[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 1: Chương 15

Edit: LianXie 

Chương 15: Lành dữ khó liệu

Tuy nói là mau chóng xuất phát, nhưng đây là hoàng tử xuất hành không thể so với người khác, đồ đạc vụn vặt phải chuẩn bị làm Tần Diệc mệt muốn chết, hận không thể một ngày nhiều ra vài canh giờ cho nàng ngủ. Trừ bỏ phải xen vào các loại công tác chuẩn bị trong điện, làm người bên cạnh Uất Trì Hi, tạm thời xem như tâm phúc đi, nàng còn phải đi theo học các loại lễ nghi ngoại giao.

Ở trong mắt người Cảnh Triêu, Tây La thuộc loại tiểu quốc, hoàng tử, Thái Phó (*), cùng với quan viên Hồng Lô Tự (**) nói nơi này chật hẹp nhỏ bé, mang theo một loại bí ẩn, nếu không phải liên quan đến tính mạng Thái Tử, chỉ sợ tất cả triều thần đối với việc lần này đi Tây La cật lực phản đối. Nhưng Tần Diệc không chút nào dám lơ là, nàng vẫn thật sự nghe giảng bài, trở về còn xem lại chỗ bản thân không hiểu rồi dùng chữ giản thể làm bút ký. Kết quả dần dần phát hiện, các đại thần giảng giải gì đó, hoàn toàn đều là dựa theo "Giang sơn chí" ghi lại, mà nói nhiều nhất, cũng là muốn Uất Trì Hi nhất định phải thể hiện ra khí phải của hoàng tử Thiên triều, quyết không thể bị tiểu quốc xem thường, phải có ngạo khí (tự cao). Nàng nói bóng nói gió hỏi thăm một chút vài vị đến giảng bài, cư nhiên không có một ai đã đi qua Tây La, làm cho nàng không biết nói gì.

(*) Thái sư, Thái phó, Thái bảo: thầy, nuôi nấng, dạy dỗ vua, ba chức lớn nhất. (gọi là Tam Công)

(**) Hồng lô tự (鴻臚寺) là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Hồng lô tự là cơ quan phụ trách việc tiếp đón và thể thức lễ nghi với những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến.

Cuối cùng nàng thật sự là cảm thấy lo lắng, đành phải thừa dịp Uất Trì Hi đi thỉnh an phía sau cung, đi theo gặp Huệ phi. Uất Trì Hi đi bái kiến mẫu phi ở bên trong điện, nàng ở sau cửa gặp Vân San đi ra, bước lên phía trước hành lễ nói:

“Bái kiến Vân San nữ quan.”

Thấy bốn bề vắng lặng liền nhỏ giọng hỏi, “Tiểu nhân có việc muốn bẩm báo nương nương.”

Vân San trên mặt thản nhiên nói: “Đứng lên đi, ngươi là người bên cạnh điện hạ, không cần phải nhiều lễ như vậy.”

Xoay người vén rèm lên đi vào trong phòng, không bao lâu liền đi ra nói: “Tần Diệc, nương nương tuyên ngươi đi vào hỏi một chút việc điện hạ xuất hành, chuẩn bị thỏa đáng chưa.”

Nội điện không có bình phong, tạm thời đặt lên một cái bình, xuyên thấu qua sa mỏng che, có thể nhìn thấy rõ rằng đến tóc mây của nàng, cùng với đường cong sườn mặt xinh đẹp, phía sau Vân San ho nhẹ một tiếng, Tần Diệc vội vàng cúi đầu hành lễ không dám nhìn lại.

Uất Trì Hi đã bị tiểu công chúa kéo ra ngoài sau điện chơi đùa, Tần Diệc liền nói ra lo lắng của mình. Sau bình phong thật lâu không có tiếng vang, thẳng đến lúc nàng cảm thấy lo sợ, mới nghe được thanh âm Huệ phi truyền đến: “Ừm, xem ra biểu ca chọn đúng người rồi, bản cung cũng không nhìn lầm người, quả nhiên là người cẩn thận có đầu óc, lo lắng của ngươi cùng biểu ca giống nhau, hắn đã phái người tìm thị vệ đã đi qua Tây La, đại khái buổi chiều sẽ tiến cung đến đây.”

Tần Diệc thở dài, dập đầu nói: “Vẫn là nương nương cùng Vân Tướng nghĩ đến chu đáo, là tiểu nhân không duyên không cớ lo lắng.”

“Ngươi là người bên cạnh Hi Nhi, về sau nói chuyện cũng không cần cẩn thận như vậy, đây không phải là không duyên không cớ lo lắng, lúc nào cũng đem chủ tử nhớ ở trong lòng, mới là bổn phận của ngươi, mọi chuyện lo lắng chu đáo, ta mới yên tâm đem ngươi ở bên cạnh Hi Nhi, ngươi hiểu được ý tứ của ta chứ?”

“Tiểu nhân nhớ kỹ.”

Đối với Huệ phi mỗi lần ân uy đều xem trọng, Tần Diệc luôn nhịn không được cảm khái, nữ nhân này cũng không phải người thiện lương gì, mà dã tâm của nàng cũng tuyệt đối không chỉ để ngày sau có chỗ sống quãng đời còn lại. Nhưng hết thảy việc này Tần Diệc chỉ có thể đặt ở trong lòng, dã tâm của nàng càng lớn, bản thân mình càng có thể ở giữa chiếm lợi, ít nhất tại đây thân phận nữ nhi giấu giếm không được, tự mình tránh đi mới có thể sống yên ổn.
Quả nhiên theo như lời Huệ phi, quá buổi trưa một lúc, Tần Diệc vừa hầu hạ Uất Trì Hi về phía sau điện ngủ trưa, bên ngoài liền có người đến báo, phủ Vân Tướng cho quân sĩ tiến vào. Nàng không dám chậm trễ tự mình ra trước điện tiếp đãi, từ sau bình phong đi, chỉ thấy một nam tử đứng ở cửa điện, võ phục bên người lưu loát, vóc người cao ngất. Bội kiếm sớm đã cởi xuống ở ngoài điện, tay phải đặt bên hông, tuy rằng thấy không rõ khuôn mặt nhưng đã lộ ra một cỗ khí thế oai hùng không thể nghi ngờ.

