(ĐN Harry Potter) Servant of Orcus

Chương 13

Có thể mọi người không biết, mặc dù tách biệt với tin tức bên ngoài nhưng người nhà Fawley thường xuyên lẻn vào thế giớ phù thủy bằng một thân phận tầm thường. Biết sao giờ, nhà chúng tôi cần trừng trị kẻ ngoại lai mà. Mà sau nhiều năm như vậy thì thân thuộc với Fawley nhất hẳn là Malfoy. Từ các trưởng bối kể lại cho con cháu và rồi đến lượt ông kể cho tôi:

- "Nếu một Fawley muốn tìm bạn tâm giao, lựa chọn đầu tiên nên là một Malfoy. Từ lâu trước đây đã là như vậy "

Có vẻ như bao đời Fawley đều được nghe câu đó hay sao ý! Ông nội tôi và ngài Abraxas Malfoy là bạn thân, cha tôi và gia chủ nhà Malfoy cũng thân quen nữa.

Tôi cũng muốn tìm muốn Malfoy để làm bạn lắm chứ. Bất quá, Draco hiện tại không bình thường.

Cậu ấy giống như sống lại vậy, kẻ ngoại lai?

Cho nên để phòng ngừa kết cục tôi phải gϊếŧ cậu ấy, thì chỉ có thể đứng từ xa quan sát và đánh giá độ tin cậy của Draco thôi.

Tôi đã từng nghĩ như vậy đấy. Cho đến hôm nay, cái ngày mà cha tôi lộ mặt.

Nhìn nam nhân đang ngồi trong thư phòng, tôi ngạc nhiên đấy, nam nhân đó thật đẹp,cái nét đẹp nhìn rất tri thức làm tôi có chút kiềm không được,hảo soái a~.

Chấn chỉnh lại tâm trạng của bản thân, tôi mới nhớ đến việc cần nhớ. Có người lẻn vào nhà Fawley? Vượt qua một tá tượng đá và lời nguyền?? Đùa à? Tôi vừa mới tiếp nhận gia tộc không lâu mà lớp bảo hộ đã xuống dốc rồi???

Mỹ nam đó cứ như đọc được điều tôi suy nghĩ, đặt cuốn sách trong tay xuống, nâng lên một chút gọng kính vàng:

- Lớp bảo hộ không xuống cấp, hoạt động còn tốt lắm. Tượng đá vẫn rất hung hãn, vung kiếm rất linh hoạt. Hơn vạn lời nguyên được bày bố rất tốt, vẫn phủ đầy bán kính 50km ngoài dinh thự.

Tôi chính thức hoá đá, có chút máy móc mà mở miệng:

- Vậy ngươi làm sao mà vào được đây?

Mỹ nam nhìn tôi với ánh mắt thắm thiết (thực ra là ánh mắt ghét bỏ như nhìn một con thiểu năng), và cất lên giọng nói trầm bổng làm con tim tôi sao xuyến (thực ra trong giọng nói mang theo sự khinh bỉ):

- Đi bộ vào.

Tôi có chút chưa load nổi, cái đó tôi biết a, nhưng ý tôi không pbair như vậy mà!Trong lúc suy nghĩ, tôi đã buột miệng nói ra:

- Ngươi là ai?

Nhìn cái vẻ mặt ngu ngu, cùng cái câu hỏi càng ngu đần hơn của tôi. Mỹ nam hình như chẳng thể giữ lại nổi nghiêm túc, giọng nói rít qua kẽ răng cùng với tiếng kêu răng rắc của khớp tay do nắm chặt:

- William Fawley!

Tôi có chút hoang mang, sao lại tức giận như vậy a? Tôi rất vô tội mà!

Có vẻ sự hoang mang của tôi đã bị nhìn thấu, mặt mỹ namngày một đen hơn, gân xanh trên trán cũng hiện lên nữa. Ông nội ơi, thật đáng sợ (;´༎ຶД༎ຶ')

Khi mà tôi còn đang bận gào khóc trong thâm tâm, thì mỹ namlại nói tiếp:

- Không nhận ra ta?

Tôi có chút chần chờ, ánh mắt của mỹ nam cứ như muốn lăng trì tôi vậy! Mặc dù mỹ nhân giận lên vẫn rất đẹp nhưng tôi làm sao dám gật đầu a!!!

Chẳng để tôi đợi lâu, đáp án tôi cần cuối cùng cũng được tiết lộ:

- Ta là cha ngươi.

Ân, mỹ nam là cha ta, sao không nói sớm, ta cứ thấy cái nét đẹp có chút quen quen, hoá ra là vẻ đẹp mà mình được di truyền, thật là làm ta cứ tưởng

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- Cái gì? Là cha tôi á? Đùa à? Không vui đâu! Cha tôi sao có thể là một mỹ nam như thế này được!!!! Ông nội nói rằng cha tôi là một con người thô bỉ và xấu xí, miễn cưỡng mới cưới được mẹ tôi a!!!!

