Cùng ảnh đế xào Couple, chúng ta từ diễn thành thật

Chương 5: Chụp ảnh

Trong đầu nhϊếp ảnh gia xuất hiện suy nghĩ đáng sợ như vậy, trực tiếp dọa tới chính mình.

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

Nhất định do bị scandal gần đây của Giản ảnh đế làm hoang mang, mới có thể suy nghĩ lệch lạc như vậy...

"Tách tách..."

Âm thanh chụp ảnh không ngừng vang lên, Giản Văn nghe được, thờ ơ thay đổi tư thế.

Anh thay đổi tư thế không quá nhanh, có cảm giác vô cùng liền mạch, đem lại hưởng thụ cho thị giác người xem.

Đôi mắt của nhϊếp ảnh gia dán chặt vào ống kính, kích động không ngừng.

"Được rồi! Tốt lắm! Chúng ta đổi tư thế kế tiếp."

Tô Dư Phong: "..."

Rõ ràng là cậu và Giản Văn âm thầm xào cp, tại sao lời nói của nhϊếp ảnh gia nghe còn mập mờ hơn so với họ? !

Rất nhanh Giản Văn đã chụp xong, hiệu suất làm việc cao đến dọa người.

Tô Dư Phong học hỏi được một chút, sau đó... càng căng thẳng hơn!

Giản Văn vừa biểu hiện tốt như vậy, Tô Dư Phong sợ sẽ bị chỉnh tới thảm!

"Nhìn rõ chưa?" Giản Văn đi đến bên cạnh hỏi ý kiến Tô Dư Phong.

Tô Dư Phong nuốt nước miếng một cái: "Nhìn rõ rồi. Em... không làm tốt được như vậy."

Vốn dĩ muốn làm mẫu trước, nhưng vô tình lại tạo áp lực cho cậu.

Giản Văn giống như người trẻ tuổi rơi vào tình yêu, vắt hết óc, dốc toàn lực để mang lại niềm vui cho người mình thích. Nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi sai sót, biến khéo thành vụng.

Giản Văn dù sao cũng từng trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh đưa ra giải pháp.

"Anh đứng bên cạnh bày tư thế để em làm theo có được không?"

Nhϊếp ảnh gia có chút kinh ngạc.

Trước kia làm việc với nhau, Giản ảnh đế đều là trầm mặc ít nói, chụp xong liền đi, lạnh lùng như vậy, khiến cho người khác không cách nào đến gần.

Lúc người khác chụp ảnh trang điểm, anh chỉ ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, chờ tới phiên mình. Nhiệt tình hướng dẫn? Chưa từng có.

"Trước khi đến đây em đã nghĩ xong tư thế, còn luyện tập trước gương. Chỉ là em có chút căng thẳng thôi..."

Tô Dư Phong ngước mắt, dùng đôi mắt tràn đầy mong mỏi nhìn Giản Văn.

"Chờ lát nữa em bày ra tư thế, anh kiểm tra giúp em. Nếu có chỗ nào sai anh nhắc nhở em một chút nha."

"Được."

Tô Dư Phong đi đến vị trí chụp hình, cũng bày ra tư thế chạy nhanh, chẳng qua khác một ít với tư thế của Giản Văn.

Tư thế chạy nhanh của Tô Dư Phong trông đầy sức mạnh, mau lẹ như gió. Của Tô Dư Phong thì mang chút vui vẻ, tràn đầy sức sống.

Một người như vận động viên điền kinh, một người như học sinh tan học mang cặp chạy về nhà, phong cách hoàn toàn khác nhau.

Đôi môi Tô Dư Phong khẽ nhếch, ánh mắt trong veo sáng ngời hiện lên ánh sáng như mặt trời nhỏ.

Dù cho có quá khứ đau khổ, phải nhờ vào thuốc để giảm bớt bệnh tình, nhưng trước mặt mọi người cậu luôn lạc quan vui vẻ. Nụ cười ấm áp ấy như có sức hút, có thể xua tan tất cả đau khổ trên đời.

Dường như chạy theo cậu, có thể chạy sang bờ hạnh phúc bên kia.

