(ĐN Harry Potter) Servant of Orcus

Chương 6:

Cuộc sống của tôi tại Hogwart đang diễn ra theo chu kì. Lên lớp và làm bài với Cho Chang-> ngắm Sev -> lén ngắm Dra -> cùng đi thư viện với Mione ->cùng Pansy chăm sóc nhân sâm -> gọi điện về nhà.

Mọi thứ vẫn ổn cho đến khi diễn ra lễ hội Halloween, tôi đã quên mất rằng sẽ có một sự đệm đàn trước khi Voldy xuất hiện, nó khá rắc rối - con quỷ khổng lồ ý.

Chiều nay nhà Ravenclaw chúng tôi không có tiết, Cho Chang thì đang chìm đắm trong quyển sách bùa chú mới tìm được ở thư viện, Pansy và Hermione thì có tiết. Thật chán a!!!! Cho nên tôi quyết định lên phòng hiệu trưởng để xua tan sự nhàm chán này. Ngay khi tôi xuất hiện ở cửa thì chiếc cửa đã mở ra, thầy Dumbledore nhìn tôi với vẻ mặt hoà ái,nhưng theo điệu bộ thì tôi nghĩ rằng thầy đang chuẩn bị đi đâu đó :

- Con gái, ta có thể giúp gì cho con?

- Thầy đang bận ạ?

Thầy ấy cũng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả khi tôi nói vậy, mà chỉ hỏi ngược lại tôi:

- Tại sao con lại nghĩ vậy?

Chà, có vẻ thầy đang bận thật kìa:

- Bởi tay trái của thầy!

Thầy cười tủm tỉm nhìn tôi:

- Tay trái của thầy?

Thầy trò tôi nhìn nhau:

- Vâng. Có một người từng nói với em rằng phù thủy trắng vĩ đại của Hogwart có phan xạ niết nhẹ ngón út của bản thân mỗi khi thiếu kiên nhẫn.

-Ồ? Thầy rất tò mò về người đã nói ra lời đó đấy, nếu có dịp có thể giới thiệu với thầy không?

Thầy ấy hồ nghi rồi, nhìn đôi mắt đi, triết tâm bí thuật đấy. Là triết tâm bí thuật của giáo sư Dumbledore đấy!!!! Có phải hạng xoàng đâu.

- Em chắc rằng thầy cũng biết người đó đấy ạ!

Tôi dứt khoát quay mặt đi mà nói.  Thầy cứ nhìn em bằng ánh mắt đó làm em ngại quá đi!~~ >3<

- Thầy cũng biết?

Có vẻ thầy hiệu trưởng đã ngờ ngợ được người tôi nói rồi. Biết sao giờ, người hiểu thầy ấy nhất chỉ có một, và duy nhất một người thôi.

- Grinderwald ạ!

Chính bởi vì đã đoán được một phần, thầy cũng không hẳn là ngạc nhiên. Hai thầy trò tôi cùng đi vào phòng, thầy còn hỏi tôi rằng có muốn uống một cốc nước chanh hay ăn một ít kẹo hay không. Too rất vui vẻ mà đồng ý.

Thầy Dumbledore là một con hồ ly đội lốt cừu trắng chính hiệu!

- Là Grindelwald nói với trò? Ta e rằng mình phải xem lại tầng phòng hộ của pháo đài Nurmengard.

Tiếp nhận cốc nước chanh trong tay thầy, tôi gật đầu:

- Vâng, em nghĩ rằng thầy nên xem lại màn bảo hộ đó. Bởi nếu mà Grinderwald muốn gây dựng lại cơ sở quyền lực thì chắc hẳn bây giờ đội quân đó còn đáng sợ gấp bội lần so với Voldy!

Thầy Dumbledore theo thói quen cho thêm 2 thìa đường vào tách cà phê sữa của mình, nhấp thử một ngụm rồi nhìn tôi:

- Có vẻ trò rất quen thuộc với Chúa Tể hắc ám đời đầu nhỉ, trò Fawley?

Nhìn thầy tiếp tục cho thêm một thìa đường vào tách cà phê, tôi không khỏi bật cười:

- Sao chỉ có thể quen thuộc ạ? Phải nói là em hiểu Grinderwald như cách Grind hiểu thầy vậy. Một con người với trí thông minh đáng nể, năng lực và kỹ năng phap thuật tài giỏi và hơn hết. Grind là một con thú nguy hiểm, nhưng sẽ ổn thôi nếu con thú đó biết bản thân muốn thứ gì, phải không thưa giáo sư?

Thầy ấy nhìn tôi với vẻ mặt hoà ái:

- Nếu trò đã hiểu Grinderwald, vậy thì hẳn sẽ có thể chắc chắn rằng bản thân không bị hắn ta thao túng chứ?

Thầy ấy hẳn đã nghĩ rằng tôi không giống như Harry, cũng chẳng giống như Snape. Những thứ thầy ấy biết về tôi là một con số 0 tròn trĩnh. Nhưng theo như câu hỏi thầy ấy đặt ra thì tôi nghĩ rằng sẽ sớm thôi,nhà Fawley sẽ có một đồng minh mình thích hợp:
- Thầy không nên lo lắng cho em. Với tư cách của một Grinderwald, Grind là một quý ông lịch lãm.

Thầy ấy bật cười, có vẻ là do giận quá hoá cười:

- Một quý ông? Tôi nghĩ rằng quý ông trong lời của trò có thể gϊếŧ chết một tiểu thư mà không do dự đấy!

