[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 2: Chương 30

Edit: LianXie 

Chương 30: Tình thế nguy hiểm 

Tần Diệc bị ép buộc suốt một đêm, bắt đầu từ lúc ăn xong cơm chiều, Mộ Dung Thiên Thương thuật lại các loại chức quan cùng các quan viên hiện tại đang giữ chức ở Cảnh Triêu, để cho nàng ghi lại tỉ mỉ. Nàng phải dùng đến chữ giản thể, viết tắt, ghép vần, tiếng Anh, mới miễn cưỡng ghi nhớ vài phần, ngoài nàng ra ai xem đều không hiểu những thứ nàng viết, hôm đầu tiên nàng đối với mấy tờ giấy này vô cùng dụng công. Nhìn Mộ Dung Thiên Thương kêu nàng không được trưng ra bộ dạng buồn ngủ, nàng đành phải xuất ra sức mạnh của tiếng Anh trước kia, cũng không nhìn xem mình viết có hiểu không, nuốt cả quả táo cuối cùng cũng viết xong.

Ai biết Mộ Dung Thiên Thương sau khi kiểm tra xong, cũng không cho phép nàng trở về ngủ, tiếp tục giảng giải quan viên này là ai, ai với ai là quan hệ thông gia, ai với ai từng thân cận, ai với ai thuộc cùng một phe phái, ai với ai không muốn gặp nhau. Lần này lại là hơn phân nửa đêm trôi qua, thẳng đến lúc trời sáng trắng, Tần Diệc mới thông qua kiểm tra của hắn.

Thật ra lúc đầu Mộ Dung Thiên Thương còn tồn tại tâm lý bài xích, không nghĩ tới Tần Diệc lại có sự khéo léo như vậy, hắn tùy tiện chọn vài câu hỏi, tất cả đều được Tần Diệc nói không sai, không khỏi làm hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đều tự đi ra, một đoàn Uất Trì Hi đương nhiên là tiếp tục đi về về phía Tây La, Mộ Dung Thiên Thương cũng vội vàng đi làm công vụ của mình nên rời đi trước.

Bởi vì lúc trước phải thay đổi tuyến đường mà đi, cho nên lúc sáng Lý Tranh đã nói đoàn xe đại khái phải dùng qua ngọ thiện mới có thể thông qua Hà Nam đến chỗ giao giới rồi tiếp tục đi về phía tây nam.

“Trên xe không có người ngoài, ngươi có ngủ bù ta cũng không trách ngươi.”

Úy Trì Hi đang cầm cuốn 'Giang sơn chí' giả vờ giả vịt xem, thật ra ánh mắt vẫn dừng ở chỗ văn tự hỗn loạn trên người Tần Diệc, được nàng nghĩ ra rồi ghi lại. Thấy nàng vẫn đang vùi đầu múa bút thành văn liền bỏ lại sách vở dịch đến bên người nàng, cúi đầu nhìn, bật cười nói: “Ngươi đây là viết cái gì, chữ như xấu như gà bới.”

Lần này khởi hành, cảm nhận lớn nhất của Tần Diệc đó là, thật ra chính nàng căn bản cũng không biết đứa nhỏ bên cạnh này trong lòng đang suy nghĩ cái gì, nó giống như là một diễn viên trời sinh, phải nói là một nhân vật vô cùng hoàn mỹ, làm cho nàng phân không rõ thật giả. Cũng không biết là vì sao, thời điểm Uất Trì Hi ở cùng Tần Diệc luôn là bộ dáng của một đứa nhỏ, cũng không làm dáng, càng không không giả vờ giả vịt, điều này làm cho nàng thoáng có chút an ủi. 

Con người có lẽ chính là kỳ quái như vậy, cảm thấy một người đối xử với mình và người khác không giống nhau, sẽ phá lệ sinh ra một cảm giác thân cận.

Lúc này Tần Diệc đang nhớ lại những thứ đêm qua học được, tuy rằng mí mắt vẫn đang đánh nhau, nhưng sau khi uống mấy chén trà nâng cao tinh thần, cố gắng chống chịu không đi ngủ. Bởi vì căn cứ vào kiếp trước của nàng, suốt đêm xác nhận, ghi nhớ kinh nghiệm cho cuộc thi, đêm qua tuy rằng hiệu suất cực kỳ cao, nhưng ngàn vạn không thể đặt lưng xuống là ngủ, vì nếu thế lúc vừa tỉnh lại đầu óc của nàng sẽ giống như dữ liệu trong máy tính bị mất, tìm khắp nơi cũng không thể trở lại. Dù sao đã biết văn tự không giống nhau, dù có tìm người hiện đại cũng không nhất định có thể nhận ra cái gì, lại càng không nói đến người cổ đại căn bản không biết ghép vần Anh Văn, nàng đương nhiên cũng không sợ bị tiết lộ.

Thấy Uất Trì Hi đến quấy rối, Tần Diệc liền đến ngăn tủ dưới bàn lôi ra mấy cái cửu liên hoàn (*) cùng vài món đồ chơi đưa cho hắn, hắn liền mếu máo không vui nói: “Ngươi đây là đang dỗ trẻ con!”

(*) Trò chơi Cửu liên hoàn là đỉnh cao của các trò giải móc khóa IQ, rèn luyện tính kiên nhẫn, quan sát và phân tích. Mục đích của trò chơi này là bạn phải giải thoát cho chiếc thanh dài ở giữa bị khóa lại bởi 9 vòng tròn liên tiếp.

