[KHR] Tôi chỉ là người bình thường,có lẽ?

Chương 1:Xuyên không?! Đừng đùa

Trong một võ đường cổ truyền của một ngôi nhà nhật bản rộng lớn,không khí tĩnh lặng như tờ,một người con gái với mái tóc đen dài tới hông với hai mắt nhắm nghiền,tay đặt lên chuôi kiếm siết chặt biểu hiện cho sự tập trung cao độ của thiếu nữ

Đôi đồng tử màu đen mở bừng ,một đường kiếm bạc sắc bén lia qua con hình nhân,chỉ còn lại tàn ảnh.Cô liền tra kiếm vào vỏ ,khi cô vừa thở ra một tiếng ,con hình nhân rơm xấu số đứt ra thành từng khúc,rơi xuống tạo thành tiếng lộp bộp chói tai giữa không gian im lặng.Tomeina Shiyou cất bước ra ngoài đạo trường ,vớ lấy cái khăn bông tùy tiện vắt qua vai,đi thẳng một mạch đến khu nhà chính.

Cô bước vào khu nhà tắm,thiếu nữ 14 tuổi liền trút bỏ y phục ,dòng nước ấm chảy dọc theo cơ thể săn chắc trắng muốt,cuốn trôi đi tâm tình nặng nề của cô gái.

"đã 4 năm rồi nhỉ..."

Ngày này 4 năm trước cha mẹ cô đã chết,chết ngay trước ngay mặt cô ,cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để bảo vệ cô.hình ảnh cuối cùng cô thấy là khuôn mặt dịu dàng đầy máu của bố mẹ cô cố nở nụ cười .Tomeina Shiyou trải qua 10 năm cuộc đời ....lần đầu tiên biết đến sự đau đớn cùng cực.

Không như những cơn đau từ những lần huấn luyện kiếm đạo của bố cô,cô cảm thấy trái tim mình như rạn nứt,những mảnh vỡ rơi xuống tận đáy lòng.Trong 3 năm qua cô luôn muốn tìm đến cái chết, nhưng nhớ lại lời nhắn nhủ phải sống tốt của bố mẹ,cô cố gắng vực lên.Tuyệt vọng rồi đứng lên,cô liên tục vứt bỏ những cảm xúc tiêu cực ra sau quá khứ khi nó hình thành,cho đến ngày hôm nay cô đã có thể bước lên trên con đường hướng đến tương lai.

Bước ra khỏi phòng tắm,cô lấy cái khăn bông lau sơ qua mái tóc ướt,liền bước vào phòng bếp làm vài ba món mà bố mẹ cô rất thích.Khệ nệ bưng chiếc khay đến một căn phòng ,nơi đó chứa một tủ thờ,bên trong đặt hai tấm ảnh một người đàn ông tầm 30 tuổi nở nụ cười hướng về cô và một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp thanh tú

Cô đặt cái khay xuống trước hai bức ảnh,tay với lấy vài cây nhang đốt lên ,đặt trước mặt cầu khẩn vài điều,xong cô liền cắm vào chiếc lư hương sau đó bước ra ngoài.Đi thẫn thờ trên hành lang,cô tự lấy hai tay mình vỗ mạnh vào hai bên má

"không được ủ rũ như vậy,bố mẹ sẽ không vui"

Cô liền tiến về phòng mình,vui vẻ lấy ra cuốn truyện "Katekyou hitman reborn" yêu thích nằm ườn ra giường đọc nốt tập cuối.Trong căn phòng từ đầu đến cuối chỉ vang lên tiếng loạt soạt của trang giấy ,cô khẽ đóng cuốn truyện lại,lật người nằm ngửa ra nhìn thẳng vào trần nhà

"liệu tôi có thể sống hạnh phúc như vậy không ?..."

Cô nhắm mắt lại ,không lâu sau liền thϊếp lại

......................................................................................

