Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện [Bản chỉnh sửa] ~ Mặc Hương Đồng Khứu

Chương 11: Lần thứ hai hãm hại nam chính

Lời vừa nói ra, một mảnh xôn xao. Lạc Băng Hà ở trong đám người, cũng ngây ngẩn cả người.

Một tay cũng không dùng?

Sa Hoa Linh hừ một tiếng, cho rằng Thẩm Thanh Thu đây là đang tự cao tự đại, nhưng lại mừng thầm không ngớt. Có thể dễ dàng thắng trận tiếp theo như vậy, cớ sao lại không làm? Nàng vội vàng nói: "Nếu Thẩm tiền bối đã nói như thế, vậy liền bắt đầu đi!"

Có không ít người bên ngoài cảm thấy da mặt nàng thật dày, mặc dù dáng vẻ khờ khạo ngây ngô, lời nói lại độc ác nham hiểm, còn vội vàng chớp lấy cơ hội chiếm lợi của người ta. Khi đọc sách Thẩm Thanh Thu coi như độc giả xem cuộc vui là một loại cảm nhận, hiện tại là người trong cuộc, lại là một loại cảm nhận khác, cũng có chút tiêu hóa không nổi phong cách xử sự của Sa Hoa Linh, có điều nể tình nàng tuổi vẫn còn nhỏ, người lại xinh đẹp, miễn cưỡng có thể coi là Loli bốc đồng đáng yêu.

Dưới rất nhiều con mắt chăm chú, quả nhiên Thẩm Thanh Thu theo lời nói không rút bội kiếm ra, chỉ nghịch quạt xếp trong tay, mỉm cười với Độc Tí trưởng lão.

Độc Tí trưởng lão chỉ có một tay, nhưng khi vung Đao Đầu Quỷ lên lại không bị ảnh hưởng chút nào. Mà một đao hùng hổ xé gió của lão, lại không chém trúng mục tiêu. Lão vừa quay đầu lại, Thẩm Thanh Thu đã đứng ở một hướng khác, tiếp tục cười, cười đến mức mỏi cả mặt.

Nhưng mà, Tu Nhã Kiếm đã xuất vỏ. Thẩm Thanh Thu cũng không trực tiếp lấy tay đυ.ng vào thân kiếm, chỉ là tay trái âm thầm nắm bắt kiếm quyết, điều khiển Tu Nhã Kiếm tung bay. Độc Tí trưởng lão bị kiếm quang sáng như tuyết làm chói đến đau mắt, vội nhấc đao lên!

Đao kiếm đánh nhau, nhất thời leng keng không ngừng bên tai, tia lửa bắn ra như đang nhảy múa.

Mọi người nhìn không chớp mắt. Thật sự là trận tỷ thí này, có thể nói đã đẹp mắt lại còn "đẹp mắt". Cái đẹp trước là chỉ đánh hết sức lực, đao thật với thương thật, một mất một còn. Cái đẹp sau, còn lại là hoa lệ chỉ hiệu quả thị giác. Nhất là Thẩm Thanh Thu, tay nghề điêu luyện, thư hương thanh khí giữa lúc đao quang kiếm ảnh bay vùn vụt, khí phách vẫn có thể ung dung khẽ lay động quạt giấy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bảy bước ngâm một bài thơ, điệu bộ này, dùng một từ kinh diễm làm sao đủ! — Không đúng, làm màu này, quá giỏi!

Lạc Băng Hà nhìn đến tâm trí gần như bay mất. Hắn biết Thẩm Thanh Thu lợi hại, lại không ngờ tới, lợi hại đến nước này.

Thật mạnh!

Trong tiếng hoan hô của đệ tử bổn môn, trận tỷ thí đầu Thẩm Thanh Thu toàn thắng.

Giờ phút này, Thẩm Thanh Thu có chút hiểu được tâm trạng không ra vẻ thì sẽ chết của hàng nguyên bản.

Bởi vì thật là quá sung sướиɠ!

Ánh mắt sùng kính của chúng đệ tử nối thành một biển sao lấp lánh, Thẩm Thanh Thu cảm thấy những việc mình trải qua chuyên tâm làm sao!

