[连琑反应] Listen to my heart beat

PN

Action 1.

Trong cuộc sống hôn nhân của mỗi người thì không thể tránh khỏi những lúc cãi vã. Và, gia đình của Vương Nhất Bác vốn cũng chẳng ngoại lệ. Thậm chí số lần cãi vả ngày một nhiều khi hắn bước vào tuổi thứ 17.

Khi đêm xuống, nếu không là căn nhà trống trải chỉ mình hắn thì sẽ là tiếng to tiếng nhỏ từ phòng của ba mẹ mình. Vương Nhất Bác mới đầu còn lờ đi được nhưng lâu dần thì bản thân có muốn cũng không được.

Nằm trên giường ngủ, tai Vương Nhất Bác nghe được tiếng rõ tiếng không từ vách tường kế bên. Đại khái là ba hắn làm ăn chẳng thuận lợi gì nên buông lời thô thiển. Mẹ hắn vốn làm việc tám tiếng một ngày đã thấm mệt không chịu nổi liền bật ra tiếng khuyên răn ông.

Sau đó, hai người tranh qua cãi lại liền to tiếng với nhau.

Vương Nhất Bác chớp mắt nhìn trần nhà, lật người nghiêng sang một bên, đưa tay bịt tai mình lại đi vào giấc ngủ.

Đến sáng khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy thì ba mẹ hắn đã đi mất dạng rồi. Bàn ăn có một phần điểm tâm còn ấm, là cho hắn. Vương Nhất Bác đeo balo đi đến ăn qua loa mấy miếng liền rời khỏi nhà đi đến trường.

Lặp đi lặp lại trong rất nhiều năm như vậy, Vương Nhất Bác vốn đã quen rồi. Từ lúc hiểu chuyện cho đến tận bây giờ, hắn nhận ra rằng ba mẹ mình chẳng có chút thời gian hay tâm tư quá nhiều đặt trên người hắn. Đôi khi chỉ là những lời hỏi han đầy sáo rỗng.

Và hắn vốn không cần mấy lời sáo rỗng ấy.

Thứ Vương Nhất Bác cần là sự quan tâm, yêu thương thật sự đến từ con tim của ba mẹ mình. Giống như các bạn đồng trang lứa khác, bọn họ mỗi khi nhắc đến ba mẹ mình đều mang theo sự tự hào vô cùng. Bọn họ kể rằng gia đình mình vừa đi du lịch với nhau về, ba mẹ mình đã chúc sinh nhật mình thế nào, ba mẹ mình dù có tuổi nhưng tình yêu của họ dành cho nhau đáng ngưỡng mộ lắm. Hay là ba mẹ mình đã mắng mình thế nào khi điểm số thi cử tệ hại.

Hết thảy, Vương Nhất Bác chưa từng nhận được từ ba mẹ mình.

Cuộc họp phụ huynh của mỗi năm học, bạn học ai cũng có ba hoặc mẹ đến dự, riêng hắn lại chẳng có ai.

Bởi họ làm gì rảnh rỗi mà đến chứ ?

Từ năm hắn học lớp 5 đã như thế.

Bọn họ thật sự rất bận.

Không một lời yêu thương, không một lời động viên, thậm chí là không một lời nói bình thường hơn cả bình thường : Nhất Bác, chào buổi sáng con trai.

Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác tròn 18 tuổi. Giáo viên đã đứng trước lớp mà phê bình hắn.

"Trò Vương, em rốt cuộc có mời được ba mẹ em lên gặp tôi hay không ?"

"Em đã nói với thầy, ba mẹ em rất bận, không có thời gian đến dự họp đâu ạ."

"Bận đến mức cả ba năm phổ thông của em không đến nổi buổi nào sao ? Ba mẹ em có quan tâm đến chuyện học hành thi cử của em không vậy ?"

Vương Nhất Bác im lặng.

Bên dưới lớp không ít tiếng xì xầm to nhỏ của các bạn học. Bọn họ nói ba mẹ Vương Nhất Bác có phải bỏ rơi hắn rồi không ? Hắn là con rơi con rớt hay sao mà chẳng ai chịu quan tâm kết quả học tập của hắn vậy ? Dầu gì thì năm nay cũng thi Đại học, nên có một trong hai đến để nghe tình hình học của hắn chứ ?

