Cùng ảnh đế xào Couple, chúng ta từ diễn thành thật

Chương 6: Mập mờ

Đôi mắt Giản Văn sáng lên, ánh sáng như chiếu thẳng lòng người. Vì thế mới có thể thành người thu hút ánh đèn sân khấu, được giới trẻ ngưỡng mộ...

Tim Tô Dư Phong đập lỡ một nhịp.

Cậu ngây người một lúc mới tỉnh táo lại: "Được nha."

Hai nữ minh tinh đứng bên cạnh: "..."

Chương trình giải trí thỉnh thoảng cũng tạo ra chút mập mờ, dùng để tạo sự hiếu kì, thu hút khán giả.

Trong bốn nam khách mời, Giản Văn là người có địa vị cao nhất, giá trị nhan sắc cũng cao. Nếu như nói nam nữ phối hợp có thể tạo ra mập mờ, thì Giản Văn chính là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà hai nữ minh tinh làm sao cũng không ngờ được, người kia lại đi tạo hint với bạn thân của mình.

Giản Văn trêu ghẹo Tô Dư Phong xong, liền đưa thẻ nhiệm vụ cho các cô.

"Ưu tiên con gái, các cô chọn trước đi."

Tô Thanh Minh thân hình mập mạp, giá trị thể lực không cao.

Hắn xem thường cả ba nhiệm vụ. Hơn nữa hắn là đàn ông, dù sao sức lực cũng lớn hơn con gái, không thể giành làm việc nhẹ với các cô gái được.

Các cô chắc sẽ chọn đi quán ăn hoặc trường học... Hắn sẽ không nấu cơm, chỉ có thể chọn đến trường học hoặc giao hàng nhanh...

Đôi mắt Tô Thanh Minh xoay chuyển, ý tưởng xấu xuất hiện không ngừng.

Vị thiếu gia này vốn không ngu, chẳng qua là có chỗ chống lưng nên nói chuyện có chút tùy tiện. Vì để cho mình thoải mái hơn, hắn nghĩ ra không ít âm mưu.

"To con, cậu lập thành đội với tôi đi." Tô Thanh Minh nhìn chằm chằm Hồng Đạt Lực.

Hồng Đạt Lực: "Cái này..."

"Cậu không muốn chung đội với tôi à?"

Tô Thanh Minh nhướng mày, mặt đầy không vui.

Xét địa vị hay bối cảnh, Hồng Đạt Lực cũng không bằng Tô Thanh Minh. Công ty của Hồng Đạt Lực có chút bất hòa với công ty của Giản Văn, nếu hắn gây phiền toái cho Tô Dư Phong cũng không sao, Giản ảnh đế cũng không dám đối phó hắn.

Tô Thanh Minh còn nguy hiểm hơn, hắn chính là con trai của lão đại.

Hồng Đạt Lực chỉ có thể nhắm mắt cười nói:

"Biết làm sao đây? Chúng ta chỉ có thể lập thành một đội, nhất định có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ."

Tô Dư Phong yên lặng nhìn, có chút đoán không ra. Tô Thanh Minh và Hồng Đạt Lực cũng không thân nhau, bây giờ đang muốn làm gì vậy?

"Vậy hai cô gái như chúng tôi liền tự thành một đội, chúng tôi chọn nhiệm vụ..."

Hai nữ minh tinh nhìn nhau, biểu cảm có chút vi diệu. Một người là hình tượng nữ vương, một người theo hình tượng đáng yêu. Điểm giống nhau là đều có thể lực không tốt.

Nếu như là nam nữ phối hợp với nhau, miễn cưỡng còn có thể chọn đi giao hàng nhanh. Nhưng bây giờ...

"Chúng ta chọn trường học đi."

Thật ra thì có thể chọn quán ăn, nhưng nữ vương không biết nấu ăn, chỉ có thể bỏ qua.

Ba cái nhiệm vụ giờ còn lại hai, một cái đi quán ăn, một cái là giao hàng nhanh. Không nghi ngờ gì giao hàng nhanh là nhiệm vụ cực khồ nhất!

Lúc đầu đạo diễn định bí mật đưa nhiệm vụ giao hàng nhanh cho Tô Dư Phong và Hồng Đạt Lực. Hồng Đạt Lực thân hình cao lớn, Tô Dư Phong có thể chịu cực, đến khi đó cũng sẽ không phàn nàn quá nhiều. Chỉ là sẽ chủ yếu quay Hồng Đạt Lực, Tô Dư Phong chỉ đơn thuần làm nền.

Nhưng đạo diễn không ngờ tới kim chủ ba ba Giản Văn sẽ nhảy vào, trực tiếp lập thành một đội với Tô Dư Phong.