Nhân vật phản diện cặn bã cũng có thể cày giá trị uy danh!

Cùng lúc, hệ thống cũng truyền đến tin vui:

【Ma Công Tiên Sơn, trận tỷ thí đầu, Thẩm Thanh Thu thắng, giá trị võ lực +50. Phong độ +50.】

Nụ cười vui mừng của Thẩm Thanh Thu không duy trì bao lâu, thông báo tiếp theo của hệ thống liền cho y một cái tát.

【Báo động nhắc nhở trước: Nếu Lạc Băng Hà không tham dự tỷ thí, độ sướиɠ của nhân vật chính bị trừ 1000.】

"Gì?!" Thẩm Thanh Thu không hề chuẩn bị tâm lý, sợ đến biến sắc.

Độ sướиɠ y cày hì hà hì hục như bò kéo xe lâu như vậy, cũng chỉ mới hơn 300, lần này liền trừ 1000?!
Hệ thống ngươi gϊếŧ người à?!

Trận tỷ thí này, là tình tiết rất quan trọng. Đồng thời gánh vác cao trào nhỏ cho giai đoạn đầu, có tác dụng quan trọng làm nổi bật tướng mạo tâm tư của hai vị nữ chính, thu nhận tiểu đệ, thu thập sách quý. Nếu không thể để Lạc Băng Hà lên sàn ở đây, hắn liền không nổi bật, khiến mọi người phải chú ý, độ sướиɠ -1000.

Nhưng mà nếu để hắn làm đại diện bổn phái xuất trận, vậy Thẩm Thanh Thu làm thế là có ý gì?

Hàng nguyên bản có thể đẩy Lạc Băng Hà lên sàn, là bởi vì hắn không biết xấu hổ! Hắn không để ý tới vinh nhục của môn phái! Hắn hận Lạc Băng Hà thấu xương muốn mượn tay Ma Tộc ngược hắn!

Nhưng hiện tại, ba điểm này đều không phù hợp với Thẩm Thanh Thu!

Nói đến cùng, tại sao đường đường độ sướиɠ của nhân vật chính nhất định phải đặt nặng trên vai người khác! Thẩm Thanh Thu còn đang giận dữ mắng chửi hệ thống không khoa học, trận tỷ thí thứ hai đã sắp bắt đầu.
Sa Hoa Linh sợ Thẩm Thanh Thu lấy một chọi ba, vội nói: "Nếu ba trận đều do một người lên, vậy sẽ không có ý nghĩa luận bàn. Người tỷ thí thứ hai tộc của ta phái ra, chính là bản thân ta."

Nàng muốn xuất trận, thứ nhất tất nhiên là tự tin vào thực lực của mình, thứ hai cũng là cảm thấy Thẩm Thanh Thu sẽ không ỷ vào thân phận tiền bối chèn ép hậu bối. Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ căn bản không muốn để ý đến suy nghĩ nhỏ nhặt ấy, cho dù y vốn có hùng tâm tráng chí lấy một chọi ba cày giá trị võ lực và uy danh, nghe được thông báo kia của hệ thống thì cũng rớt tiêu rồi.

Có điều trận tỷ thí thứ hai, cũng có mánh khóe đặc sắc hấp dẫn người xem.

Thẩm Thanh Thu cất cao giọng nói: "Lời của nàng các ngươi cũng nghe được. Có ai nguyện ý đảm đương trọng trách này?"

Mặc dù y hỏi toàn bộ đệ tử bổn môn, ánh mắt lại rơi vào một khu vực nào đó.
Đứng ở khu vực kia đều là nữ đệ tử dáng người thướt tha, không cần phải hỏi, là các đệ tử của Tiên Xu Phong. Ở giữa các muội muội Tiên Xu Phong mà người này da trắng tướng mạo đẹp hơn người khác, có một người một mình một kiểu mà đeo mạng che mặt.

Sau khi Thẩm Thanh Thu hỏi ra câu kia, người này chậm rãi đứng dậy.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy một trận kích động khó kiềm chế được.

Đến rồi! Sắp đến rồi! Lần đầu tiên PK giữa hai nữ chính hàng đầu của quyển sách!