Biểu hiện của Tô Dư Phong rất tốt, không có làm sai, cậu ngoài mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng cậu đã sớm hoảng loạn.

Sự tự tin của con người đến từ sức mạnh của bản thân họ. Lần đầu tiên tham gia thử thách chụp hình khó như vậy, Tô Dư Phong cũng không phải là người chuyên nghiệp, có thể bình tĩnh mới lạ.

Giản Văn cũng nhìn thấy được.

Anh nhẹ nhàng vỗ tay:

"Tốt lắm. Rất nhiều người lần đầu chụp ảnh rất đơ, không cảm nhận được ống kính, tư thế cũng khó coi. Em rất có thiên phú..."
Ảnh đế cao lãnh nào đó thay đổi tính cách, nhẹ giọng khen ngợi, không ngừng cổ vũ.

Âm thanh trầm thấp như có năng lực trấn an.

Vốn dĩ Tô Dư Phong đang căng thẳng đến nổi lòng bàn tay đổ mồ hôi cũng dần bình tĩnh lại, phát huy ngày càng tốt.

Mặc dù nhϊếp ảnh gia cảm thấy Giản ảnh đế đối xử quá tốt với tiểu minh tinh này nhưng cũng không thể phủ nhận anh nói rất đúng. Biểu hiện của Tô Dư Phong không tệ, rất có thiên phú.

Chụp ảnh chỉ mất 10 phút, nhưng Tô Dư Phong ngỡ như đã trải qua một thế kỷ.

Vừa chụp xong, Tô Dư Phong chạy sang một bên, cảm giác như được giải thoát.

Giản Văn cảm thấy buồn cười: "Lần đầu tiên chụp ảnh, cảm thấy thế nào?"

"Cũng tạm được." Tô Dư Phong nuốt nước miếng, "Em hy họng khi hoàn thành sẽ làm tốt hơn."

Cậu mở một chai nước, uống vài ngụm.
Suy nghĩ dần hồi phục, Tô Dư Phong nghiêng đầu nhìn Giản Văn đang đứng bên cạnh.

"Lúc nãy anh có vì khích lệ mà nhắm mắt khen em không?"

"Không có. Nếu em làm không tốt, nhϊếp ảnh gia cũng sẽ không chấp nhận. Em thể hiện rất tốt, yên tâm đi."

Lúc này Tô Dư Phong mới yên tâm.

"Trên thực tế, rất nhiều người lần đầu tiên chụp ảnh sẽ xuất hiện một số vấn đề cần nhϊếp ảnh gia sửa chữa. Em không cần tự tạo áp lực cho mình. Tổ tiết mục biết em là người mới. Đã dành đủ thời gian dành cho việc chụp ảnh hôm nay."

Tô Dư Phong nghiêng đầu: "Nhưng em không muốn làm anh mất mặt nha."

Dù sao anh cũng là người giới thiệu em vào.

Dáng dấp nhỏ bé ấy làm trong lòng Giản Văn nóng lên.

Sao có thể vừa đáng yêu vừa ngọt ngào như vậy chứ?

Trong mắt hai người như chỉ chứa lẫn nhau. Trong không khí nổi lên từng bong bóng màu hường, vô cùng ngọt ngào.
Tiếng bước chân từ xa đến, phá vỡ khung cảnh ấm áp.

Giản Văn không vui nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông mạnh mẽ bước đến.

Bởi vì quá lâu không nhận được kịch bản tốt, nên địa vị của diễn viên tuyến hai này đã tràn ngập nguy cơ, thấy được sắp phải rớt đài.

Hồng Đạt Lực nhìn thấy Tô Dư Phong, có chút kinh ngạc.

"Tôi trang điểm xong rồi, cậu không tới phòng thay đồ à?"

Tô Dư Phong hơi mỉm cười: "Tôi mượn phòng thay đồ của Giản Văn, bây giờ đã chụp ảnh xong."

Vẻ mặt Hồng Đạt Lực thay đổi, có chút khó coi.

Đây có phải là ám chỉ mình trang điểm quá lâu?

Nếu như bị tổ tiết mục quay lại, người xem chắc sẽ...