Đạo diễn muốn ngăn cản, cũng không dám nói nữa.

Hồng Đạt Lực liếc Tô Dư Phong một cái:

"Cậu tay chân ốm yếu như vậy, đi giao hàng nhanh nồi không? Hay để Tô Thanh Minh..."

Đại thiếu gia không muốn đi giao hàng nhanh, tranh chấp với Tô Dư Phong, làm cho bọn họ chọn giao hàng nhanh!
Hồng Đạt Lực âm thầm dẫn dắt Tô Thanh Minh và Tô Dư Phong cãi nhau.

Không biết tại sao Tô Thanh Minh lại dây dưa với hắn, tên đại phiền toái này, vẫn nên sớm rời đi thì tốt hơn. Tốt nhất để Tô Thanh Minh cùng người khác kết thù, kẻ gây tai họa...

Vẻ mặt Tô Thanh Minh có chút rối rắm: "Tuy nói vậy, nhưng tôi không biết nấu ăn."

Mặc dù đi giao hàng nhanh phải bưng đồ nặng, nhưng hắn đã tìm được người bưng bê rồi, cũng sẽ không quá cực.

Tô Dư Phong nở nụ cười ấm áp, đáy mắt lại ần chứa gian xảo.

Tiểu hồ ly thông minh cảm nhận được Hồng Đạt Lực có ác ý với cậu, nhưng không biết đã làm mất lòng hắn lúc nào. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng cậu đáp trả Hồng Đạt Lực.

"Rất nhiều chương trình giải trí khi thiết kế nhiệm vụ điều sẽ suy nghĩ cho tình trạng của khách mời. Hồng Đạt Lực cậu nổi tiếng tập thể hình rất nhiều, giao hàng nhanh vừa vặn phù hợp với cậu, sao đội của tôi có thể cướp được?"
Trực tiếp đem nồi ném trở về ~

Giản Văn dĩ nhiên đứng bên cạnh nói giúp cho Tô Dư Phong:

"Tô Thanh Minh là đồng đội do cậu chọn, khóc cũng phải tiếp tục."

"Sao tôi có thể khóc được."

Tô Thanh Minh cười tủm tỉm, đôi mắt tỏa sáng, không biết đang suy tính âm mưu gì.

--------------------------------------

Giản Văn mang Tô Dư Phong ngồi xe van đi đến tiệm cơm.

Tô Dư Phong một tay chống cằm, suy nghĩ nói:

"Anh nói xem lát nữa chúng ta phải làm gì bây giờ? Đi vào nhà bếp hay đi bưng thức ăn đây?"

"Anh dựa vào sự hiểm ác của tổ tiếc mục mà suy đoán, chắc là vào nhà bếp."

Giản Văn không thấy kịch bản cũng có thể đoán được.

Bưng thức ăn đi lòng vòng cũng không có gì hay để xem. Nấu ăn thì khác, có thể tạo khó khăn cho khách mời, tốt biết bao.

Quả nhiên vừa xuống xe tổ tiết mục liền dẫn họ tới nhà bếp.
Quán ăn không lớn, nguyên liệu nấu ăn trong bếp cũng không nhiều, nhưng đủ làm da đầu Giản Văn tê dại.

Đạo diễn cầm loa lên:

"Các cậu có nhìn thấy sọt khoai tây và cà rốt nằm ở trong góc không? Đó chính là nhiệm vụ trong ngày hôm nay của các cậu, trước 4h30 quán bắt đầu mở cửa, phải xử lí xong đống đó."

"Nếu như hoàn thành nhiệm vụ sẽ được ăn bữa tiệc lớn. Nếu như nhiệm vụ thất bại, sẽ có hình phạt chờ các cậu thực hiện nha."

Giản Văn nhướng mày:

"Đạo diễn, nếu tôi mua hết chỗ này thì có được xem là hoàn thành nhiệm vụ không? Dù sao quán ăn chế biến nguyên liệu nấu ăn cũng là để kiếm tiền mà đúng không??

"Nói rất hay!"

Tô Dư Phong không nhịn được ôm bụng cười lớn.

Khóe miệng đạo diễn giật một cái: "Không được, không thể phạm quy!"

Đầu bếp đi đến, cầm dao nhỏ, bắt đầu phân công nhiệm vụ cho họ.
"Khoai tây gọt vỏ, sau đó cắt thành miếng. Cà rốt gọt vỏ, sau đó cắt nhỏ." Đầu bếp lấy một cái giỏ qua "Những củ cà rốt này dùng để tỉa hoa."

"Tỉa hoa?" Giản Văn nghiêng đầu nghiến răng, "Đạo diễn, ông thật biết chơi ha?"