Liễu Minh Yên là một đại mỹ nữ. Đại mỹ nữ kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu. Cho dù là ở Tiên Xu Phong nơi mỹ nữ xuất hiện lớp lớp, đó cũng là hạc giữa bầy gà.

Ca ca của nàng là chủ nhân của Bách Chiến Phong, nàng lại bởi vì tuổi nhỏ nhập môn hơi muộn, trở thành đại đệ tử tiếp theo của Tiên Xu Phong.
Bởi vì tướng mạo quá mức xinh đẹp, câu hồn đoạt phách, quanh năm không thể không dùng mạng che mặt che đi khuôn mặt, giống như một đóa hoa cao lãnh, xa không thể với tới.

Tóm lại, đại thần Đâm Máy Bay Lên Trời vì miêu tả tướng mạo của nhân vật này, phỏng chừng đã dùng tới toàn bộ thành ngữ ca ngợi từ tiểu học đến trung học, thật sự là làm khó hắn.

Thẩm Thanh Thu rất thích nữ chính này, không chỉ do nguyên nhân Liễu Minh Yên có giá trị xinh đẹp cao nhất. Cũng bởi vì nàng có chút chí khí, biết rõ đạo lý, hiểu đại cuộc, hành sự cũng công chính quang minh, trong hậu cung khổng lồ của Lạc Băng Hà, hiếm có một bà xã vừa có chỉ số thông minh vừa có nhân phẩm.

Còn có một điểm. Liễu Minh Yên là nữ nhân vật duy nhất, dưới ngòi bút của Đâm Máy Bay Lên Trời không thấy tỉ mỉ miêu tả quá trình bị đạp đổ. Tuy rằng sự sắp xếp này khiến cho rất nhiều độc giả bất mãn vô cùng, thậm chí lập chủ đề ném đá, nhưng cũng khiến cho Liễu Minh Yên có đồ vật các nữ chính khác không có: Sắc thái băng thanh ngọc khiết!
Hết cách, không chiếm được luôn là tốt nhất ╮( ̄▽ ̄")╭.

Điểm hấp dẫn người xem của trận chiến này chính là đây. Có yêu nữ Ma Giáo, tất nhiên phải có Thánh Nữ chính đạo. Mỗi một nam nhân đều có giấc mộng bị Thiên Sứ và Ác Ma kẹp ở giữa tình thế khó xử. Xem các nàng một khắc trước còn vì mình tranh giành đố kỵ, một khắc sau lại vì mình vào sinh ra tử, là đoạn kinh điển YY cao nhất của sinh vật giống đực. Mị lực cuồng dã phóng đãng trên người yêu nữ tà ác có thể làm cho bọn họ như mê như say, cảm giác cấm dục muốn lại làm như không của Thánh Nữ thuần khiết, làm sao lại không khiến nội tâm ngứa ngáy đây!

Không thể không nói, Máy Bay đại thần thật sự nắm rất vững điểm sướиɠ của con người! Thẩm Thanh Thu không nhịn được lại nhìn Lạc Băng Hà một cái.
Lạc Băng Hà bị y nhìn đến mức khó mà không để ý.

Không biết rốt cuộc tại sao Thẩm Thanh Thu luôn chú ý hắn như vậy? Chẳng lẽ sư tôn thật... Coi trọng mình như vậy?

Đáng tiếc, dưới ngòi bút của đại thần Đâm Máy Bay Lên Trời, nhân vật nữ đánh nhau, trừ phi vì nam nhân mà xé 【Beep –】, nếu không bình thường không có gì đặc sắc để xem, à không, kỳ thật ngẫm lại, dưới ngòi bút của hắn bất luận đánh nhau cái gì cũng chẳng có gì để xem, bởi vì đi đi lại lại chính là dùng mấy cái từ kia, cái gì "Ánh sáng bạc chợt lóe", "Bảy sắc cầu vồng", "Kiếm khí ngũ sắc", "Kinh khủng như thế".