“Điện hạ tốt của ta, người mới mấy tuổi, không phải trẻ con thì là cái gì?”

Tần Diệc cũng không biết có phải do buồn ngủ mơ hồ hay không lại trực tiếp nâng tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, sau đó lại lui đến góc tiếp tục công việc của mình.

Uất Trì Hi bị nàng vỗ, trên mặt hiện lên hai vệt đỏ ửng, rồi lại thật sự ngoan ngoãn đi chơi mấy món đồ chơi kia, không có lại gần quấy rối nàng. Không ngờ đang đi bằng phẳng, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, hắn không phòng bị suýt chút nữa thì đầu đυ.ng vào góc bàn, lần này có kinh nghiệm, không đợi Tần Diệc động thủ liền tự mình lấy ra ống trúc, hướng ngoài cửa sổ nhìn thì vừa thấy, cư nhiên lại gặp phải đạo tặc. Lần này không phải là an bài diễn trò, mà là đao thật thương thật dốc sức mà đánh, bên ngoài âm thanh đánh gϊếŧ vô cùng kịch liệt.
 

Tần Diệc cũng đem chuyện này suy đoán ở trong lòng, xuyên qua khe hở của rèm cửa hướng ra phía ngoài xem xét, không thể không nói bọn đạo tặc rất mạnh, nơi này là giao giới của hai tỉnh nên không ai bận quản lí, hai bên núi cùng với rừng cây là chỗ vô cùng tốt cho cho bọn chúng che giấu, mà toàn bộ đoàn xe cũng là một đường đi vào bị động bị đánh.

Trước xe ngựa của Uất Trì Hi còn đến ba mươi cấm vệ vây quanh, còn lại tất cả đều tham gia chiến đấu, xem ra số lượng đạo tặc không nhỏ, không biết là thế lực như thế nào. Đang lúc quan sát thế cục, Tần Diệc bỗng nhiên phát hiện trên sườn núi có mấy vệt sáng lóe lên, trong lòng nghĩ chợt lóe lên kêu to không tốt, vội vàng reo lên: “Mọi người cẩn thận, đạo tặc muốn bắn tên.”

 

Một ít cấm vệ phản ứng khá liền cầm lên tấm chắn trên lưng ngựa bảo vệ thân mình, đang trong chiến đấu kịch liệt hoặc là phản ứng hơi chậm không đợi phản ứng lại thì loạt mưa tên đã từ trên núi bắn xuống. Xe ngựa Uất Trì Hi ngồi là do bốn con ngựa kéo, trong đó một con ngựa sau khi bị thương thì kinh động giãy giụa lung tung dẫn tới ba con ngựa khác cũng xao động bất an theo, mắt thấy xe ngựa sắp bị lật rất nguy hiểm. Tần Diệc dùng cửa xe làm vật che giấu thân mình, rút ra đao bên hông của cấm vệ ở gần nhất, canh đúng thời cơ dùng hết toàn lực hướng về phía cổ ngựa bổ xuống một đao. Máu từ đầu ngựa mạnh mẽ phun ra, xẹt qua một đường cong ở trên cách đó không xa, con ngựa không kịp kêu lên liền ầm ầm ngã xuống đất, máu tươi nóng bắn lên mặt, lên người nàng, lúc này cũng không rảnh để bận tâm. Nàng nhìn quanh bốn phía cảm thấy đạo tặc ngày càng tụ lại nhiều, cấm vệ tựa hồ chống đỡ không nổi, liền phân phó người bên cạnh nói: “Ngươi đi tìm Lý thống lĩnh tới nơi này, điện hạ có phân phó.”
Thừa dịp này, Tần Diệc đi ra chỗ tủ phía sau xe, đem quần áo, tín vật đều bỏ ra, dùng một tấm vải lớn đem y phục chính thức của hoàng tử cùng với đồ vật có thể xác định thân phận, tín vật tất cả đều để cùng một chỗ, dùng sức buộc nhanh đeo ở sau lưng, lại đem ra bộ truy y cho Uất Trì Hi thay, đem vàng bạc trong xe chia thành mấy phần nhỏ giấu ổn thỏa trên người hắn và mình, đem ấn tín hoàng tử giấu trong người của hắn, cuối cùng cũng không biết từ đâu lấy ra ghim cài, đem mật chỉ lần này gắn ở trên quần áo của hắn, thế này mới giúp hắn buộc đai lưng. Một loạt hành động nàng làm vô cùng nhanh nhẹn, Uất Trì Hi cũng không lên tiếng tùy ý nàng đùa nghịch.

Đợi đến lúc đều chuẩn bị xong, Lý Tranh mặt mũi đầy máu đi đến cửa xe, lúc này cũng bất chấp lễ nghi, lo lắng nói: “Điện hạ, đạo tặc nhiều lắm, ở trên núi còn ẩn dấu không ít kẻ bắn tên lén, cấm vệ đã thương vong quá nửa. Hạ quan cảm thấy vẫn là bỏ xe cưỡi ngựa, ta dẫn các huynh đệ còn lại che chở ngài đi ra ngoài trước, chỉ cần đến nơi có quan phủ thì không cần lo lắng nữa.”
Hắn cấp tốc nói xong lúc này mới phát hiện Tần Diệc đã thu dọn những thứ cần thu dọn, đóng gói lại tất cả, đem Uất Trì Hi cùng mình đều chuẩn bị ổn thỏa nhìn hắn, vô cùng trấn tĩnh nói: “Chỉ có một vấn đề, ta sẽ không cưỡi ngựa!”