[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 2: Chương 31

Edit: LianXie

Chương 31: Muốn ngươi còn sống

Lý Tranh không chút do dự nói: “Ta cùng ngươi cưỡi ngựa, đây cũng không phải việc gì lớn.”

“Lý thống lĩnh, huynh cảm thấy chỗ nào địch nhân có vẻ yếu thế?” Tần Diệc bỗng nhiên nghiêm mặt hỏi.

“Đương nhiên là phía đông, chúng ta theo bên kia phá vòng vây đi ra ngoài.” từ lúc Lý Tranh gϊếŧ địch cũng là lúc đối với phân bố của địch nhân tỉ mỉ quan sát.

“Thật ra ta cảm thấy, hẳn là còn có con đường tốt hơn.”

Tần Diệc vừa rồi liền phát hiện, địch nhân cũng không phải đạo tặc bình thường, bọn họ một mặt làm ra vẻ không để ý tới vật phẩm, chỉ tập trung công kích xe ngựa của Uất Trì Hi.

“Chúng ta liền dùng chiêu dương đông kích tây.”

Nàng vừa nói vừa lấy ra ngọc bội cất trong lòng, nhét vào trong tay Uất Trì Hi nói: “Mộ Dung đại nhân sau khi xem qua có nói, đây là một loại ngọc thạch đặc biệt của Ngọc Chỉ, số lượng cực nhỏ, có thể nhận ra các loại độc dược, điện hạ hãy mang bên người, chỉ cần là đưa vào cái gì đó, nhất định phải thử mới có thể ăn.”

 

Nàng đem túi nặng trên người cởi xuống đưa cho Lý Tranh, tự mình lại mặc lên áo khoác ngoài của Uất Trì Hi, chỉ vào cửa xe ngựa chỗ một cấm vệ đứng, nói: “Ngươi cưỡi ngựa mang theo ta, chọn ba mươi người cùng nhau hướng phía đông phá vây.”

Uất Trì Hi thế này mới phát giác nàng muốn làm cái gì, một phen giữ chặt tay nàng, vội la lên: “Ba mươi người có thể làm cái gì, không được, ta không đồng ý!”

 

Nhìn đáy mắt hắn hiện lên sự lo lắng, Tần Diệc trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết đây rốt cuộc là thật lòng hay chỉ lại là một hồi diễn trò. Vô luận như thế nào, đạo lý cầu phú quý tất hiểm nguy nàng vẫn là hiểu được, cuối cùng vẫn không chiếm được hoàn toàn tín nhiệm, còn không bằng đánh cược lúc này đây.

Nàng cứng rắn không nhìn tới ánh mắt Uất Trì Hi, quay đầu đối với Lý Tranh nói: “Lý thống lĩnh, ta đem điện hạ giao cho huynh, chẳng sợ cấm vệ chỉ còn một mình huynh, chẳng sợ huynh chỉ còn một hơi, cũng phải che chở điện hạ chu toàn, chúng ta ước định năm ngày sau gặp ở phủ Dân An, nếu năm ngày sau mà chờ không được, các huynh hãy khởi hành đi Tây La trước.”

Từ nơi này đến Dân An cùng lắm là hai ngày lộ trình, nếu năm ngày còn không đợi được, hẳn là lành ít dữ nhiều, nhưng lời này chỉ có thể đặt ở trong lòng, ai cũng cũng không nói ra ngoài. Lý Tranh trong lòng thừa nhận đó là một biện pháp tốt, tuy rằng đối với việc Tần Diệc đi mạo hiểm rất là lo lắng, nhưng cũng không ở lúc này nhiều miệng lề mề, chỉ từ trong giày lấy ra một đoản chủy thủ, đưa cho nàng nói: “Tự mình cẩn thận.”

Tần Diệc cũng rất sảng khoái, cầm lấy chủy thủ cũng nhét vào trong giày của mình, chắp tay nói bảo trọng, rồi bảo mọi người nhắm hướng đông phá vòng vây đi ra.

Uất Trì Hi muốn bắt lấy nàng lại có một người lôi hắn lên trên xe, đè thấp thân mình xuống, há mồm định nói chuyện lại bị một người lấy tay chặn miệng, bên tai nghe được âm thanh của thống lĩnh cấm vệ Lý Tranh nhẹ giọng nói: “Đắc tội điện hạ rồi.”

Xuyên qua khe hở rèm che, còn có thể nhìn đến bóng dáng mờ mờ của ba mươi mấy người, nhưng một mảng tối đen như mực, làm sao còn có thể tìm được đến hình bóng kia. Uất Trì Hi bỗng nhiên cảm thấy trên người rét run, thật giống như năm ấy hắn ba tuổi lạc đường trong cung, ở trong núi giả trống rỗng cuộn mình một đêm. Lại giống như năm ấy hắn sáu tuổi bị khóa ở phật đường một mình, quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng..... Vì sao mỗi lần chính hắn cảm thấy đã đặt vào trong một lòng bàn tay ấm áp, cuối cùng đều dần dần rời xa, chỉ để lại hắn một người một mình lạnh như băng đi tiếp.

