Băng Cửu 2

9

Trên quần áo của Thẩm Thanh Thu vết máu loang lổ, sắc mặt tái nhợt, hắn vẫn duy trì trạng thái quỳ, tình trạng xấu vô cùng. Nhạc Thanh Nguyên nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Thẩm Thanh Thu, bắt mạch cho hắn, nhăn mày nghiêm mặt, vội vàng kêu Mộc Thanh Phương chuyên nghề qua coi. Các phái nhìn ngang nhìn dọc tìm người nhà mình trên mặt đất, nhận rồi thì nâng đi, chữa trị thêm bước nữa.

Liễu Thanh Ca bỗng nhiên phát giác thiếu một người, hỏi: “Đồ đệ kia của hắn đâu?”

Mọi người không ai trả lời, nếu như không thấy người thì e rằng....

Sự thật thì chính Thẩm Thanh Thu đã đạp Lạc Băng Hà xuống vực thẳm.

Các đệ tử Thanh Tĩnh Phong vội vàng đuổi tới, Minh Phàm đi đầu, ấp úng nói không ra lời

Thẩm Thanh Thu trọng thương, Lạc Băng Hà mất tích chỉ còn tàn kiếm Chính Dương gãy đứt đoạn trên đất. Nhìn sơ qua ai cũng đã đoán được phần nào câu chuyện.

Lúc trước, hắn tâm tâm niệm niệm thanh Chính Dương kiếm trên Vạn Kiếm Phong này, muốn những bao nhiêu năm, sau khi bị Lạc Băng Hà rút ra thì ghen tị nóng ruột đốt gan, ban đêm trằn trọc nguyền rủa vô số, tất nhiên sẽ không nhận sai.

Ninh Anh Anh bỗng nhiên òa lên một tiếng khóc: “Sư tôn người người đừng làm ta sợ, người tỉnh dậy đi sư tôn, người giải thích cho ta đi, đây không phải là Chính Dương của A Lạc đúng không?”

Bốn phía thầm có tiếng nhỏ: “Chính Dương kiếm?” “Chính là kiếm của đồ đệ Thẩm phong chủ, Lạc Băng Hà?” “Kiếm còn người còn, kiếm này cũng đã gãy, người đâu?” “Sẽ không phải cũng… Khụ khụ.”

Có người thở dài: “Nếu thực như thế, vậy cũng quá đáng tiếc, Lạc thiếu hiệp một đường đi này, cũng đã trở thành người đầu bảng vàng Tiên Minh.”

“Trời đố kỵ anh tài, trời đố kỵ anh tài!”

Trong những người này, than tiếc có, kinh ngạc có, bi thương có, vui sướиɠ khi người gặp họa cũng có.

Ninh Anh Anh lập tức khóc lớn tại chỗ.

Minh Phàm tuy rằng chán ghét Lạc Băng Hà, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới muốn y chết thật, toàn bộ Thanh Tĩnh Phong một mảnh bi thảm buồn rầu. Tiên Xu Phong do Tề Thanh Thê và Liễu Minh Yên dẫn đầu, cũng lâm vào xúc động.

Nguyên bản đi lên bảng vàng là việc mừng rỡ, nhưng hôm nay nhìn lại, trên bảng vàng thậm chí có gần một phần tư người đều đã mất mạng trong Tuyệt Địa Cốc. Nhất là đệ nhất danh đứng đầu bảng, Thương Khung Sơn phái Thanh Tĩnh Phong tọa đệ tử, Lạc Băng Hà đồ đệ Thẩm Thanh Thu , kiếm gãy người vong, làm sao không khiến người ta đau lòng.

Hôm sau, tại trúc xá Thanh Tĩnh Phong

Thẩm Thanh Thu mở mắt, ngày hôm qua đối với hắn thật đáng sợ, ngực bị thủng một lỗ, hắn chưa từng nghĩ với lực của một tiểu tử có thể đả thương hắn tới mức đó

Nhạc Thanh Nguyên thấy hắn tỉnh lại đã thất thần, y không giỏi an ủi, vỗ vỗ bả vai Thẩm Thanh Thu, nói: “Đồ đệ mất rồi, còn có thể thu lại.”

Thu lại? Một tên đồ đệ như vậy Thẩm Thanh Thu cũng không muốn thu lại.

Thanh Tĩnh Phong được đưa lên một tấm biển đỏ.

Bên trên tấm biển đỏ, đệ nhất danh “Lạc Băng Hà” cao cao tại thượng, kim quang chói mắt.

Minh Phàm đến gần, bẩm báo: “Sư tôn, có ba nghìn linh thạch đưa lên đây, nên an trí thế nào?”

Ba nghìn linh thạch? Ở đâu ra? Thẩm Thanh Thu bối rối nói: “Vì sao đột nhiên có nhiều linh thạch đưa lên núi như vậy?”

Minh Phàm thật cẩn thận nói: “Sư tôn người đã quên? Trên Tiên Minh Đại Hội, sư tôn người đặt một ngàn linh thạch, ở…”
Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, nói: “Thu trước đi.”

Hài cốt Chính Dương kiếm được mang về, được đám đệ tử đào cái hố đất lung tung ở sau trúc xá Thanh Tĩnh Phong, dựng thẳng một cái biển, lập cái mộ kiếm. Người bên cạnh thấy hắn sững sờ với khoảng không, cho đó là tưởng niệm ái đồ, không khỏi thổn thức thầy trò tình thâm, tạo hóa trêu người. Chỉ có chính hắn mới biết được, thổn thức cảm khái bên trong mộ kiếm, mai táng một tên nghiệt đồ