Giản Văn thừa biết tổ tiết mục rất tàn nhẫn, nhưng không ngờ được có thể tuyệt tình tới mức đó!

Trong lòng đạo diễn như đang đánh trống, ông đưa tay lên mặt lau mồ hôi.

"Khó khăn của mỗi nhiệm vụ vốn không giống nhau. Khó khăn của giao hàng nhanh là thể lực, của tiệm cơm thì là kỹ thuật dùng dao..."

Tô Dư Phong nhẹ nhàng vỗ vai Giản Văn.

"Xem ra anh không biết làm rồi, vậy để em chỉ anh nha ~ "

Giản Văn nhướng mày, cảm thấy hứng thú:

"Em cũng biết tỉa hoa bằng cà rốt à?"

Anh biết Tô Dư Phong có thể nấu ăn, nhưng không biết Tô Dư Phong còn có thể tỉa rau củ tinh xảo như vậy.
"Ừm, chờ chút, em sẽ thể hiện cho anh xem." Tô Dư Phong cầm lấy con dao.

Đầu bếp cười: "Xem ra tôi không cần hướng dẫn nữa."

"Đầu bếp, khoai tây gọt như thế nào? Cậu chỉ cho tôi đi." Giản Văn đi tới bên cạnh Tô Dư Phong, nghiêm túc học hỏi.

Tô Dư Phong cầm lên một củ khoai tây: "Gọt khoai tây cũng không cần kỹ năng đặc biệt gì, làm quen tay là được. Anh nhìn em làm mẫu một lần..."

Gọt vỏ rất đơn giản, nhìn một lần là có thể làm theo.

"Anh học được rồi." Giản Văn cầm dao lên, nghiêm túc gọt vỏ.

Sơ ý một chút liền gọt mất một miếng. Củ khoai tây tròn đột nhiên bị cắt thành cái đầu nhỏ, đánh vào thị giác người xem, tốt lắm!

Giản Văn nhìn chằm chằm củ khoai tây trong tay, vẻ mặt khó coi.

Giản ảnh đế quay phim chụp ảnh đều có thể làm tốt, thì ra cũng có lúc bị đánh bại.
"Không sao, luyện tập từ từ sẽ tốt hơn. Lần đầu tiên em gọt khoai tây cũng bị như vậy."

Tô Dư Phong giơ nắm tay, động viên Giản Văn.

Nụ cười ấm áp như mặt trời nhỏ.

"Được rồi, anh sẽ cố gắng, không để cho sư phụ như em mất mặt." Giản Văn trong lòng một mảnh mềm mại.

Thật là ấm áp và ngọt ngào...

Chỉ cần có thể ở bên nhau, bắt anh gọt khoai tây cả đời cũng được.

Đáng tiếc trong đây còn có đầu bếp và quay phim, có chút cản trở.

Nghe được lời nói của anh, Tô Dư Phong nhíu mày, cầm củ khoai suy nghĩ.

"Không cần gấp, cứ từ từ thôi. Lỡ như cắt vào tay thì sao?"

"Em đang quan tâm anh à?" Giản Văn cong môi, không kiềm được bắt đầu chọc ghẹo.

Tô Dư Phong nháy mắt cười một tiếng: "Nếu đúng như vậy thì sao?"

Hai người nhìn nhau cười, giống như đang giấu bí mật gì rất lớn.
Trong bầu không khí mập mờ này, tựa như thật sự đang quen nhau.

Đạo diễn không nhịn được móc khăn giấy từ trong túi ra, lại lau mồ hôi.

Kim chủ ba ba cứ không muốn ngừng, luôn âm thầm xào cp, khiến người ta đều phải phát ngốc. Nếu nói hai người đang qua lại, nhưng không hôn không sờ, chứng cứ không đủ. Nếu nói hai người trong sạch, ai lại đi chọc ghẹo nhau như vậy, còn chơi mặt đối mặt!

Giản Văn ngồi trên ghế nhỏ, cẩn thận gọt khoai tây.

Tô Dư Phong ngồi bên cạnh đang xử lý cà rốt.

Trước tiên cậu đem cà rốt cắt thành những lát có kích cỡ khác nhau bỏ vào chậu nước. Khi cắt xong cà rốt, cậu đi lấy nước sôi.

Phía sau bếp có một nồi nước đã đun sôi, lấy rất tiện.

Tô Dư Phong múc một ít nước sôi, đổ vào nồi nhỏ.

Đem cà rốt vừa cắt xong thả vào nước nóng, 10 phút sau Tô Dư Phong vớt cà rốt ra, để ráo nước. Cuối cùng đem từng lát xếp thành hình bông hoa, cố định bằng tăm.
Một đóa hoa cà rốt xinh đẹp đã ra đời!

