(ĐN Harry Potter) Servant of Orcus

Chương 9: Tôi_ngu xuẩn

Sau khi thầy Dumbledore lén đến gặp Bellatrix ở Azkaban, thầy nói với tôi rằng mọi việc có vẻ không theo quỹ đạo. Bellatrix không điên điên khùng khùng, không sùng bái Voldermort đến phát cuồng, ngược lại cô ta rất bình tĩnh.

Siết chặt cốc sữa ấm cầm trong tay,  lòng tôi hiện tại đang ngổn ngang không thể tả. Là sai chỗ nào? Từng câu từng chữ được lên kế hoạch cặn kẽ, lường trước tất cả mọi tình huống phát điên của cô ta và rồi? Đã sai ở đâu vậy? Hay là............

"Cô ta rất bình tĩnh, trong con mắt yên lặng đến lạ thường" thầy Dumbledore đã nói với tôi như vậy.

Một Bellatrix cơ trí trước mọi việc về Voldermort? Đó là điều không thể! Trong đoạn đối thoại đó cô ta thậm chí không cất cao giọng, cảm giác như là một người nghe truyện vậy, như đang nghe thầy Dumbledore kể một câu truyện cổ tích nho nhỏ. Cô ấy nhẹ nhàng né những bẫy rập, không nói những từ ngữ khó nghe, không một sự điên cuồng nào suất hiện trên gương mặt.

Cô ta

Không phải Bellatrix

Từ đâu tôi đã cho rằng đó là một người trọng sinh, nhưng giờ tôi biết mình sai rồi, sai hoàn toàn. Theo chiều hướng thay đổi như vậy thì chỉ có hai trường hợp.

Một, là bị linh hồn khác kí sinh.

Nhưng nếu đã là linh hồn của thế giới này,thì không thể bình tĩnh thế được. Họ sẽ diễn một vai diễn, cố gắng diễn Bellatrix hoàn mỹ không một kẽ hở để lợi dụng cô ta một cách triệt để chứ không phải bình tĩnh như vậy.

Mà Bellatrix là một phù thủy giỏi, điều đó không thể nào bàn cãi. Sẽ chẳng dễ dàng để cộng hưởng linh hồn với cô ta đâu, nhất là khi cô ta đã điên vì lý tưởng sống của mình.

Hai, là xuyên không.

Ý này có vẻ hợp lý hơn, có thể đã bị linh hồn người của thế giới khác thế chỗ. Hẳn là vẫn đang hoang mang cho nên chưa ngụy trang đi?

Bellatrix của thế giới này sẽ không sống yên ổn đâu. Cô ta hoặc là bị ký sinh, hoặc là bị đoạt xá rồi.

Nhưng nếu Bellatrix không phải người trọng sinh, vậy thì là ai?

Tôi bước nhanh trên dãy hành lang dài của Hogwart với tâm hồn treo ngược cành cây. Rồi chợt nhận ra từ đầu năm đến giờ lần duy nhất tôi đến thăm bác Hagrid là vào ngày sinh nhật của bác ấy, và sau đó thì biệt tăm biệt tích đến cuối kì luôn. Bởi vậy và tôi đổi hướng lộ trình, đi đến căn chòi đá. Gõ lên cách cửa gỗ to sụ trước mặt mình, rất nhanh bác Hagrid đã ra mở cửa:

- Ôi Melanie, cháu đến chơi đó ư?

Bác Hagrid thật to lớn, nhìn vào cái chiều cao 3,5m của bác ấy là biết rồi, tôi nhìn cứ như một người lùn khi đứng trước bác ấy vậy. Giơ lên chiếc l*иg trong tay:

- Cháu không làm phiền bác chứ?

Bác ấy vội nghiêng người để tôi vào trong, trên mặt vẫn luôn treo một nụ cười. Thật là một con người thật thà:

- Sao có thể chứ, ta rất vui khi cháu đến chơi đấy! Và có vẻ Fang cũng nhớ cháu nữa.

Trong căn chòi có người, là tam giác vàng của Gryffindor và xem kìa! Xem chúng ta có ai trong căn chòi của bác Hagrid! Là Draco, truyện này rất lạ. Một Malfoy ngồi trong chòi của một người lai không lồ, và đang tiếp nhận chén trà do bác Hagrid rót??? Đây là chuyện kì lạ thứ hai trong ngày hôm nay đấy:

- Xin chào, không phiền nếu tôi nhập bọn chứ?

Hermione có vẻ rất ngạc nhiên khi tôi xuất hiện ở đây. Còn Ron và Draco thì có vẻ có ấn tượng với tôi, tôi là một Fawley. Còn Harry thì, hoang mang_ing.

Hermione là người phá vỡ cục diện bế tắc này, cậu ấy cho tôi một cái ôm nồng nhiệt:

- Không ngờ sẽ gặp cậu ở đây đấy!
Nhướn mi, tôi có chút buồn cười nhìn cô bạn trước mặt, rồi nhìn về 3 người đang ngạc nhiên bên kia:

- Xin chào, mình là Melanie. Nhà Ravenclaw.

Bác Hagrid kéo cho tôi một cái ghế, và đặt thêm một chiếc cốc bự lên bàn. Ngay sau đó cũng chính là lúc Fang chạy đến............... Và cả người tôi tiếp đất trong vòng tay của Fang. Ôi! Khuôn mặt tôi!!!

