đang sợ doạ chạy người trong lòng.
Nghe tiếng tim đập càng ngày càng dồn dập của Khâu Cẩm Minh, Hác Linh mím môi không nói gì, hai con ngươi thâm thúy, nhìn không ra đang suy tư điều gì, nửa khắc sau, Hác Linh mới nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói “Nếu phò mã thực sự có thể trợ Nghi Ngọc sáng tạo nên một thời đại cường thịnh, kia– Nghi Ngọc cũng hứa với người một ý nguyện: Cùng nhau dạo chơi thiên hạ.”

Khâu Cẩm Minh nghe vậy liền tự tin mỉm cười, bàn tay đang ôm lấy eo Hác Linh nắm thật chặt “Đương nhiên, Nghi Ngọc cứ mở mắt chờ xem.” Nói xong cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong lòng cũng đang thầm suy tính, ngày mai dậy phải càng thêm đốc thúc Vân nhi mới được! Nhưng vào lúc Khâu Cẩm Minh nhắm hai mắt lại, cũng đồng thời lỡ mất nụ cười trên khoé môi Hác Linh vì nghe được giọng điệu đầy vui vẻ phấn chấn của nàng ……