Lần đầu tiên trong suốt 18 năm qua, Vương Nhất Bác có một suy nghĩ, sự xuất hiện của hắn trên thế gian này là dư thừa.

Dư thừa đến mức đến cả người sinh hắn ra, nuôi dưỡng hắn cũng không quan tâm đến.

Sự xuất hiện của hắn là vô nghĩa với họ sao ?

Hôm ấy Vương Nhất Bác về nhà nhốt mình trong phòng. Đến khi ba mẹ về cũng chẳng chịu ló mặt ra ngoài.

Mà ba mẹ hắn nghĩ con trai hẳn đang học bài nên cũng không làm phiền đến.

Lại kéo dài thêm nửa năm nữa, vào ngày mà mẹ Vương được nghỉ phép ở nhà mới phát hiện ra điều bất thường ở Vương Nhất Bác.
Khi ấy là buổi trưa, bà làm rất nhiều món ngon vì hay tin chồng mình sau bao khổ cực thì cuối cùng cũng đã được thăng chức. Bà lên phòng toan định kêu con trai xuống chuẩn bị dùng bữa thì thấy hắn đang ngồi ở trên thanh sắt của ban công đu đưa chân.

"Nhất Bác !" Mẹ Vương hốt hoảng kêu một tiếng. Bước chân nhanh chóng đi về phía Vương Nhất Bác muốn kéo hắn xuống khỏi thanh sắt ban công.

Lỡ may ngã xuống thì...bà thật không dám nghĩ, một chút cũng không.

Vương Nhất Bác thờ ơ nghiêng đầu nhìn mẹ Vương đang hốt hoảng kêu một tiếng : "Mẹ."

"Con làm gì ? Có ghế sao lại không ngồi mà ngồi ở đây ? Con xuống nhanh !"

"Con chỉ muốn hóng gió."

Mẹ Vương vịn lấy cánh tay con trai kéo hắn rời khỏi thanh sắt. Bà nói : "Bây giờ mới ban trưa nắng gắt, gió ở đâu ra mà cho con hóng."

Vương Nhất Bác "à" một tiếng, nương theo sức kéo của mẹ Vương mà đặt chân xuống lại nền ban công mà đi lại vào trong phòng.
Một lần khác, mẹ Vương phát hiện ra Vương Nhất Bác hay ngồi ở ban công lẩm bẩm. Trông hắn rất nhập tâm, giống như đang nói chuyện với một ai đó.

Mẹ Vương lòng sinh hoài nghi cùng lo lắng, bà đã cùng ba nói chuyện với ba Vương. Và hai người đã thống nhất đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý.

Vương Nhất Bác vẫn nhớ hôm ấy trời mưa rất to. Bầu trời giăng toàn mây đen, cơn mưa cứ trút xuống xối xả. Ngồi trong không gian toàn mùi thuốc khử trùng khiến hắn không mấy thoải mái, phía sau là ba mẹ đứng chờ bác sĩ chuẩn đoán.

Bác sĩ bảo hắn hoàn toàn bình thường, gia đình lo lắng quá rồi. Có thể là do chuẩn bị cho thi Đại học nên hắn luôn muốn dành thời gian rảnh đề ôn bài thôi.

Ba mẹ Vương nhìn nhau như trao đổi sau đó cảm ơn bác sĩ và đưa Vương Nhất Bác về nhà.
Một lần khác là khi Vương Nhất Bác đột ngột ngất xỉu khi đang cùng ngồi xem phim với ba Vương.

Ba mẹ Vương khi ấy đã bị dọa cho hết hồn.

Chỉ là qua mấy phút thì hắn tỉnh lại nhưng có gì đó rất khác. Vương Nhất Bác không gọi ba mẹ Vương một tiếng "ba mẹ" nữa mà thay vào đó là "hai người là ai thế".

Mẹ Vương hoàn toàn sửng sốt, hỏi hắn làm sao thế.

Vương Nhất Bác khi ấy đáp, hắn bình thường, không sao cả.

Ba Vương vịn lấy vai hắn hỏi con không nhớ ra ba mẹ sao.