Chấn an sự kích động của chú chó to lớn, tôi cố gắng ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, và không quên cầm chiếc khăn tay lau đi nước miếng trên mặt mình. Nhìn về phía bác Hagrid với ánh mắt cầu cứu, nhưng có vẻ vô dụng rồi:

- Fang đã rất nhớ cháu đấy, thằng nhóc đã nhiều lần muốn vọt vào trong trường, mà để giữ nó lại thật khó khăn.

Đặt chiếc l*иg vào trong tay bác Hagrid, trong đó là một con chó nhỏ, là một con Corgi tôi đặt mua, sau khi mua xong mới nhận ra bản thân không có thời gian để chăm sóc nó, nên tôi đưa bác Hagrid để bác chăm sóc.
Ngồi lại gần Hermione, tôi nghe mọi người nói chuyện, lâu lâu ậm ừ một vài câu. Có vẻ bốn người bọn họ đang định moi thông tin gì đó từ bác Hagrid, cụ thể là hòn đá phù thủy. Đã vậy hỏi lại còn rất khéo. Biết sao giờ, ở đây có một Malfoy mà, một Malfoy lạ lùng, chơi cùng Muggle? Chơi cùng Weasley? Ngồi trong chòi của người lai? Đích xác là một Malfoy lạ lùng, Draco trong nguyên tác không có như vậy, Draco hiện tại rất kỳ lạ! Tôi ngồi đó chứng kiến bốn người gặng hỏi bác Hagrid, rồi nhìn bác Hagrid vô tình mà nói ra những gì bác ấy biết. Có vẻ mảnh hồn của Voldy sẽ có thể thu thập, sớm thôi. Nhưng điều làm tôi chú tâm không phải là mảnh hồn mà là Malfoy đang ngồi kia kìa.

Tôi mân mê mãi tách trà trong tay mà vẫn không thể lí giải nổi sự kì lạ của Draco, cũng chẳng thế lí giải nổi tại sao Bellatrix lại lãnh đạm như vậy. Ngày hôm nay giống như ngày tận thế vậy, liên tiếp có những chi tiết thoát ra khỏi tầm kiểm soát, điều đó sẽ ảnh hưởng đến bước đi của kế hoạch, như vậy không vui chút nào.
Lâu lâu lại lén nhìn biểu hiện của Draco, tôi có chút ngạc nhiên, cậu ấy che dấu rất tốt, che dấu cái vẻ trưởng thành bên trong thâm tâm cậu ấy. Draco Malfoy là một người dễ dàng kiểm soát cảm xúc của mình? Mỗi một cử chỉ không khoa trương nhưng lại hàm chứa kiêu ngạo và quý khí? Nếu là một quân cờ, cậu ấy sẽ là một quân hậu kiêu ngạo. Nhưng hiện tại, cậu ấy lại là một biến cố không lường trước.

Sắc trời đã dần ngả màu, tôi tạm biệt bác Hagrid rồi trở lại khuôn viên trường. Những suy nghĩ vẫn đang bủa vây chí óc tôi, sự sai lầm làm cho l*иg ngực tôi tựa như bị bóp nghẹt vậy, thật khó thở. Hôm nay về hẳn là phải viết 30 bản gia quy nhỉ, bởi sự tự mãn của bản thân mình.

Dừng lại một chút tại chỗ lan can, từ đây tôi có thể nhìn ra ngoài mặt hồ đen, mặt hồ đen kịt trông chẳng mấy thiện cảm. Và đoán xem tôi nhìn thấy gì? Alias(con quạ)  đang bị sinh vật trong hồ kéo xuống, có vẻ nó sẽ thành thức ăn cho sinh vật đó trong ngày hôm nay nhỉ?
Mọi người nghĩ rằng tôi sẽ đi cứu nó? Không đâu, ngay từ đầu nó đã không thuộc quyền kiểm soát của tôi rồi, trên người nó có bám một mảnh oán hồn, con quạ đó đã bị chi phối trước lúc tôi mua nó.

Tôi ghét sự phản bội

Nó luôn giả vờ trước mặt tôi, còn sau lưng tôi thì lại bay đi làm khá nhiều thứ. 

Tôi cũng ghét sự sai lầm

Vậy mà trong năm nay đã có 4 sự sai lầm do chính bản thân tôi làm ra.

Chợt nhận ra, hành động mình làm ra thật ngu ngốc.

Tại sao từ đầu tôi nắm chắc rằng tôi có thể cho giáo sư Snape uống dược trẻ hoá chứ? Tại sao tôi lại cho rằng tôi có thể hợp tác với thầy Dumbledore? Tại sao lại chắc rằng Abraxas Malfoy sẽ hợp tác với tôi chứ?

Tất cả việc đó đều thành công nhưng tôi cũng có nhưng suy luận hoàn toàn thất bại.

Bellatrix có thể là xuyên không chứ không phải trọng sinh. Draco Malfoy đang là một ẩn số. Một nhánh chính quyền ngầm của nhà Fawley đang muốn nổi loạn.
Từng cái suy luận của tôi đều sai lầm.

Là một Fawley, tôi có quyền tự kiêu. Nhưng dễ dãi với với những lựa chọn có tính quyết định thì có là một Fawley đi chăng nữa tôi cũng muốn điên lên được.

Tôi_thật ngu xuẩn