[连琑反应] Listen to my heart beat

14

Tiêu Chiến của mấy ngày tới vẫn đi làm như bình thường, vẫn là một bác sĩ ôn nhu chuẩn mực. Chỉ riêng một điều, y chạy đông chạy tây để tránh Vương Nhất Bác. Tỷ như 30 phút trước, hắn có đến bệnh viện để tìm gặp y. Nhưng khi ấy Tiêu Chiến đang trong phòng phẫu thuật, y tá theo lời dặn của y nếu thấy Vương Nhất Bác đến liền dùng lời đuổi khéo hắn về.

Vương Nhất Bác làm sao không nhận ra được là Tiêu Chiến đang cố tình trốn tránh mình ?

Tâm trạng vốn không tốt chẳng mấy chốc lại tệ thêm vài bậc.

Chiến ca, anh rốt cuộc muốn chơi trò gì đây ?Mèo vờn chuột ?

Vu Bân mở cửa phòng làm việc ra thấy Tiêu Chiến đang dựa lưng vào ghế xoa xoa mi tâm. Thần sắc rất chi là mệt mỏi.

"Vừa phẫu thuật xong sao ?"

"Ừm."

"Chuyện tôi nói với cậu ấy, cái người kia...mấy nay không đến tìm cậu thật à ?"

"Ách ?"

Tiêu Chiến cứng đờ cả người, ánh mắt kín đáo dời đi nơi khác không nhìn thẳng Vu Bân nữa. Cái gì mà không đến tìm chứ ? Hắn ngày nào cũng đến có được không ? Một ngày đến nhiều lần, thậm chí y thuộc giờ giấc hắn sẽ đến khi nào luôn rồi.

"Sao không trả lời tôi ?"

"Thì..."

Vu Bân híp mắt nhìn Tiêu Chiến. Anh đi đến bàn làm việc, chống hai tay xuống bàn, ánh mắt xoáy sâu vào gương mặt y.

"Cậu-có-phải-đuổi-người-ta-về-không-?"

"Haha, nào có, nào có. Tôi...mấy nay tôi không thấy..."

"Im đi ! Ánh mắt cậu nói cho tôi biết hết rồi, rõ ràng là đuổi người đi. Cậu đang làm cái quái gì đó ?"

"Tôi..." không đủ can đảm gặp em ấy !

Vu Bân xoay người đến bộ ghế sofa ngồi phịch xuống, hừ khẽ. Anh nói : "Cái cần làm và không cần làm cũng làm rồi, trốn cái gì ? Tránh điều gì ?"

Thật sự Vu Bân muốn gào lên, dăm ba mấy thứ tình yêu loài người này, anh một chút cũng không muốn hiểu và sẽ chẳng hiểu được !

Tiêu Chiến không đáp. Phải rồi, y là trốn tránh điều gì ? Chẳng phải cũng chỉ là thích một người thôi sao ? Cùng người mình thích làm loại chuyện kia thì, có vấn đề gì ? Hơn hết, cũng là một loại nhu cầu của bản thân.

"Cậu ta bao giờ thì đến tiếp đó ?"

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ nhỏ được đặt trên bàn, 13 giờ 14 phút. Y nói : "Khoảng 15 giờ sẽ đến."

"Ồ, 14 giờ tôi có lịch khám với bệnh nhân, vừa hay xong xuôi thì có thể qua chỗ cậu đúng 15 giờ."

"Cậu, muốn làm gì ?"

"Còn làm gì ? Làm ông mai cho hai người !"

"..." !

.

.

14 giờ 10 phút, Tiêu Chiến rời phòng làm việc xuống căn tin mua chút gì đó lọt bụng của mình.

14 giờ 30 phút, khi Tiêu Chiến trở về liền bị dọa cho hết hồn. Y là đang thấy Vương Nhất Bác đang ngồi chình ình ở ghế lướt lướt bấm bấm di động. Chẳng phải mọi hôm là 15 giờ sao ? Bây giờ chỉ mới 14 giờ hơn...

Vương Nhất Bác nghe được động tĩnh, nghiêng đầu nhìn sang. Hình bóng Tiêu Chiến phản chiếu bên trong ánh mắt hắn.

Người hắn muốn gặp đây rồi.

Người mà chiếm tiện nghi của hắn xong chạy mất.

Người mà mấy nay liên tục trốn tránh hắn không một lí do.