Đều tại tiểu minh tinh này, rõ ràng là hai người dùng chung phòng thay đồ, lại dựa vào việc có quan hệ tốt với Giản ảnh đế, gây thêm phiền toái cho hắn!
Hồng Đạt Lực trầm mặt đi đến vị trí chụp hình, suy nghĩ chờ lát nữa tìm cách nói với tổ tiêt mục, đồng thời ở trong lòng ghi nhớ Tô Dư Phong.

Hai nữ khách mời vẫn chưa đến chụp hình. Các cô gái trang điểm tốn nhiều thời gian, cũng không ai có ý kiến ​​gì. Người đàn ông phát triển theo hình tượng mạnh mẽ rắn rỏi lại mất nhiều thời gian để trang điểm, cũng có chút ảnh hưởng đến người sắp xếp.

Tô Dư Phong chống cằm, lẳng lặng chăm chú nhìn Hồng Đạt Lực.

Hai mắt cậu lấp lánh, hiện lên thú vị, tựa như phát hiện ra thế giới mới.

Giản Văn nhìn theo ánh mắt của cậu, nhìn thấy cơ bụng màu lúa mì của Hồng Đạt Lực.

Giản Văn : "..."

Hồng Đạt Lực còn đang lo lắng hình tượng của mình sẽ bị tin đồn ảnh hưởng, lại không biết rằng mình đã bị nhà đầu tư Giản Văn cho vào danh sách đen, xém chút nữa bị ném ra khỏi chương trình.
"Tiểu Phong, em thích xem cơ bắp à?"

Tô Dư Phong cười khẽ, đi lại gần, thấp giọng nói:

"Em biết hắn ta tại sao trang điểm lâu như vậy, màu da của hắn vốn không quá tối, chắc vì muốn làm nổi bật cơ bụng, nên tốn thời gian làm cho cả người bị đen đi..."

Giản Văn không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, khó chịu cười một cái.

"Tiểu Phong thật nhạy bén, em không nói, anh cũng không chú ý tới......"

Hai người liền chụm ở đó thì thầm, quan hệ vô cùng thân mật.

Hồng Đạt Lực nhìn thấy, trong lòng càng thêm khó chịu.

Vốn chỉ cho rằng đó chỉ là diễn viên tuyến 18, không ngờ lại có Giản Văn làm chỗ dựa.

Hồng Đạt Lực không muốn trở thành người đứng cuối chương trình, nếu như những khách mời khác không muốn thực hiện nhiệm vụ tổ tiết mục giao lại kín đáo chuyển qua cho hắn, vậy không được a!
-------------------------------------------

Sau khi chụp xong ảnh tuyên truyền, Tô Dư Phong liền trở về khách sạn nghỉ ngơi. Rất nhanh, mùa 1 của [Thử thách] chính thức ghi hình.

Chủ đề trong mỗi mùa của [Thử thách] không giống nhau, tổ tiết mục sẽ giao nhiệm vụ cho khách mời. Họ phải cố gắng hết sức để hoàn thành, nếu không sẽ bị phạt.

Bởi vì chủ đề của mùa 1 còn chưa có công bố, Tô Dư Phong chỉ có thể tự chọn quần áo.

Cậu chọn áo sơ mi trắng quần jean điển hình, dào dạt thanh xuân, tràn ngập hơi thở của mặt trời.

Mọi người tụ tâp, quan sát lẫn nhau, bối rối tự giới thiệu mình.

Vị thiếu gia nhà giàu rõ ràng có chút mập, bởi vì diễn vai người giàu có trong phim truyền hình mà bạo hồng.

Sau khi tự giới thiệu bản thân, chăm chú đánh giá Tô Dư Phong, ánh mắt kia làm Tô Dư Phong không ngừng sợ hãi.
Tô Dư Phong không chịu được lùi về sau một bước, nhích lại gần Giản Văn.

"Tôi, trên mặt tôi dính gì à?"

""Tôi chỉ cảm thấy quen mắt." Tô Thanh Minh (bản QT và CV đều dịch là Tô rõ ràng nên mình không biết hắn tên gì nữa, thôi thì đổi thành Tô Thanh Minh cho dễ nghe tí *_*) bỗng nhiên vỗ đầu một cái, "Đúng rồi, cậu là người cùng Giản ảnh đế tạo scandal đúng không? !"