"Tomeina shiyou ,dám ngủ trong giờ học ra ngoài đứng hết tiết cho tôiiii"

Tiếng ồn ào vang lên làm cô hơi nhíu mày mở mắt,hình ảnh ông thầy giáo lờ mờ trước mắt của cô bắt đầu hiện ra

"ể lớp học,mình nhớ mình đang ngủ ở nhà mà ,mà sao ông thầy này nhìn quen thế nhỉ"

Cô lập tức mở bừng mắt ,lập tức bơ luôn người trước mặt,nhìn ngó xung quanh,Đây là ...đồng phục học sinh trường namimori ?!

"Tomeina –san cậu có sao không "

Nghe có giọng nói gọi mình vang lên bên cạnh ,cô liền quay sang.Lập tức hóa đá,cố ngăn cảm giác muốn hét lên ở cuống học.Trời ơi!! Sawada Tsunayoshi đang ở trước mặt cô kìa,cái này có phải mơ không???
Ngay lập tức cô lấy bàn tay mình tát mạnh một cái vào má .

Chúng đồng học:"..."what!?

Sawada tsunayoshi: " ..."cậu ấy có sao không nhỉ?

Cảm giác nóng rát làm ở má cô khẳng định ...đây là sự thật

Bàng hoàng chưa kịp tiếp nhận thông tin thì ông thầy trước mặt lại tiếp tục la hét vào mặt cô

"tomeina shiyou em đang làm cái gì trong giờ hoc vậy hảaaa"

Cô liếc mắt về con người trước mặt ,bần thần đứng lên,lảo đảo bước ra khỏi lớp trước con mắt lo lắng của tsuna,kyoko và hana.Vừa ra khỏi phòng học cô ngay lập tức chạy đến nhà vệ sinh,đầu rối thành một đoàn

"chuyện này rốt cuộc là sao?!"

"chào cô gái "một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu cô

"ngươi là ai?"

"ta là thần của thế giới này á nha~ " giọng nói mang theo chút đùa cợt liền trả lời cô

"...tại sao tôi lại ở đây?"
"aiya aiya tại ta buồn chán quá không biết làm gì lúc đó đã câu nhầm hồn của cô bỏ sang thế giới này"

"..."cô không nói là cô muốn đang rất gϊếŧ người đâu

"Đừng đùa mau đưa tôi trở lại thế giới cũ" cô gằn giọng đe dọa

"Rất tiếc là không được ,có vẻ linh hồn của cô đã gắn chặt ở đây luôn rồi"ông ta lờ đi ngữ khí đe dọa của cô,thong thả nói

Cô vô cùng bực mình trước câu trả lời cợt nhả của ông thần này.vậy là cô không thể quay về ư???

"hừ,đây là cơ thể của ai" cô bực mình lên tiếng

Nếu không quay về được cô đành phải chấp nhận thôi.trước tiên phải có thông tin đã

"ừm đây một cô gái có tên giống cô,Tomeina Shiyou ,là một đối tượng hay bị trêu chọc và bắt nạt trong trường cùng với Sawada Tsunayoshi do ngoại hình u ám và học lực yếu kém của mình"
Cô liền nhìn vào gương .Trong đó hiện ra một cô gái có làn da trắng muốt ,mái tóc đen lòa xòa che gần hết khuôn mặt,chiều cao tầm 1m55.Theo cảm giác của cô thì cơ thể này khá là yếu đuối đây.Cô lấy tay vén tóc mái dài của mình,xuất hiện là một khuôn mặt thanh tú với đôi đồng tử kim sắc ,khuôn mặt rất giống cô kiếp trước chỉ khác là đôi mắt màu hổ phách

"hơi phiền đấy"cô thở dài,chợt cong khóe môi nhẹ nhàng"nhưng tôi sẽ thay cô sống tiếp cuộc sống này,cảm ơn nhé 'Tomeina Shiyou"