Vương Nhất Bác mờ mịt đáp rằng mình không biết họ.

Một lần nữa Vương Nhất Bác được đưa đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ khoa thần kinh chuẩn đoán không ra bệnh. Mẹ Vương gấp đến độ trào cả nước mắt hỏi bác sĩ vì sao không ra bệnh. Con trai bà sao lại đột nhiên không nhận ra bà nữa.

Bác sĩ ái ngại nói vài lời an ủi, đưa đề nghị họ sang khoa tâm lý xem thế nào.
Vương Nhất Bác được dẫn sang khoa tâm lý. Vị bác sĩ lần trước khám cho hắn ngạc nhiên không thôi, gia đình này vì sao đến nữa rồi ?

Nghe ba Vương kể qua tình hình hiện tại của Vương Nhất Bác thì bác sĩ gật đầu, tiến hành thôi miên hắn xem có nghe ra gì khác không.

Mỗi câu từ của Vương Nhất Bác khi ấy nói vô cùng rời rạc, không có sự liên kết với nhau.

Chuẩn đoán khi ấy là : Vương Nhất Bác mắc chứng rối loạn nhân cách dạng phân liệt.

Ba mẹ Vương như chết sững. Con trai bọn họ vì sao đang yên đang lành lại mắc bệnh tâm lý rồi ?

"Trường hợp này khá hiếm gặp nhưng nguyên nhân chủ yếu dẫn đến các bệnh tâm lý đều do từ môi trường sống xung quanh tác động đến. Có thể bệnh nhân đã gặp áp lực hoặc đã bị tổn thương về mặt tình cảm. Người nhà cần quan tâm và chia sẻ nhiều hơn với bệnh nhân."
"Nhìn chung thì không có gì đáng ngại nhưng người nhà vẫn nên để ý đến bệnh viện nhiều hơn nhằm tránh những đáng tiếc không đáng có."

Ba mẹ Vương gật đầu tiếp nhận thông tin. Vương Nhất Bác được đưa về nhà. Hắn vẫn sinh hoạt bình thường không sai biệt mấy với thường ngày.

Nhưng đối với ba mẹ Vương thì là xa cách cùng khách sáo.

Mẹ Vương nhìn hắn không kiềm được tiếng nghẹn ngào. Có phải là do họ thiếu quan tâm đến hắn nên mới khiến hắn hình thành những suy nghĩ lệch lạc không ? Để rồi tạo ra một nhân cách khác mà không có sự tồn tại của họ ?

Ba Vương ôm lấy bà an ủi vài câu nhưng không khó để nhận ra giọng của ông cũng đang run rẩy lên.

Mặc dù trong lòng không có cảm xúc gì nhưng nhìn mẹ Vương đang khóc đến tê liệt tâm phế thì Vương Nhất Bác vẫn liếʍ liếʍ môi nói : "Đừng khóc, bác đừng khóc."
.

.

Action 2.

Trên tay Tiêu Chiến cầm một quyển nhật ký bìa đã ố vàng. Y lật từng trang ra đọc. Bên trong được ghi vô cùng rõ ràng về thời gian, sự việc diễn ra. Càng đọc về sau y càng không tin nổi vào mắt mình.

Vương Nhất Bác vậy mà lại mắc chứng rối loạn nhân cách ?

Tiêu Chiến thẫn thờ ngồi bệt dưới sàn nhà, nhìn quyển sổ thật lâu mà không lật tiếp.

Ngày...tháng...năm...

Hôm nay trời nắng đẹp, tôi mở mắt ra và thấy hai người vô cùng xa lạ. Họ bảo họ là ba mẹ tôi. Tôi nói mình không biết họ, họ liền đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói tôi mắc bệnh tâm lý, rối loạn nhân cách dạng phân liệt.

Là bản thân tôi tồn tại hai nhân cách sao ?

Tôi thấy bác gái khóc trông rất đau lòng, vì vậy mà tôi đã bảo bà ấy đừng khóc. Sau đó bà ấy ôm chầm lấy tôi liên tục nói xin lỗi. Còn cả bác trai lại lén đưa tay lên vành mắt lau đi lệ quang muốn tuôn trào ra ngoài.
Vương Nhất Bác tay cầm túi thực phẩm từ ngoài trở về. Mắt thấy y đang ngồi bệt xuống sàn nhà liền cau mày.

