[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 1: Chương 14

Edit: LianXie

Chương 14: Ly biệt sắp tới

Nếu đã nghĩ thông suốt, Tần Diệc tâm tình tốt ôm gối đầu đi ngủ bù, cảm giác ngủ cực ngon, thẳng đến lúc thắp đèn mới tự mình tỉnh dậy. Một ngày chưa uống miếng nước, bụng sớm đã kêu ục ục, nàng đứng dậy lung tung ăn chút điểm tâm, liền tiến đến trong điện hầu hạ Uất Trì Hi. Ban đêm dâng hương, tắm rửa, thay quần áo, một đống trình tự phức tạp cần chuẩn bị, trên đường có một nha đầu vụng về đánh đổ nước ấm tắm rửa, làm hại người trong điện vắt chân lên cổ làm việc để kịp giờ, lúc này mới hoàn thành toàn bộ trình tự cũng đúng đến giờ tý, chuẩn bị kiệu, vội vàng hướng Ngũ Kỳ điện tiến đến.

Lúc đi tới hiển nhiên là người cuối cùng, nhưng may mắn là, cửa lớn Ngũ Kỳ điện vẫn còn đóng chặt, lại đợi thêm thời gian một chén trà nhỏ, mới có cung nhân đi ra mở cửa điện, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử tất cả đều hạ kiệu, điều chỉnh lại quần áo, cất bước đi vào trong điện, Tần Diệc cũng không biết là sợ Uất Trì Hi khẩn trương hay là bản thân nàng khẩn trương, lúc giúp đỡ hắn đi xuống kiệu, dùng sức cầm tay hắn, cho hắn một ánh mắt cổ vũ. Uất Trì Hi ánh mắt trong suốt nhìn nàng, hơi hơi nhe răng cười, rồi ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào trong điện.

 

Nguyên lai nghĩ đến bất quá là sau khi người đi vào, thả bọ cánh cứng ra xem nó đứng ở trên người ai là có thể chấm dứt, không ngờ vài người trở ra, bên trong không hề tiếng động, mọi người bên ngoài đợi một lúc lâu, lúc này cửa điện mới lại rộng mở, Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đều lộ ra sắc mặt vui mừng khi đi ra, hiển nhiên là vì bản thân không cần đi đến nơi có khí độc mà vui sướиɠ, mà Uất Trì Hi dừng ở cuối cùng, trong mắt trừ bỏ khẩn trương còn có nhảy lên một tia kích động, hiển nhiên là cũng để bản thân thắng được chuyện gì đó mà vui sướиɠ.

Ba người tuy rằng đều có tâm sự vui sướиɠ, nhưng vẫn là ở trước điện khách sáo xã giao một phen.

“Vi huynh lớn tuổi nhất, chuyện nhân đức lần này vốn dĩ không nên nhường ai, nhưng bất đắc dĩ thánh vật Kim Giáp trùng kia, không chịu cho ta lọt vào mắt xanh, thế nhưng lại chọn Lục đệ. Theo Đế Đô đến Tây La, một đường xa xa xôi gian khổ, vi huynh thật sự không đành lòng để ấu đệ (*) bôn ba lao lực.”

(*) ấu đệ: em trai nhỏ tuổi nhất. 

Uất Trì Diệu nói một phen thật có thể nói là tình chân ý thiết, thậm chí đến cuối cùng còn lôi keo tay Uất Trì Hi đỏ mắt.

Uất Trì Quân tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế, đi qua cầm lên bàn tay khác của Uất Trì Hi nói: “Lục đệ tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng là có thể được Tây La thánh vật ưu ái, có thể thay quân phụ phân ưu, đây là chuyện đáng để cao hứng.”

Hắn vừa đi vừa nói, “Bất quá lần này đi Tây La một đường xác thực gian khổ, sau khi trở về bổn vương kêu Vương tẩu thay đệ chuẩn bị chút dược liệu cùng chi phí, vài gã sai vặt cùng hạ nhân đưa đến cho đệ, trên đường đi những người này giúp đệ cứ việc sai khiến.”

Uất Trì Diệu cũng nói: “Đúng vậy, Lục đệ ngàn vạn không cần khách khí, cần đặt mua cái gì cứ việc nói cho ta cùng Ngũ ca đệ, chúng ta đều đã mở phủ riêng, bên ngoài chọn mua cũng tiện.”

So sánh hai người này, Uất Trì Diệu liền có thể thắng được, hắn nói chuyện hiền hoà, mở miệng thì là vi huynh, ta, không giống như Uất Trì Quân kêu bổn vương, Vương tẩu thật là làm bất hòa, Tần Diệc nói thầm trong lòng, cái này xem ngày thường nói chuyện, hai người phân tranh cao thấp.

“Làm phiền hai vị huynh trưởng, lần này tiến đến Tây La, trọng yếu nhất đó là vì bệnh tình của Thái Tử điện hạ, Hi Nhi biết mình tuổi nhỏ, không nghĩ có thể trúng tuyển, đương nhiên sẽ dốc hết khả năng, hi vọng Thái Tử điện hạ sớm ngày bình phục, đó là phúc của giang sơn xã tắc. Hơn nữa lần này Hi Nhi lần đầu tiên xa nhà, phụ hoàng mẫu phi nhất định là sẽ ban cho, làm sao còn có thể thiếu cái gì.”