Sau khi chạy đến Tần Diệc liền sửng sốt, cũng nhìn không ra phẩm cấp của người vừa tới, ngay cả cái tên cũng không biết, nên lấy lễ gì đối đãi đây? May mà người nọ đi trước ôm quyền nói: “Hạ quan Lý Tranh bái kiến Tần chưởng điện.”

Hắn thanh âm trong trẻo ôn hòa, không giống trong tưởng tượng của Tần Diệc, rất là dễ nghe.
Tần Diệc nhất thời đầu đầy hắc tuyến, lần đầu nghe người ta cung kính kêu tên chức quan của mình như vậy, trong lúc nhất thời đúng là không thể phản ứng lại. Lại nói tiếp đến chức chưởng điện này là bi kịch, tuy vẫn là thất phẩm bổng lộc, chẳng qua kêu dễ nghe, nhưng chức quyền này chỉ ở trong điện hoàng tử thôi. Nàng cũng ôm quyền chào lại, miệng nói không dám, sau đó liền tiếp đón người dùng trà.

Hai người ngồi vào chỗ của mình, có người đem mành ở cửa điện buông xuống, Tần Diệc lúc này mới thấy rõ người trước mắt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày rậm mắt to mang theo sự kiên nghị, nhưng môi lại mỏng làm nhu hòa khuôn mặt cùng thân thể cường tráng, làm cho cả người của hắn trong sáng ôn hòa.

Nhưng Tần Diệc lúc này không rảnh để đánh giá kỹ, chỉ giản lược đảo mắt qua liền bắt đầu hỏi chính sự: “Nghe nói quân sĩ đã đi qua Tây La?”
“Chưởng điện đại nhân trực tiếp gọi ta Lý Tranh là được.” Hắn vừa chắp tay vừa nói, "tiểu nhân hai năm trước đi đến Tây La.”

“Chúng ta hai người đều đừng khách khí, ta gọi ngươi là Lý đại ca, ngươi  trực tiếp gọi ta Tần Diệc.” Tần Diệc nghe gọi chưởng điện đại nhân liền nổi cả da gà, vội vàng không hỏi ý kiến của hắn liền định ra xưng hô của hai người, “Lý đại ca, có thể hay không nói cho ta tình huống của Tây La.”

Lý Tranh thật ra đối với vấn đề xưng hô không có quá nhiều suy nghĩ, cũng là người coi trọng chức vụ, gọi người trình lên bản đồ, đặt trên bàn gần đấy rồi mở ra, chỉ vào bản đồ bắt đầu giảng giải: “Lần đi trước chính là hộ tống hạ lễ Thánh Thượng ban cho Tây La nữ vương lúc đăng cơ, bởi vì quà tặng rất nhiều, hộ vệ chúng ta đi vào Hà Nam, rồi sau đó chuyển được nửa đường, đi vào núi Lĩnh Sơn cách sông Tướng Vọng một con sông, rồi sau đó đi vào quận Bình Lăng, tiếp qua Lĩnh Sơn mà vào Tây La.”
Tần Diệc tuy rằng đối với "Giang sơn chí" cảm thấy hứng thú, coi như là có vài phần đọc hiểu, nhưng ở thư phòng cơ bản đều là vài nét bút câu chữ ít ỏi nêu lên địa hình đại khái, còn lại đều đã phân tán, làm sao có bản đồ đầy đủ tường tận như của Lý Tranh mang đến. Nàng theo Lý Tranh chỉ điểm một đường xem qua, nhịn không được nghi hoặc hỏi: “Vì sao không trực tiếp ở chỗ giao giới của kinh đô và Hà Nam qua sông, từ nửa đường thẳng đến Lăng Giang, sau đó vượt qua sông, vì sao đi không đi qua núi mà phải ở quận Bình Lăng?”

Đối mặt với nghi vấn của Tần Diệc, Lý Tranh rất kiên nhẫn giải thích nói: “Chỗ giao giới là chỗ xa xôi, tuy rằng tới gần kinh đô không có giặc cướp, lại khó tránh khỏi đường trên đường sẽ không gặp phải. Lĩnh Sơn này tuy gần nhưng nhiều cường đạo, quận Bình Lăng có Bình Vương cai trị, có cấm vệ vương phủ đến tiếp ứng, tương đối an toàn.”
Tần Diệc gật gật đầu, lại hỏi: “Theo 'Giang sơn chí' ghi lại, trong núi quanh năm nóng ẩm ướt, trùng xà tàn sát bừa bãi, nhiều chướng khí. Điện hạ tuổi nhỏ thể nhược (yếu), có diệu pháp phòng bị gì không? Đi đến Tây La việc này là vấn đề lớn, tuy rằng chướng khí không khủng bố như thế nhân truyền lại, nhưng cũng không thể coi thường.”

Lý Tranh nghe vậy cũng nhíu mày, “Tướng sĩ chúng ta một đường đi Tây La, ở trên đường tổn hại quá nửa.”

Vừa nghe lời này, trong lòng Tần Diệc nhất thời lạnh đi một nửa, ngay cả ngày thường những tướng sĩ khỏe mạnh đều chống đỡ không lại, lại càng không nói đến hoàng tử luôn sống an nhàn sung sướиɠ.