[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 1: Chương 16

Edit: LianXie 

Chương 16: Ứng đối chướng khí

Tần Diệc theo bản năng cắn móng tay, cố gắng tìm tòi trong đầu mình có hay không tri thức tương quan hiện đại.

Lý Tranh im lặng ngồi ở một bên đánh giá sườn mặt của nàng, nàng có lẽ không biết, kỳ thật lần này không phải hai người lần đầu gặp mặt, ít nhất không phải là Lý Tranh lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Hắn còn nhớ rõ là ở trên văn yến của Diệu Thân Vương phủ, hắn bị điều đi trực ở mấy cái bàn bên ngoài, nghe được âm thanh quân Thân Vương trêu đùa, vừa ngẩng đầu liền nhìn đến một thân hình, theo của góc độ của hắn vừa vặn có thể đánh giá nàng, cũng sẽ không bị nàng nhìn thấy. Hắn thị lực hơn người, có thể nhìn ra nàng đã sợ tới mức không nhẹ, từng giọt mồ hôi lớn theo thái dương chảy xuống, tay gắt gao nắm chặt đến nỗi trắng bệch, môi bị răng một mực cắn chặt, nếu cứ tiếp tục có thể nghiền nát môi. Nhìn có vẻ rất sợ rước phải phiền phức, nay nhìn thấy lại cảm thấy nàng coi như là có chút kiến thức, hơn nữa nàng so với lần trước hắn chứng kiến không giống nhau, lúc này ánh mắt của nàng không giống lúc trước một mảng mờ mịt, thêm vào đó một chút tự tin, con ngươi đen láy linh động.

“Lý đại ca, Lý đại ca?”

Tần Diệc sau khi suy tư một lúc lâu, ngẩng đầu thấy Lý Tranh có chút lơ đãng, kêu hai tiếng hắn mới hoàn hồn.

“Mời nói.” Lý Tranh dấu đi sự dò xét trong mắt, chăm chú tinh thần nói chuyện với Tần Diệc.

“Thỉnh Lý đại ca cẩn thận nhớ lại một chút, những người quay lại Tây La trên đường bị chết có biểu hiện gì? Cùng tiếp xúc với người bệnh có hay không cũng đều phát bệnh?” Tần Diệc sửa sang lại suy nghĩ vừa rồi của mình, tinh tế hỏi, “Người phát bệnh có hay không uống nước? Có hay không ăn qua cái gì? Có hay không bị muỗi đốt? Có hay không thân mang vết thương?”

Lý Tranh thấy nàng hỏi cẩn thận chu đáo, cũng thành thật nhớ lại, càng thấy mấy vấn đề nàng hỏi mà kinh hãi, nói: “Lúc trước ta thật ra không nghĩ lại, nghe ngươi vừa hỏi như thế, thật sự là có chuyện như vậy. Mới đầu một hai ngày là đau đầu, đau thắt lưng lưng, đợi cho đến ba năm ngày liền thấy đau đầu ngực buồn nôn, nôn liên tục. Đợi đến khoảng sáu ngày bắt đầu cảm thấy phình to nặng nề, gân cốt đau nhức, không chống cự được mấy ngày. Các đội khác ta không biết được, chúng ta một đội hai mươi người, hơn mười phát bệnh, trong đó hơn phân nửa là uống qua nước, bị muỗi đốt cũng không ít, còn có một người tay bị thương, chẳng lẽ đây đúng là nguyên nhân?”

Hắn hồi tưởng tình hình một đường của mình, líu lưỡi nói,“Ta một đường này đều bình an vô sự, cứ nghĩ rằng là ta ngày thường thể trạng cường tráng, nay nghĩ đến, ta một đường chưa bao giờ ăn cơm nấu nước ở đó, ngày thường ta không giống bọn họ hay mở vạt áo cho mát vì thế cũng không bị muỗi đốt, cũng không từng bị thương...”

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện là như vậy, cầm tay Tần Diệc nói: “Tần huynh đệ, ngươi làm sao mà biết được chuyện đó?”

Tần Diệc thấy hắn hỏi như vậy, đuôi lông mày không khỏi vui xướng nhích cao lên, nhưng cũng không dám nói thật, chỉ khiêm tốn nói: “Ta thường ngày thích xem tạp thư (*), đều là ở trong sách từng chút xem ra.”

(*) tạp thư: sách hỗn hợp. 

Lý Tranh đang vui vẻ cũng không có quá nhiều truy vấn, buông tay Tần Diệc cao hứng nói: “Nếu như thật sự là như thế, lần này đi có thể thuận lợi rất nhiều, chuyện này cần phải nhờ công lao của Tần huynh đệ.”

“Trước mắt chính là suy đoán của ta, cụ thể như thế nào, phải mời Thái y tới hỏi hỏi mới có quyết định đúng đắn.”

Tần Diệc tính toán, nếu thật sự theo như lời nói của Lý Tranh, cái gọi là chướng khí này hẳn là cùng một loại với ôn dịch, nếu như có thể tránh nguyên nhân dẫn đến bệnh, Uất Trì Hi đi Tây La có thể bình an không ít.

Lúc này bên người chuyển đến tiếng bước chân, chỉ nghe Uất Trì Hi cười nói: “Đây là cấp cho ai ghi công?”

Đảo mắt thấy hắn từ sau bình phong sau đi ra, đã thay đổi một thân trường bào đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn  hồng nhuận, xem ra là giấc ngủ trưa khá tốt.