Uất Trì Hi cũng đã thu hồi tâm tình, lúc này trong mắt đã không còn vẻ vui sướиɠ như vừa rồi, mà là có chút né tránh cùng sợ hãi, lại cưỡng chế không dám biểu lộ bình thường ra ngoài. Mặt khác hai người nhìn thấy tình cảnh như vậy trong lòng đều không suy xét, lại đến cổ vũ an ủi vài câu, Uất Trì Hi cũng tươi cười ứng đối với bọn họ.
Ba người cùng một chỗ nói xong mấy lời khách sáo nhạt nhẽo, Tần Diệc đứng ở một bên đã có chút mệt mỏi, nhưng cũng chỉ có thể mạnh mẽ ổn định tinh thần chờ đợi, cũng không biết con cháu hoàng gia này là ăn cái gì lớn lên, một đám tâm tư nhiều như thế, Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử cũng là thôi, dù sao cũng đã lớn tuổi, nhưng Uất Trì Hi này cũng trái phải ứng phó, tiến lùi đúng mực, không thể không làm cho nàng cảm thấy thổn thức, đứa nhỏ này ở trong cung chịu loại giáo dục gì vậy!

Rất nhanh sao trên trời dần dần biến mất, xa xa chân trời đã nổi lên những vệt xanh trắng, trong cung núi giả đình tường cũng đã hiển lộ ra hình dáng, sắc trời dần dần sáng hơn, ngay tại lúc bọn họ nghĩ một đằng nói một lẻo vài câu khách sáo, ở trong cung Bắc Phương cách Cảnh Triêu một con sông.
“Con của ta! Các ngươi buông ra, đưa ta con!”

Giọng nữ nhân bén nhọn thê lương trên cung điện không tiếng vọng, thật lâu dư âm chưa tan.

“Văn tỷ tỷ, đừng khóc, đưa Nhị vương tử đi Cảnh Triêu học tập, đây là vô thượng vinh quang, ngươi như vậy khóc sướt mướt giống như là chúng ta coi đem con ngươi đẩy vào hố lửa.” Một nữ tử trẻ tuổi ung dung, ăn mặc xa hoa, tay cầm quạt tròn nhẹ che miệng anh đào, nhỏ giọng nói.

Đáng tiếc lời nói của nàng vẫn chưa đả động người kia, chỉ đổi lấy một ánh mắt hung tợn cùng xem thường: “Nếu thật sự là nơi tốt như vậy, ngươi như thế nào lại không cầu Đại Vương, làm cho ngài mang con của ngươi đi!”

“Con của ta vẫn còn nhỏ, không thể thay phụ vương nó phân ưu, bất quá nếu thật sự là vương thượng cho nó đi, nó nhất định sẽ không giống như con ngươi chỉ có khóc.” Khi nói chuyện ánh mắt nàng quét về phía người đang nằm bên cạnh hành lang viện sống chết giữ lấy không chịu buông tay, là một thiếu niên đang khóc lóc, trên mặt nước mũi cùng nước mắt lẫn lộn, thập phần khinh thường bĩu môi.
“Minh Nhi còn nhỏ, chưa bao giờ rời xa ta quá nửa bước, đưa đi nơi xa như vậy, hắn đương nhiên là sợ.”

Nhìn con mình khóc lóc như vậy, nữ tử ruột gan như đứt từng khúc, lại bị hai người tráng kiện lôi kéo, như thế nào cũng không kéo ra, liền trơ mắt nhìn con gần trong gang tấc nhưng không thể tiếp cận.

Thiếu niên ôm cây cột không chịu buông tay, chung quanh vài cái nội thị gấp đến độ vây xung quanh lôi ra, nhưng cũng không dám dùng sức quá mức, cuối cùng lại bị hắn liên tục dùng sức cắn xé dãy dụa thoát ra, chạy vào trong viện nhào vào trong lòng nữ tử, lên tiếng khóc lớn: “Mẫu thân, Minh Nhi không muốn rời xa người, người không thể không cần Minh Nhi......”

“Con ta đáng thương......” Nữ tử đã khóc rách cổ họng, gắt gao ôm lấy con không chịu buông tay.

Nhân dân nhu nhược, hoàng thất lại yếu đuối không chịu không nổi các nước mạnh, các đời đối với Cảnh Triêu quốc xưng thần, căn bản không cần đến thúc giục, liền thần phục. Nay đang ở trong Danh Dương thành là ấu đệ của đương kim vương thượng, tính tuổi tác theo lý không thể bàn chuyện kết hôn, liền đưa một vị vương tử thay thế. Tự nhiên không trì hoãn chọn con của các bộ lạc gần biên thuỳ, nàng hoàn toàn không có vương sủng, không có chỗ dựa, ngay cả con mình đều không bảo hộ được, như thế nào cõi lòng nàng lại không tan nát muốn chết.
Giương mắt nhìn đám mây cuối chân trời đã bị ánh sáng mặt trời nhuộm thành màu đỏ, vài nội thị thật sự không trì hoãn lâu, còn phải đi trước cử hành nghi thức trên triều, làm sao còn có thể lại tiếp tục để cho các nàng khóc nháo, quyết tâm bắt lấy thiếu niên tách ra khỏi nữ tử.

“Còn ngơ ra đấy làm gì, không mau đưa phu nhân trở về nghỉ ngơi.”

Nghe xong lời này mấy người bên cạnh mới hồi phục lại tinh thần, tiến lên dùng sức bắt lấy cánh tay nữ tử, đem người đưa vào trong phòng, bên ngoài truyền đến tiếng khóc thê lương của thiếu niên, nữ tử hai mắt vừa mở ngã nhào trong phòng.