[连琑反应] Listen to my heart beat

15

Đại não Tiêu Chiến ong ong mấy tiếng, đôi đồng tử mở to nhìn Vương Nhất Bác ngơ ngơ ngác ngác. Hắn vừa nói gì ? Yêu y ư ? Thật hay giả đó ?

Vương Nhất Bác quan sát từng cử chỉ một của Tiêu Chiến. Khóe môi cong cong, nói thêm : "Có phải nghe chưa rõ hay không ?"

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, không đáp.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, cánh môi chạm lên vành tai Tiêu Chiến thì thầm lại những lời ban nãy. Nói xong liền vươn đầu lưỡi ra liếʍ lên khiến y giật nảy mình.

"Em !" Tiêu Chiến mặt đỏ hồng một mảng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Đáp lại cái trừng ấy không phải nét sợ hãi của đôi phương mà là một tiếng cười.

"Cạch."

"Chiến Chiến, tôi..." Vu Bân hớn hở mở cửa phòng ra mà không hề báo trước. Tầm mắt anh nhìn thấy tư thế ám muội của hai người thì bao nhiêu lời chưa nói hết lặp tức nghẹn lại.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đồng loạt nhìn Vu Bân.

Vu Bân nhìn hai người mặt đầy mộng bức.

"Vu Bân, cậu nghe tôi nói." Tiêu Chiến là người phản ứng lại đầu tiên. Y cố đẩy Vương Nhất Bác ra nhìn Vu Bân muốn giải thích.

"Khụ, khụ, làm phiền hai người rồi. Hai người, cứ tiếp tục, tiếp tục đi." Vu Bân hoàn hồn, ho khan hai tiếng vội nói rồi vội đi.

Cánh cửa lần nửa bị đóng lại, Vu Bân ôm ngực thở phì phì.

"Có gì thì về nhà không được sao ? Hà cớ gì phải ở ngay nơi làm việc vậy ? Ôi cái thứ tình yêu loài người..."

Y tá đi ngang thấy Vu Bân dựa lưng vào cửa phòng bác sĩ Tiêu lẩm bẩm liền tò mò dừng bước lại hỏi : "Bác sĩ Vu sao vậy ?"

"A ? Không có gì."

Y tá gật đầu, không nhiều chuyện nữa. Vu Bân thấy cô không hỏi thêm liền bảo cô đi làm việc của mình đi. Chính anh cũng nhanh chóng rời đi mà không nán lại.

Nán lại làm gì ? Nán lại chính là ăn cơm chó !

.

.

Vương Nhất Bác nhìn Vu Bân rời đi rồi mới chậm chạp hướng mắt nhìn Tiêu Chiến, hỏi : "Là ai ?"

"A ? Em hỏi người vừa vào sao ?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Là bác sĩ bên khoa tâm lý, đồng nghiệp thân thiết của anh."

Đôi mày Vương Nhất Bác hơi cau lại, đồng nghiệp thân thiết ?

"Thân thiết đến cỡ nào ?"

"Là thân thiết kiểu....Vương Nhất Bác em làm gì đó ?!" Tiêu Chiến nâng cao giọng khi bản thân mình cảm nhận được Vương Nhất Bác đang bắt đầu quấy phá trên thân thể mình.

"Anh cứ nói tiếp đi." Vương Nhất Bác một tay giữ lấy Tiêu Chiến áp chặt trên tường, một tay luồn vào trong áo sơ mi của y xoa xoa vùng eo mảnh khảnh.

"Vương Nhất Bác, em buông ra ! Đây là bệnh viện !" Tiêu Chiến vùng vẫy cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Vương Nhất Bác gào lên.

"Nếu anh cũng biết nơi này là bệnh viện thì đáng ra phải nhỏ tiếng một chút." Sắc mặt Vương Nhất Bác bình thản mà đáp lại.

Tiêu Chiến tức đến nổ phổi, nơi này là nơi để hắn nháo sao ?

Y dồn sức vào chân giẫm lên chân Vương Nhất Bác. Cú giẫm này khiến Vương Nhất Bác bị đau đến thể hiện ra ngoài mặt. Tiêu Chiến lợi dụng lúc này mà thoát khỏi vòng vây của Vương Nhất Bác.