Tần Diệc thế này mới thấy mình đẫ cùng Lý Tranh hàn huyên gần một canh giờ, liền đứng dậy tiến lên trả lời: “Điện hạ, vị này là quân sĩ Lý Tranh Tướng gia phái tới, từng đi qua Tây La, tiểu nhân đang hỏi những chú ý và chuyện trên đường.”
Lý Tranh việc quỳ một gối xuống thi lễ nói: “Cấm vệ quân giáo úy Lý Tranh tham kiến Lục điện hạ.”

“Mau đứng dậy.” Uất Trì Hi vén vạt áo ngồi ở vị trí chủ thượng, “Vừa rồi đi ra chợt nghe các ngươi nói cái gì ghi công, người nào có công nói cho ta nghe, nếu thật là có công, ta liền thưởng cho hắn.”

Sau khi đuổi người bưng trà cho hắn, Tần Diệc mới đi trở về cười nói: “Bất quá chỉ là đứng ở điện nói chuyện phiếm.”

Lý Tranh lại hành lễ nói: “Vừa rồi Tần chưởng điện đối với chướng khí Tây La gây bệnh có rất nhiều lý giải hay, hạ quan cảm thấy nếu như có thể làm theo việc này đối với điện hạ rất có lợi.”

“Ồ?”

Úy Trì Hi nghe nói như thế liền hưng trí, tinh tế hỏi đến, sau khi nghe Lý Tranh thuật lại vài câu liền nghiêng đầu nhìn Tần Diệc, ánh mắt cười đến nheo lại hỏi nàng, “Ngươi ngày thường đọc tạp thư nào, ta sao lại không biết?”
Tần Diệc cảm thấy rùng mình, đã nói dối Lý Tranh, cũng là nói dối Uất Trì Hi, ngày thường hai người trừ bỏ tắm rửa ngủ nghỉ cơ bản đều ở cùng một chỗ, đọc qua sách gì sao có thể dấu hắn, nhưng lúc này chỉ có thể kiên trì nói: “Bất quá là chút sách loạn thất bát tao (**), sách trong điện nhiều như vậy, tiểu nhân làm sao nhớ rõ tên.”

(**) loạn thất bát tao: dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật từ, lộn xộn. Từ này cũng được dùng để miêu tả tâm trạng lo lắng, rối bời.

May Uất Trì Hi cũng không có truy vấn đề này, hướng nàng cười, sau đó lại quay đầu hỏi Lý Tranh, cuối cùng trực tiếp kêu người tuyên Thái y vào, sau đó trải qua bàn bạc rồi đưa ra cái kế sách đại khái.

“Lần này nếu như hữu hiệu, ta nhất định ghi công cho ngươi.” Uất Trì Hi thấy người ngoài đều đi rồi, cầm tay áo Tần Diệc nói.
Đối mặt với hắn thường xuyên lộ ra gương mặt đứa trẻ, Tần Diệc cũng cũng không dám phản bác, chỉ cười nói: “Nếu là có công cũng không phải công lao của tiểu nhân, nếu không có tướng sĩ dùng tính mạng đổi lấy kinh nghiệm, nếu không có Thái y xác thực cùng góp ý, tiểu nhân chỉ là thuận miệng nói thêm gì đó, nào dám thử điện hạ.”

“Ngươi thử cũng không sao, ta cũng sẽ không trách ngươi, tựa như ngươi lần trước nói câu kia, ngựa chết làm như ngựa sống.”

Úy Trì Hi khoát tay nói, “Ngươi và ta hai người, đừng một câu lại một câu tiểu nhân, ta nghe rất lạ.”

Hắn không nói việc này Tần Diệc cũng đã quên, nhắc tới việc này nàng liền khuyên nhủ: “Điện hạ ngày thường vẫn là theo nghi lễ một chút, tốt xấu có người ngoài ở đây như thế nào cũng nên tự xưng ‘Ngô’ (*)  mới tốt, như thế nào hôm nay cái lại đối với tiểu nhân tự xưng ‘Ta’, nếu là bị Thái Phó nghe được, sợ là lại muốn lải nhải.”
(*) Ngô: tiếng tự xưng.

“Làm sao có thể để cho Thái Phó biết, xem người nọ cũng không phải cái lắm miệng.”

Uất Trì Hi nói như thế nhưng vẫn là vụиɠ ŧяộʍ hạ miệng, hoàng tử, Thái Phó đều là hoàng đế thân phong, bình thường giáo huấn không chút khách khí, hắn cũng vẫn là sợ hãi. Bất quá hắn lập tức thuận thế nói, “Chờ từ Tây La trở về, ta hồi bẩm phụ hoàng cho ngươi cũng theo ta đi học, thế nào? Ta thấy ngươi rất thích đọc sách.”

Tần Diệc biết hắn không biết vừa rồi bản thân nói câu kia là lời nói dối, trong lòng vẫn gật đầu đáp, sau đó tiến lên giúp hắn chỉnh lại ngọc quan nói: “Tiểu nhân làm sao xem qua cái gì sách, vừa rồi bất quá là thuận miệng nói có lệ, có một số việc nhỏ không đáng cùng người ngoài nói tỉ mỉ. Điện hạ chẳng lẽ đã quên tiểu nhân là nam nhi ở chỗ lão gia, tuy rằng tuổi nhỏ rời nhà, nhưng vẫn là có chút ấn tượng, lại cùng Lý quân sĩ xác minh một chút, cũng không phải công lao gì, chủ yếu là sợ điện hạ có cái sơ xuất, chỉ cần ngài bình an, chính là công lao lớn nhất của tiểu nhân.”
Hiện tại nàng không có lực chống lại Huệ phi, nhưng ứng phó Uất Trì Hi vẫn dư dả, vô luận tâm trí hắn trưởng thành sớm như thế nào, thì hắn dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ mười tuổi.