Tô Dư Phong phản ứng cực nhanh: "Thật ra chúng tôi chỉ là dấu người đại diện lén đi ăn thịt."

Tô Thanh Minh cười đến cả người thịt mỡ đều run.

"Ha ha ha, cười chết tôi, quá đáng thương!"

Đối mặt với kẻ tính khí bất thường này, Tô Dư Phong cũng không biết phải nói gì.

Trong giới giải trí này, rất nhiều người sẽ ở trước ống kính che giấu một chút. Nhưng Tô Thanh Minh là đại thiếu gia nhà giàu, dù cho làm ra cái gì cũng có người dọn dẹp, nói chuyện cũng càng tùy tiện.
Ánh mắt của Tô Thanh Minh đảo đi đảo lại giữa Giản Văn và Tô Dư Phong, thỉnh thoảng chật lưỡi.

"Tiểu Phong, cậu trông rất trẻ, giống như học sinh trung học. Scandal đó là giả cũng tốt, nếu không nhìn hai người rất giống cha và con trai."

Thật ra, Giản Văn chỉ hơn Tô Dư Phong vài tuổi, bởi vì hôm nay Tô Dư Phong ăn mặt như học sinh trung học nên mới tạo ra cảm giác như vậy.

Vẻ mặt Giản Văn trong nháy mắt đen đi.

"Tại sao như vậy được? Giản Văn trẻ tuổi mạnh mẽ, còn có sức hấp dẫn ~" Tô Dư Phong mở miệng trả lời.

Dù sao cũng là tiểu hồ ly, cậu ở phương diện tình cảm không hề kinh nghiệm, nên mới có thể rơi vào bẫy của Giản Văn. Ở mặt khác, cậu còn rất thông minh.

Không chỉ hóa giải đợt công kích, còn có thể tạo hint giúp xào cp.

Giản Văn liếc tên mập một cái: "Tôi cũng không có đi yêu con mình."
Ánh mắt anh sắt bén như lưỡi dao, khí thế kia dường như khiến người ta không thở nổi.

Tô Thanh Minh tim run rẩy, ngượng ngùng ngậm miệng.

Cha hắn mê gái, luôn ở bên ngoài chơi đàn bà. Người đàn ông trung niên mập mạp, đi cùng với người mẫu trẻ tuổi thì có khác gì ba cùng con gái đâu?

Đạo diễn nhìn ống kính, nhịn không được thở dài một hơi.

Giản Văn xưa nay lạnh lùng không thèm để ý tới người khác, nhưng cũng không phải người dễ nổi giận. Nhưng nếu có người chạm vào giới hạn của anh, sự độc miệng của anh có thể khiến người xem phải kinh ngạc.

Thêm vào tin ngoài lề, sẽ được chú ý!

Đáng tiếc Giản Văn là kim chủ, đoạn này chỉ có thể cắt đi!

Đạo diễn cầm loa lên:

"Bây giờ chính thức công bố nhiệm vụ, các cậu cử người lại đây nhận thẻ nhiệm vụ."

Giản Văn đi thẳng tới, nhận thẻ nhiệm vụ.
"Đi làm?"

Nhiệm vụ đi làm có 3 lựa chọn, theo thứ tự là đi tiệm cơm, giao hàng nhanh và đến trường học. Có 6 người, 2 người hợp thành đội cùng đi một chỗ.

Giản Văn đọc xong nhiệm vụ, nhẹ nhàng lắc lư thẻ nhiệm vụ trong tay.

Anh nhìn Tô Dư Phong chăm chú, nhếch miệng cười.

Ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt của anh, phát họa đường cong xương quay hàm quyến rũ.

"Muốn chung đội với anh trai không? Anh dẫn em đi."

Âm thanh trầm thấp mang đầy cám dỗ.

Lại tiếp tục chọc ghẹo!

*Tiểu kịch trường

Tô Dư Phong: "Giản Văn rất có mị lực ~"

Giản Văn: "Thích có thể trực tiếp mang về nhà."