[KHR] Tôi chỉ là người bình thường,có lẽ?

Chương 8:Ngày hôm nay nổi bão

Sau khi thay bộ đồ mới và lấy một cái bàn nguyên vẹn, Shiyou vừa thở dài vừa tiến về lớp.Bây giờ cũng đã muộn giờ vào lớp 15 phút. Với cái tính cách kiêu ngạo hống hách của ông thầy Nezu đó thì chắc chắn sẽ không để yên cho cô. Quả nhiên ngay khi cô vừa khuân bàn về đến lớp, Nezu thấy cô học trò vô dụng vừa vào lớp trễ vừa không chào mình thì rất tức tối mà hét thẳng vào mặt Shiyou.

"Tomeina em đã dám đi trễ !!"

Tóc của học trò thì ướt nhẹp. Đã thế còn vác theo một cái bàn mới toanh. Vậy mà ông ta còn không thèm hỏi chuyện gì đã xảy ra mà chỉ chăm chăm vào việc mắng nhiếc học sinh như thể điều đó là đáng làm lắm.

Thật đúng là biết cách làm người khác phát điên mà.

"Em xin lỗi thầy"

Shiyou cúi đầu nói một câu, xong bình tĩnh đi lướt qua ông thẩy đang la lối kia kia, thản nhiên ngồi vào của mình.

Nhìn ông thầy đang quát tháo trên bục giảng kia, Shiyou thầm phỉ nhổ. Chưa cần biết ông ta có đang đi đúng chương trình không, nhưng rõ ràng cách dạy của ông ta không hề quan tâm đến học sinh. Những kiến thức rời rạc, không có sự thống nhất, cơ bản chưa xong mà đã nhảy sang nâng cao.

"Tomeina, sao em dám ngủ trong giờ học. Nếu tự tin mình làm được thì lên làm bài này cho tôi"

Shiyou mắt nhắm mắt mở nhìn lên,chầm chầm ra khỏi ghế bước lên bảng. Bọn người trong lớp liền chớp thời cơ mà buông lời mỉa mai

"Kìa con nhỏ đó đúng là Shiyou vô dụng mà"

"Nó sẽ đứng im như tượng giống lúc trước thôi"một tên khác cười trào phúng

"Nó sống làm gì cho chật đất nhỉ"

Kyoko,Hana vô cùng tức giận. Nhưng vì đang trong giờ học mà họ không dám làm loạn. Chỉ có thể vừa thấp thỏm vừa nhìn bóng lưng của Shiyou. Tsuna lo lắng nhìn cô gái mái tóc đen mun đang bước lên bảng kia, lập tức sững sờ. Trái với tưởng tượng của họ, cô chỉ trưng ra một điệu bộ thản nhiên đến đáng sợ, ánh mắt vô định thần nhìn vào không trung

Cô biết bây giờ gân cổ cãi lại cũng chẳng được gì. Thay vì làm chuyện đó thì chứng mình bằng hành động thì hơn.

Cô trực tiếp bỏ qua các lời nói đàm tiếu đó,cầm phấn nhìn vào bài toán trước mặt trước con mắt đắc ý của Nezu. Ánh mắt hờ hững nhìn hàng chữ trắng trước mặt, cô nâng tay gạch gạch cái gì đó rồi viết lên đó vài chữ, sau đó cất phấn đi về chỗ của mình. Nhìn phần đáp án bị bỏ trống trên bảng, cả lớp lần nữa lại vang những tiếng chế nhạo thậm tệ

"Tao biết con vô dụng Shiyou đó có làm được gì đâu"

"Đúng là vô tích sự mà haha"

"Không biết mày có não không nhỉ"

Ông thầy Nezu dường như đã biết trước chuyện này, nhếch mép khinh khỉnh định mở mồm chì chiết nữa thì Shiyou mệt mỏi quay đầu lại, ánh mắt chán nản nhìn vào người đang cười tự mãn ở trên bảng

"Này Nezu-sensei, bài đó sai đề rồi đấy"