Vốn là muốn gây khó khăn cho khách mời, cuối cùng sẽ chụp lại tác phẩm thất bại của họ. Kết quả lại gặp ngay người có tài như Tô Dư Phong, không những không ngược được khách mời mà còn khiến cậu trở nên nổi bật! ! !

Giản Văn đánh giá đóa hoa cà rốt xinh đẹp kia, cảm thấy kì lạ.

"Nhìn rất đẹp, đều có bàn tay như nhau, tại sao anh cảm thấy tay của anh toàn làm ra những thứ xấu xí vậy?"

Tô Dư Phong cười khanh khách.

"Anh đừng có tâng bốc em. Lúc anh đàn dương cầm giống như một vương tử, còn em chỉ là một đầu bếp thôi."

Hai người cười cười nói nói, cùng nhau xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Bởi vì có Tô Dư Phong ở đây, bọn họ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Vì sắp đến thời gian quán ăn mở cửa vào buổi chiều, những đội khác còn đang tiếp tục làm nhiệm vụ, bọn họ tiếp tục ở lại quán. Nhìn nguyên liệu mình cực khổ chuẩn bị được chế biến thành thức ăn, cảm giác thỏa mãn đó không có gì sánh kịp.
Bất quá Tô Dư Phong cảm thấy quán ăn không quá đông khách.

"Khoai tây và cà rốt chúng tôi gọt xong để ngày mai bán tiếp à?" vẻ mặt Tô Dư Phong hoang mang.

Đạo diễn cầm loa lên: "Bán không hết thì tổ tiết mục sẽ mua lại, dùng để thêm vào phần thưởng bữa tiệc lớn."

Cho dù thắng hay thua cũng không thể tránh được trừng phạt của khoai tây và cà rốt!

Tô Dư Phong mím môi, có xúc động muốn đánh người.

Hôm nay bọn họ đã phải gọt một giỏ khoai tây và một giỏ cà rốt. Nhất là khoai tây, nhìn thì có vẻ nhỏ, nhưng sau khi ăn mới biết chúng không nhỏ. Hàm lượng tinh bột rất cao, ăn nhiều sẽ no chết nha!

Giản Văn và Tô Dư Phong đều không mong chờ bữa tiệc lớn như vậy!

Tô Dư Phong cau mày, khuôn mặt đều nhăn thành bánh bao.

Giản Văn thấy vậy liền đi lại cạnh đạo diễn.

"Ông mới vừa nói chúng tôi là đội thứ nhất hoàn thành nhiệm vụ đúng không?"
"Đúng vậy."

Giản Văn nhướng mày: "Đội hoàn thành nhiệm vụ trước nên có khen thưởng chứ?"

Trực tiếp trả giá cùng tổ tiết mục, đạo diễn không thể từ chối, chỉ có thể tùy tiện đưa quả ngọt.

"Các cậu có thể suy nghĩ xem sẽ ăn gì trong bữa tiệc lớn tối nay. Chỉ có thể chọn một món, các cậu chọn đi."

Giản Văn nói thẳng: "Chọn vịt quay đi, Tiểu Phong thích món này."

"Hay là chọn món anh thích đi, lần trước em cũng ăn vịt quay rồi."

Tô Dư Phong có chút ngượng ngùng, cúi đầu sửa sang quần áo.

Giản Văn nhướng mày: "Anh là học trò vô dụng, cũng không giúp được gì. Hôm nay em là người có công lớn, đương nhiên phải chọn món em thích rồi."

"Học trò có lòng như vậy, em liền vui vẻ nhận nha ~ "Tô Dư Phong mỉm cười.

Đạo diễn ho khan một cái.

"Đừng quên lãng phí thức ăn là không tốt. Đến lúc đó hai người phải ăn hết tất cả thức ăn."
Tô Dư Phong quay đầu nhìn thấy đống khoai tây cà rốt kia, chỉ cảm thấy nhức đầu.

Giản Văn thấy vậy, bước ra ngoài.

"Không có khách, vậy tôi ra cửa kiếm khách là được chứ gì?"

Giản Văn đi tới bên cạnh cửa, quay đầu nhìn Tô Dư Phong một cái, dưới ánh đèn, khuôn mặt đẹp trai của anh phủ một tầng lấp lánh.

"Những củ khoai tây cà rốt phiền phức này cứ giao cho anh giải quyết."

*Tiểu kịch trường:

Tiểu khả ái bị vùi lấp trong đống khoai tây và cà rốt!

Tên sói đuôi lớn nào đó móc ra cái xẻng: "Dời xong chỗ rau củ này, em chính là của anh!"

Tiểu khả ái: "..."