"Chiến ca." Môi Vương Nhất Bác hé mở mấp máy.

"Chẳng phải mọi hôm đến 15 giờ em mới đến sao ?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác máy móc hỏi. Hỏi xong liền muốn giơ tay đánh mình, đây là lúc để hỏi câu này à ?

Vương Nhất Bác nhướng mày, đáy mắt lộ chút kinh ngạc. Tiêu Chiến vậy mà ghi nhớ giờ giấc hắn đến đây ?

Khóe môi cau lên, "Anh để ý ?"

"Không có !"

"À thì không..."

Vương Nhất Bác đứng dậy đi bước nhỏ đến gần Tiêu Chiến, thu nhỏ khoảng cách của cả hai lại. Tiêu Chiến mắt thấy hắn đang đi về phía mình, bản thân sinh ra cảm giác muốn chạy trốn. Nhưng gót chân vừa đổi hướng thì Vương Nhất Bác đã nhanh hơn một bước mà đứng chắn ngay cửa ra vào.
Tiêu Chiến : ...

"Anh muốn đi đâu ? Muốn trốn tôi nữa ?"

"Anh...làm gì có." Tiêu Chiến cười cười bước giật lùi về phía sau ba bước.

Vương Nhất Bác tiến lên ba bước. Khóe môi giật giật, giọng nói có chút mất tự nhiên : "Chúng ta qua ghế ngồi nói chuyện được chứ ?"

"Không được !"

"..." Tiêu Chiến mặt đầy mộng bức nhìn Vương Nhất Bác. Ngực trái không ngừng nảy lên liên hồi.

Quá gần rồi ! Khoảng cách quá gần !

Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt, không đủ nghị lực để nhìn thẳng Vương Nhất Bác. Từng đường nét trên gương mặt hắn cho đến vùng cổ đều đập vào mắt y, nhìn lâu sẽ nhập ma. Nhất quyết không nhìn !

"Không cho phép không nhìn tôi !"

Nhất quyết không nhìn.

Nhất quyết không nhìn.

Nhật quyết không nhìn.

Tiêu Chiến không ngừng tâm niệm với chính mình. Vương Nhất Bác híp mắt phượng lại, rướn đầu đến gần vành tai của Tiêu Chiến thì thầm : "Nếu anh không nhìn tôi, tôi sẽ hôn khóc anh."
Tiêu Chiến dùng đôi đồng tử to tròn của mình nhìn Vương Nhất Bác. Cái gì hôn khóc cơ ?

Làm sao hôm nay thấy Vương Nhất Bác có vẻ công khí hơn đêm hôm đó vậy ?

Vương Nhất Bác nâng môi hài lòng.

Đôi mắt của của hắn có hình bóng của Tiêu Chiến.

Đôi mắt của Tiêu Chiến có hình bóng của hắn.

Không chứa thêm bất kì ai ngoài đối phương, hắn muốn như vậy.

"Chiến ca, mấy hôm nay không gặp anh, tôi rất nhớ anh."

Tiêu Chiến trợn to mắt, không tin vào tai mình. Trái tim đập nhanh đến lợi hại.

Vương Nhất Bác dường như sớm đã đoán được biểu cảm của Tiêu Chiến, hắn chậm rãi tiến lên dồn ép Tiêu Chiến từng chút một lùi lại.

"Tôi có mấy câu muốn nói với anh."

Tiêu Chiến lùi từ từ về sau, hỏi : "Câu gì ?"

"Listen to my heart beat."

Hắn ép y dán lưng lên tường lạnh lẽo, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của y đặt lên ngực trái của mình, nói thật khẽ thật chậm mang theo nhu tình nồng đậm.
"Can you feel it beating fast ? Do you know the reason ?"

"Anh..." Đại não Tiêu Chiến bắt đầu ngưng trệ đi. Lời nói ở cuống họng nghẹn lại.

Hắn không đợi y đáp lời lại nói thêm, chỉ sợ nếu y đáp thì lòng này sẽ không thể nói nữa mà phải chôn chặt, chôn sâu tận nơi đáy tim.

"Because it loves him, Wang Yibo loves him, Xiao Zhan."

Y trợn to mắt nhìn hắn, không thốt nổi bất cứ từ ngữ nào nữa từ cuống họng.

"Listen to your heart beat and tell me, do you love me ?"