Những tiếng cười đùa liền dừng lại. Nhưng không quá lâu. Ai cũng nghĩ cô không giải được rồi cố tình bịa chuyện thôi. Ông thầy Nezu cũng không ngoại lệ. Shiyou vò tóc, đi lên bảng sửa lại số liệu giống như ban đầu rồi bảo

"Vậy thầy giải giúp em với"

Nezu rất tự tin cầm phấn. Định lần này đạp vỡ luôn thái độ kiêu ngạo của con nhóc. Nhưng chỉ gần một phút sau, gã đứng bất động không biết làm gì. Vội mắng Shiyou về chỗ. Cô cũng không có nhã hứng trù dập người khác đến chết, trở về ghế ngồi làm một học sinh ngoan. 

Shiyou ở thế giới trước lúc nào cũng đứng giữa lớp, thứ hạng chẳng có gì nổi trội cả. Mọi người ai cũng trầm trồ cậu bạn nhất khối mà không biết rằng, Shiyou là người kèm cậu ta học mà.
.

Đến lúc reng chuông cũng là giờ ăn trưa, Kyoko tươi cười nói với cô

"Shiyou-chan cậu muốn đi ăn trưa với chúng tớ không"

"A xin lỗi nhé Kyoko-chan hôm nay tớ muốn ăn một mình"Shiyou cười trừ xin lỗi

"Không sao đâu Shiyou,hôm sau ăn chung nhé"Hana vỗ vai cô

Sau khi tạm biệt hai cô bạn của mình, cô thở dài ão não ra khỏi lớp, đi thẳng lên vị trí quen thuộc mà cô thường đến ở thế giới trước. Vặn cái tay nắm cũ đã rỉ sét gần hết, gió l*иg lộng thổi vào mặt, cảm giác lành lạnh trên da làm Shiyou tỉnh táo hơn một chút. Trèo lên phần cao của sân thượng, lặng lẽ mở hộp cơm ra.Shiyou chậm rãi nuốt từng hột cơm.

Mọi thứ cô nghĩ đến bây giờ cứ như một giấc mơ. Đùng một cái, tự nhiên cô lại xuyên vào một thế giới giả tưởng, một điều cực kì phi lí. Gặp gỡ Tsuna, đánh nhau với ủy viên trưởng đại nhân, một cuộc gặp gỡ bất ngờ với yamamoto,...  khi đến thế giới này cô liên tục gặp rắc rối, như nó tự tìm đến vậy.
Khẽ đóng hộp cơm lại, Shiyou nằm vật ra sau, thở hắt ra một hơi. Nhắc mới nhớ, khi vừa đến Shiyou đã nổi giận vì Fuuto tùy tiện đem cô sang đây nhỉ. Nhưng nghĩ lại, cô chẳng có cảm xúc gì nhiều khi nhớ về thế giới kia

Ánh mắt kim mâu trống rỗng ngó mông lung vào những đám mây đang trôi ở trên bầu trời tự do kia, nhắm mắt dưỡng thần, không lâu sau liền chìm vào giấc mộng.

.

Hibari tâm trạng cực kì xấu từ sáng đến giờ,cả người tỏa ra hắc khí đen làm chúng học sinh không rét mà run tránh xa. Con động vật ăn cỏ đó nương tay với hắn, chắc chắn như vậy.

Hòa cái quái gì? Đó là chỉ có mình nó nói, chứ với hắn thì trong một cuộc chiến chỉ có thắng hay thua, hoặc chết thôi. 

Nghĩ đến đây Hibari càng cáu giận. Hắn tuyệt đối không muốn bị coi thường, như thế là chà đạp lên lòng tự tôn của một kẻ mạnh như hắn. Đúng làm muốn tức chết mà. 
Hibari đem tâm tình xấu lên sân thượng, định đánh một giấc để hạ lửa giận. Khi vừa mở cửa hắn liền nhíu mày nhìn cái bóng đen ở trên phần cao sân thượng. 

Có con động vật to gan nào dám chiếm lãnh thổ của hắn?