A, hẳn là do cái chết của người đó nhỉ. Có vẻ từ nào đó trong câu nói của tôi đã chọc tức thầy ấy:

- Chà, em không sợ đâu. Ông ấy có thể gϊếŧ chết bất cứ quý cô nào, nhưng không thể gϊếŧ nổi em đâu.

Sau một giây mất kiểm soát thì thầy Dumbledore đã kéo lại lý trí của mình:

- Trò Fawley, trò có một sự tự tin đáng nể phục đấy!

Uống thêm một ngụm nước chanh, thật ngọt! Đúng là đồ chỗ thầy Dumbledore có khác!

- Cảm ơn lời khen của thầy. Nhưng em nghĩ rằng thầy không cần đối phó em như vậy đâu. Bởi, đường đi nước bước của thầy,  em nắm rõ nó đấy!
Thầy ấy nhướn lên một bên mày, thích thú nhìn tôi. Đã vậy, tôi không khách khí nữa đâu:

- Chà, thầy có vẻ là một kỳ thủ tài ba nhỉ, thưa giáo sư? Một kỳ thủ lấy một địch hai, thầy dùng quân cờ của mình một cách hoàn mỹ đến nỗi mà em cũng phải kinh ngạc! Nhưng mà thầy cũng là tif người mà em ghét nhất đấy, thưa giáo sư.  Tif người thích giả nhân từ mà thu mua lòng tin, giả nhân từ để hoàn thành vở kịch, để rồi sẵn sàng hy sinh cả bản thân để toàn vẹn vai diễn đó.

Thầy Dumbledore thu lại nụ cười rồi, thầy ấy đang ngạc nhiên, đảm bảo luôn! Nhưng nếu tôi không chen chân vào kế hoạch của thầy ấy, Grind sẽ suy sụp mất.

- Trò Fawley, biết nhiều là không tốt đâu!  Trò sẽ gặp nguy hiểm đấy.

Đã đến đây rồi thì tôi cũng lười cùng thầy Dumbledore quyền qua cước lại:
- Thưa giáo sư, là một Fawley và một Ravenclaw tiêu chuẩn, em nghĩ rằng hiểu biết thêm không bao giờ là thừa. Vả lại, mọi chuyện luôn trong tầm kiểm soát cho nên em sẽ an toàn thôi.

Sau tay áo, thầy Dumbledore đang khẽ chạm vào cây đũa phép cơm nguội. Tôi nguy hiểm đến vậy sao?

- Trò Fawley,  ta nên làm gì với trò bây giờ. Một quân tốt không thuộc về bản cờ?

.........thưa giáo sư, có thể đừng ví em như vậy không, em không muốn làm con thiêu thân trên bàn cờ đâu.

- Thầy có thể lợi dụng em, như cách thầy mua chuộc giáo sư Snape vậy. Hãy ra một cái giá, và rồi quân tốt thừa thãi này sẽ thay thầy bảo vệ tất cả!

Thầy ấy mỉm cười!!! Em đang nói chuyện rất nghiên túc đấy, thưa giáo sư!!

- Bảo vệ tất cả?  Một quân tốt bảo vệ tất cả ư?

Thầy đang khinh bỉ em có đúng không giáo sư!! Em nghe được đấy nhá!!! Cái giọng điệu như nói với một đứa trẻ ba tuổi ý!!! Người ta hờn ˋε ˊ
- Sẽ được thôi nếu quân tốt đó là em!  Thầy chỉ cần đưa ra một cái giá, rồi em sẽ thay thầy bảo vệ những quân chủ chốt, và lôi kéo quân cờ của địch. Ví dụ như Bellatrix chẳng hạn.

Thầy ấy nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ mặt nghiêm cẩn:

- Trò Fawley, trò có biết bản thân đang nói gì không?

Bóc vỏ kẹo rồi ngậm một viên, tôi híp mắt:

- Em là một Fawley, thưa giáo sư! Hãy cho em một cái giá, em sẽ chỉ chấp nhận một cái giá từ phía một thần sáng, là thầy mà thôi. Nếu cái giá của thầy không đủ, em sẽ ở phe trung lập. Thề trên danh dự gia chủ thứ 13 của nhà Fawley.

Nói rồi tôi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, trước khi đi còn không quên nói thêm với thầy Dumbledore rằng tôi cho thầy ấy thời gian suy nghĩ là 1 tuần, đối với việc này, tôi không có đủ kiên nhẫn.

Có thể độc giả sẽ thấy tôi ngu ngốc khi nhắc đến việc mua chuộc Bellatrix, so vơi việc thầy Dumbledore bị Gallert Grinderwald  quyến rũ còn hoang đường hơn gấp trăm lần! Đùa gì chứ, đó là bầy tôi  điên cuồng với Voldemort, một bầy tôi có chấp niệm điên cuồng với chủ nhân mình.
Nhưng sẽ dễ thôi, nếu cô ấy là một người trọng sinh.

Voldermort đối với Bellatrix chính là chấp niệm, là nguồn sống, là thần thánh, là tất cả mọi thứ của cô ta. Sống qua một đời, cô ta biết chúa tể hắc ám đang sai lầm và rồi hắn ta sẽ chết. Nếu đã là chấp niệm thì sẽ chẳng thể bỏ được, cô ta muốn Voldermort sống sót. Chỉ cần đi trước một bước trước khi cô ta nghĩ đến cách thức tiêu cực, và làm mọi việc thêm tồi tệ hơn là được rồi. Bellatrix sẽ dùng tất cả mọi cách để chúa tể của cô ta được sống sót.

Tất cả mọi cách, kể cả nó có hoang đường thế nào.