Bước chân chưa đi được hai bước liền bị Vương Nhất Bác mạnh mẽ áp chế xuống bàn làm việc. Một lẫn nữa bị vây hãm bởi hẳn. Mọi công văn, bệnh án trên bàn rơi lộp bộp xuống nền gạch men. Lưng Tiêu Chiến áp lên bàn gỗ, tầm mắt nâng lên nhìn Vương Nhất Bác cảm thấy không đúng.

Ban nãy không phải còn rất tốt sao ?

Vì sao bây giờ lại muốn nổi điên rồi ?

"Em nháo cái gì ?"

"Anh nói đi, người kia có phải là người mấy hôm trước đã nghe điện thoại tôi điện cho anh không ?"
Hai câu hỏi hoàn toàn khác và hoàn toàn không nhận được câu trả lời từ đối phương. Vương Nhất Bác dùng tay của mình giữ lấy hai tay của Tiêu Chiến giơ qua đỉnh đầu của y ghìm chặt xuống đến nhói đau.

Vương Nhất Bác cúi người hôn dồn dập xuống cánh môi Tiêu Chiến. Như là hôn mà cũng như là gặm cắn.

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác sẽ hành động thế này. Toàn thân cứng đờ ra như khúc gỗ trơ mắt nhìn hắn chơi đùa với môi của mình.

Không nhận được sự đáp trả của người dưới thân, tâm Vương Nhất Bác càng thêm khó chịu. Hắn vốn sẽ không như vậy nếu như Vu Bân không xuất hiện. Chỉ cần nghĩ đến những lời ngày hôm đó của Vu Bân qua di động thì hắn đã không còn bình tĩnh được nữa. Anh nói giữa anh và Tiêu Chiến là một quan hệ thân thiết. Hôm nay Tiêu Chiến cũng nói mình với người kia là thân thiết.
Vậy hắn với y là quan hệ gì ?

Tình một đêm ?

Vì là tình một đêm cho nên khi phát tiết xong thì mới lảng tránh nhau ?

Hay y muốn xem hắn như người lạ, chơi xong thì bỏ mà không chút vướng bận gì ?

Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác đột nhiên cáu kỉnh như vậy là vì điều gì nhưng có một điều mà y chắc chắn rằng, môi mình bị hắn hôn đến sưng rồi. Thân thể hơi cự quậy ra hiệu cho Vương Nhất Bác dừng lại.

Vốn tưởng Tiêu Chiến là đang phản kháng, Vương Nhất Bác càng dùng thêm sức. Tiêu Chiến đau đến nhăn mặt lại rõ đến trông thấy. Y dùng chân của mình cọ lên hạ bộ của hắn, quả nhiên là người phía trên sững lại và dừng đi hành động của mình.

"Anh câu dẫn tôi ?"

"Em nổi điên cái gì ? Chẳng phải là muốn câu trả lời của anh về tình cảm của em sao ? Bây giờ nháo tức là không cần nghe nữa ?"
Tiêu Chiến có chút tức giận mà nói ra. Khuôn ngừng phập phồng lên xuống điều dưỡng lại hơi thở đang loạn của mình.

Vương Nhất Bác giây đầu là sững sờ, giây sau liền nén khó chịu nhen nhóm trong lòng xuống, "Anh nói đi."

"Không-nói-nữa."

Hết Vương Nhất Bác cáu kỉnh thì đến Tiêu Chiến giận dỗi.

Y vốn chỉ muốn hòa hoãn lại bầu không khí giữa hai người cho nó trở nên tốt hơn một chút. Nhưng không ngờ rằng lời nói vừa dứt thì Vương Nhất Bác đã cuối xuống cắn lên xương quai xanh được bao phủ sau cổ áo của y.

"Vậy phải xem tôi nên khiến anh sướиɠ theo kiểu nào thì anh sẽ nói."

Tiêu Chiến hít một ngụm khí lạnh vào buồng phổi. Y nghe lời này của Vương Nhất Bác xong liền mơ hồ thấy bản thân mình sắp không xong rồi . Khuôn miệng chưa kịp nói câu đáp trả thì đã thấy tay hắn lướt qua từng cúc áo của mình cởi bỏ chúng.
"Em làm gì ?!"

======================================

Tính đúng thì chương này là H nhưng tôi lại mài mài chít chít thành chương sau nên tối nay tôi sẽ úp sọt vậy ~(˘▽˘)~

Tối nay cũng là chương cuối của fic ớ, BE ( bedending ) = )

Có ai muốn nói gì với tôi hay với fic này không : D ?