"Chiến ca, anh sao thế ? Sao lại ngồi ở dưới sàn ?"

Tiêu Chiến mơ hồ nâng tầm mắt nhìn Vương Nhất Bác không đáp.

Vương Nhất Bác thấy được quyển sổ quen thuộc trên tay Tiêu Chiến. Đôi đồng tử của hắn hoàn toàn được bảo phủ bởi nét sững sờ.

"Vì sao anh có quyển sổ này ?"

"Nếu như hôm nay anh không thấy quyển sổ này thì có phải em sẽ giấu anh cả đời không ?"

"Tôi..."

"Nếu như hôm nay anh không qua nhà em dọn dẹp giúp em thì có phải anh cả đời cũng chẳng biết gì phải không ?"

Vương Nhất Bác buông túi thực phẩm ra, ngồi xổm xuống ôm lấy Tiêu Chiến vào lòng thì thầm : "Không phải như vậy Chiến ca, tôi không cố ý giấu anh. Tôi chỉ muốn tìm thời điểm thích hợp để nói cho anh nghe. Nhưng lại không ngờ, anh đã..."
"Chiến ca, anh nghe tôi nói. Dù có là nhân cách nào đi chăng nữa thì Vương Nhất Bác tôi vẫn sẽ luôn yêu anh, không bao giờ thay đổi. Cả đời này của tôi không phải anh thì không được."

"Nhất Bác."

"Tôi đây."

"Anh..."

Tiêu Chiến không biết mình nên nói gì. Thông tin này thật sự là ngoài sức tưởng tượng của y rồi.

Yêu một người đa nhân cách.

Là y đã lựa chọn thì bây giờ có nói gì cũng hóa hư vô phải không ?

Tình cảm là thứ không thể bị lay động bởi vài nguyên nhân từ xung quanh được.

Là đến con tim thì hãy để con tim quyết định hết thảy.

Dẫu cho hắn có ra sao thì vẫn là người mà y ngày ngày tâm niệm trong lòng hắn một đời an nhiên, ngày ngày yêu thương hắn.

"Nhất Bác, anh yêu em."

"Tôi yêu anh, rất yêu, Chiến ca."

Vương Nhất Bác cẩn thận hôn lên cánh môi của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khép mi mắt đón nhận lấy.
Anh. Em. Chúng ta. Tương lai còn dài. Mỗi ngày của sau này, anh đều sẽ yêu em nhiều hơn nữa, gấp hai lần bây giờ, sẽ không để nhân cách nào của em chịu tổn thương.

Anh. Em/Tôi. Chúng ta. Tương lai còn dài. Mỗi ngày của sau này, anh sẽ là bảo vật mà em/tôi nâng niu. Cảm ơn anh vì đã chấp nhận em/tôi.

Listening to my heart beat.

And tell me.

Do you love me ?

I love you, love with all my heart and reason.

======================================

Hoàn toàn văn.

Hix cái phiên ngoại nó xàm ghê gớm ớ. Tôi chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, ai ném gì thì ném đi nhớ༎ຶ‿༎ຶ

Mà đến đây cũng đã chính thức khép lại tác phẩm rồi. Chân thành cảm ơn những người đã follow tôi, đã cùng tôi đi trong một quãng thời gian dài, đã chấp nhận bỏ qua những thiếu sót trong fic mà yêu lấy nó.

Sắp tới tôi sẽ rest một thời gian để lo thi cử trên trường chứ nó tới mông rồi các cô àಥ‿ಥ
Lúc tôi trở về thì sẽ lắp hố Saying nhé, mong khi ấy vẫn còn nhìn thấy mấy cô cmt nhận xét và chỉ ra thiếu sót để tôi tôi kịp thời sửa chữa.

Một lần nữa cảm ơn mấy cô và tôi muốn nói : I love you x3000

Giữ gìn sức khỏe và để bản thân mình ngày ngày vui vẻ nhé, cũng đừng quên yêu lấy bản thân mình = )