Cuốn sách trên tay bị mỹ nam siết chặt đến nỗi hằn cả vết lõm. Tôi còn tiếp tục nói như thể sợ xăng để phóng hoả chưa đủ :
- Chú à, đừng đùa, tôi biết tôi đẹp nhưng không nhất thiết phải dành giật vị trí làm cha tôi đâu. Mặc dù không biết cha tôi xấu thế nào nhưng ông ấy vẫn là cha tôi, chú đừng hòng xem vào tình cảm cha con nhà Fawley!

Vết lõm trên cuốn sách có chiều hướng sâu hơn. Mỹ nam gần như hét thẳng vào mặt tôi:

- Ta là cha mi! Là người cha xấu xí và thô bỉ trong lời mi nói! Nhìn cho kĩ khuôn mặt ta đây này! Ta là Wiliam Fawley, người cha thân thương của mi đấy!!!!

Tôi giật bắn cả người, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt mỹ nam. Ừm, ngũ quan tinh sảo mang ít nét phương Đông, cả người mang nồng đậm hơi thở của tri thức, nhìn từng phần thì chính là đẹp đẽ, nhìn tong thể thì chính là bị kinh diễm luôn! Tôi thề, máu mũi tôi đang chảy ra.

Nhìn cái hàng màu đỏ chảy ra từ mũi tôi, sắc mặt mỹ nam đen kịt lại:
- Ngu xuẩn, người bày cái vẻ mặt ngu xuẩn đấy cho ai xem hả?

Ô ô! Người ta nói thật đúng, hồng đẹp là hồng có gai! Nếu không phải người trước mắt này không giống, tôi đã tưởng đây là thầy Snape cải trang đây! Ô ô, cái hình thức phun nọc thật giống nhau (T_T)

Mặc dù lời nố ra toàn là lời ghét bỏ, mỹ nam vẫn rút khăn tay ra lau máu mũi cho tôi, sau đó với vẻ mặt chán ghét mà tiêu hủy cái khăn tay đấy.

Tôi có chút ngơ ngác, tay mỹ nam thậy đẹp!!!! Sau đó

Máu mũi tôi lại điên cuồng phun ra, dẫn đến hiện tượng thiếu máu làm khuôn mặt tôi trắng bệch. Vội cầm khăn tay để lau đi máu mũi nhưng chẳng ích gì và *Rầm*

Tôi đã ngã xuống vòng tay của thảm trải sàn --> ngất xỉu.

Lúc tôi tỉnh lại đã là sẩm tối, thần chí có chút lơ lửng nhìn chằm chằm đỉnh màn cho đến khi một giọng nói cất lên đánh gãy dòng suy nghĩ:
- Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì nghe cho kỹ đây. Ta là William Fawley, cựu gia chủ của nhà Fawley, đồng thời cũng là cha ngươi_ gia chủ hiện tại Melanie Fawley. Ông nội ngươi nhờ ta giúp đỡ ngươi trong việc quản lý gia tộc, có vấn đề gì không?

Cha tôi ngừng lại một chút để chờ đáp án, tôi lắc đầu biểu thị. Rồi nghe cha nói tiếp:

- Ta sẽ hỗ trợ ngươi trong việc nội bộ gia tộc, ngươi chỉ cần giải quyết kẻ ngoại lai là được. Ta sẽ cố gắng không đυ.ng chạm đến quyền riêng tư của ngươi và cho người không gian riêng tư. Ngược lại, ngươi cũng phải đối với ta như vậy, hiểu chưa?

Tôi lại lắc đầu, không chờ cha nói tiếp, tôi đã cướp lời:

- Ông là cha tôi.

Cha tôi nhướn mi, bực bội nhìn tôi:

- Cái đó ta biết.

Tôi nhìn thẳng ông ấy với ánh mắt nhìn có chút lạ lùng:

- Ngoài cung cấp tϊиɧ ŧяùиɠ để thụ thai thì ông còn làm gì nữa? Ông là cha tôi?
Ông ấy có vẻ không hài lòng với câu hỏi của tôi:

- Một Fawley sẽ không chất vấn trưởng bối.

Tôi không để ý mà tiếp tục hỏi vu vơ vài câu:

- Một nam nhân nhà Fawley học theo báo cheetah? Giao phối xong là quay lưng đi biến?

Có vẻ ông ấy khó chịu thật rồi:

- Nếu ngươi chỉ muốn nói với ta về việc đó, vậy thì dừng đi. Chẳng có gì để nói đâu.

Nói rồi ông ấy quay người đi, chẳng để tôi kịp nói thêm gì cả.

Đùa à? Tưởng tôi không biết ai mang thai tôi sao? Còn tưởng ông ấy sẽ nói với tôi sự thật chứ, hoá ra vẫn muốn để tôi nghĩ rằng bản thân có một bà mẹ tiêu chuẩn.