Hibari đen mặt rút tonfa, trèo lên định cho con động vật ăn cỏ đó một trận. Sau đó liền hơi kinh ngạc khi nhận ra đó là thiếu nữ đã giao chiến với hắn 2 lần. Shiyou hơi cuộn người lại, cánh môi phát ra vài âm thanh mơ hồ không rõ, bộ dạng không hề giống với cô gái đã đánh ngang cơ với Hibari hồi sáng chút nào.

Hắn mặt lạnh lùng giơ tonfa lên cao, định không lưu tình đập thẳng đầu xuống thiếu nữ kia. Ngay khi thanh kim loại bóng loáng sắp va chạm vào đầu cô gái, tay Hibari liền khựng lại, bất ngờ nhìn người con gái đang run rẩy ôm lấy thân thể, từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống gò má nhợt nhạt
Hibari hơi cứng người,quan sát thiếu nữ đang khóc trong mơ hồ kia, nhất thời không biết làm gì. Trong đầu Hibari chỉ có cắn chết và kẻ mạnh, làm quái gì có khái niệm dỗ dành con gái. Ngay lúc hắn định mặc kệ con động vật này mà bỏ đi thì bàn tay nhỏ nhắn của Shiyou lại níu nhẹ lấy tay áo của anh ta. 

Hibari nhìn cái tay đang nắm lấy mình nhíu mày, càng giật ra thì nó càng siết chặt. Mà hắn cũng chẳng có hứng cắn chết khi nó đang yếu xìu thế này.

Nghĩ một lát rồi không nói không rằng, gã trai xách cái cơ thể mềm oặt của Shiyou lên vai như vác bao tải. Cô đang trong cơn mơ màng, chẳng biết trời trăng mây nước gì. Chỉ thấy đầu làm sao mà nặng quá, giống như đang bị chổng ngược vậy. 

Trên đường đi lướt ngang qua lớp Shiyou, mấy học sinh há hốc mồm xì xào các thứ. Nhưng vì nhân vật chính là vị hung thần nổi tiếng số một Namimori nên không ai dám nhìn quá lâu. Chỉ có thể lén lút bàn tán với nhau. 
Hibari từ xưa đến giờ có lúc nào thèm để ý người khác nghĩ gì về mình. Chỉ nhanh chóng đi đến phòng y tế, mở cửa cái rầm. Xong quăng Shiyou từ trên vai xuống giường không thương tiếc. Nhưng khổ một cái đầu của cô lại bị va cái cốp vào thành giường. Shiyou đang ngủ cũng bị đau đến phải tỉnh dậy. 

Mắt mũi thì nhòe nhoẹt. Cố lắm mới nhận ra người đang ở trước mình là ai.

"Hibari-senpai ?!!!"

Shiyou giật nảy mình theo bản năng lùi lại. Nhưng do vị trí cơ thể nằm quá sát mép giường, cô mất đà rơi cái bộp xuống dưới sàn nhà. Thốn không tả nổi.

"...Có...có chuyện gì sao ạ?"

Hibari không trả lời khoanh tay ngước xuống, nhìn con bé đang chật vật chống tay lên giường để đứng lên kia. Shiyou hồi sáng bị tạt nước lạnh, cơ thể đã yếu giờ còn thảm hơn. Nhưng không biết có phải do quá ngứa mắt cô ăn hại không, ủy viên trưởng chầm chậm đưa tay tới xách cổ áo cô nhấc lên dễ như không.
Quá nhẹ. Hibari thầm nghĩ trong đầu.

"Cảm ơn anh ạ..."

Được đặt trở lại giường, Shiyou hơi rén nhưng cũng phải nhỏ tiếng nó. Nhưng trước khi cô kịp hỏi chuyện khi nãy, Hibari đã quay lưng bỏ đi một mạch. Không quên bỏ lại một câu nói nhàn nhạt.

"Tướng ngủ quá xấu"

--------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả: Bản cũ là trên sân thượng, bây giờ sửa lại một tẹo :3333