Uất Trì Hi gắt gao cầm lấy vòng ở cánh tay bên hông, ngay cả móng tay cắm sâu vào da thịt cũng không biết, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, Tần Diệc, ngươi nhất định phải còn sống trở về! Ta thích sự ấm áp trong mắt của ngươi, loại ấm áp này không phải vì ta là Lục hoàng tử, van cầu ngươi, nhất định phải còn sống trở về.
Lý Tranh tay trái vòng qua hông Uất Trì Hi, tay phải che cái miệng của hắn, cảm thấy đứa nhỏ trong lòng đang run đẩu, hai tay gắt gao bám vào cánh tay của mình. Chân tay luống cuống đành phải dùng tay trái gỡ ra, không được liền ghé vào lỗ tai hắn nói: “Không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì!”

Cũng không biết có phải hay lời này phát huy tác dụng, Uất Trì Hi rốt cuộc an tĩnh lại, bên ngoài cũng an tĩnh lại, xuyên thấu qua khe hở rèm che nhìn ra bên ngoài, đạo tặc giống như đều đã đuổi theo hướng Tần Diệc đi rồi. Lý Tranh đang do dự không biết có phải hay không là bẫy, có nên hay không đi ra ngoài xem xét một cái chút, bên ngoài truyền đến tiếng cười của cả đội cấm vệ, nghe tiếng cười ba dài một ngắn quen thuộc, hắn mới cảm thấy cả người căng thẳng trầm tĩnh lại, xem ra đạo tặc là thật tiêu sái.
Hắn nhẹ giọng nói: “Điện hạ, hạ quan muốn ra ngoài, thỉnh điện hạ ngàn vạn không cần kêu to, miễn cho lại đưa tới đạo tặc.”

Hắn dừng một chút còn nói, “Nếu vậy, Tần chưởng điện lấy thân phạm hiểm liền uổng phí.”

Hoàn toàn dựa vào trực giác, làm cho hắn mơ hồ ý thức được Uất Trì Hi đối Tần Diệc có một loại thân thiết đặc thù.

Tay nắm chặt ngân thương, Lý Tranh đề phòng từ cửa xe ló ra, cấm vệ quả nhiên đang chỉnh quân, chỉ nhìn đến bộ dáng đội trưởng đang kiểm kê nhân số, đem người trọng thương có thể lưu lại phía sau, giống như chuẩn bị cũng dọc theo phía đông truy xuống. Hắn ho nhẹ một tiếng đem lực chú ý của mọi người tập trung trên người mình, chúng cấm vệ nhìn thấy thống lĩnh đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó trong mắt cùng lộ ra vẻ thắc mắc, thậm chí có người tính tình nóng nảy liền trực tiếp lộ ra ánh mắt khinh thường.
Lý Tranh đành phải cười khổ giải thích, nói: “Vừa rồi bất quá là kế dụ binh, điện hạ còn bình yên vô sự ở bên trong xe, tiếp đến còn chó nhiệm vụ quan trọng.”

Mọi người thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, huyên náo đứng lên, có tán dương thống lĩnh nhanh trí, có vỗ bộ ngực cam đoan liều mạng hộ chủ, nhưng không có một người đối với huynh đệ dẫn dắt đạo tặc rời đi tỏ vẻ lo lắng. 

Thật ra Lý Tranh lúc trước cũng là như vậy, cảm thấy chức trách của cấm vệ đó là hộ chủ, mặc dù bị thương mất mạng cũng là việc theo lý thường phải làm, nhưng là hiện tại, vì sao ba mươi người kia liền tác động đến tâm của hắn như vậy, kỳ thật có lẽ tác động vào tâm hắn cùng lắm chỉ có một người. 'Hắn' ngay cả cưỡi ngựa cũng không chắc, người vừa gầy vừa yếu, vì sao có thể ở thời khắc hỗn loạn như vậy phi thân ra ngoài, giống như theo lý thường phải trì hoãn, phải sợ hãi, nhưng 'hắn' lại không lộ ra chút lo lắng nào, thậm chí không có một ngoái đầu nhìn lại, tuyệt tình mà đi. Có lẽ chính hắn lúc trước thật sự là nhìn lầm rồi, tuy rằng 'hắn' cùng với người nọ mặt mày có chút giống nhau, nhưng diễn xuất này lại thật sự là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm hồi tưởng gì đó, đạo tặc không biết có thể hay không đi vòng vèo trở về, càng không biết có thể hay không thừa dịp loạn lạc đánh người. Hắn hơi trầm ngâm, sai người báo số người vong xem còn có thể cưỡi ngựa đối địch còn có mấy người, cuối cùng chọn ra năm mươi người cùng hắn che chở Uất Trì Hi khoái mã chạy tới Dân An, còn cẩn thận chọn một gã cưỡi ngựa đem ngự y đi theo. Dặn những cấm vệ còn lại có vết thương nhẹ hoặc là trọng thương lưu lại chữa thương rồi sau đó thu dọn chậm rãi đi tới Dân An.

Bàn giao xong việc lại quay đầu trở về trong xe, phát hiện Uất Trì Hi vẫn là cứng ngắc ngồi ở chỗ kia, ánh mắt nhìn chằm chằm phía đông ngẩn người. Lý Tranh không làm sao được đành phải lại tiến lên xưng tội, đưa tay chặn ngang hông ôm lấy đặt ở trước ngựa của mình, không dám trì hoãn, đoàn người khoái mã giơ roi hướng phía Dân An mà đi.