Mấy nén hương sau, Liễu Minh Yên bị thua. Dù sao lúc này nàng còn chưa đi Vạn Kiếm Phong tìm được kiếm của mình, mặc dù tận lực, thế nhưng vũ khí chỉ là một thanh kiếm bình thường, mà Sa Hoa Linh đã là Thánh Nữ Ma Giáo, Thánh Khí đeo đầy người, thực lực hai người tất nhiên có chênh lệch.
Liễu Minh Yên đi đến trước Thẩm Thanh Thu, "Đệ tử bị thua. Làm nhục sứ mệnh, thỉnh Thẩm sư bá trách phạt."

Thẩm Thanh Thu nói: "Đứng ra lúc người khác không ra, ngươi có phần đảm đương trách nhiệm này, đã là không tồi, thắng bại như được mất, chuyện thường mà thôi, không cần để ý, ngày sau thắng lại là được."

Sa Hoa Linh lấy về một ván, nét mặt toả sáng, cười duyên nói: "Trận thứ ba này, chính là một ván định thắng bại rồi! Không biết Thẩm tiền bối lại muốn phái vị nào xuất trận đây? Lần này cần phải chọn lựa cẩn thận đấy."

Thẩm Thanh Thu khoanh tay mà đứng, ý tứ sâu xa nói: "Không phiền cô nương hao tâm tổn trí. Thẩm mỗ đã sớm chọn được người, hơn nữa Thẩm mỗ có thể bảo đảm, bất luận thắng hay thua, người này đều sẽ là khắc tinh trong số mệnh của ngươi."
Sa Hoa Linh chỉ cho là y nói lời đe dọa, vỗ vỗ bàn tay, nói: "Trận thứ ba vị dũng sĩ nào xuất trận?"

Trong đám Ma Tộc, một trưởng lão to lớn chậm rãi đi ra.

Nói là to lớn, thật sự là bởi vì lão quá cao.

Tuyệt đối là cao hơn một trượng đấy!

Lưng hùm vai gấu, đầu bù tóc rối, toàn thân mặc áo giáp đầy gai, kéo một cây đại chùy bằng sắt. Từng bước đi, Thẩm Thanh Thu đều cảm thấy mặt đất tựa hồ có chấn động rất nhỏ.

Sa Hoa Linh đắc ý nói: "Nhắc nhở trước cho các vị tiên sơn, gai nhọn trên áo giáp của Thiên Chùy trưởng lão bôi đầy kịch độc, loại kịch độc này không có hiệu quả với Ma Tộc, nhưng nếu con người bị đâm trúng, không có thuốc nào chữa được."

Những lời này cho Thẩm Thanh Thu cảm nhận đầu tiên là: Mẹ nó đại thần Đâm Máy Bay Lên Trời, lấy tên đừng có quá nhanh quá nguy hiểm!
Một cánh tay thì gọi là Độc Tí trưởng lão, vũ khí là đại chùy, liền gọi Thiên Chùy trưởng lão. Có dám nghiêm túc nghĩ một cái tên hay không?!

Mà trong đám người bên cạnh, lại nổi lên một hồi phẫn nộ.

"Yêu nữ thối! Tỷ thí thì tỷ thí, sử dụng kịch độc, còn có công bằng gì đáng nói nữa!"

Sa Hoa Linh phản bác nói: "Ta cũng không có giấu giếm điểm này. Nếu cảm thấy không công bằng, hoặc là sợ hãi trúng độc thân vong, từ bỏ tỷ thí, trực tiếp nhận thua thì không cần thi đấu nữa. Ma Tộc cũng sẽ không cười nhạo Nhân Tộc, dù sao quý trọng tính mạng, là lẽ thường của con người. Tộc của ta cũng là coi toàn thắng!"

Trong tiếng cười vang của Ma Tộc cùng tiếng lên án của các đệ tử, Thẩm Thanh Thu vuốt vuốt ấn đường, yên lặng thở dài.

Nữ nhân như Sa Hoa Linh, khi ở góc nhìn độc giả có thể dẫn vào YY nhân vật chính, đấy tất nhiên là một vạn lần thích, một vạn lần sướиɠ. Nhưng một khi thật sự trở thành người bên cạnh nàng, y không tin còn có người thích nổi!
Cũng không phải bởi vì chênh lệch với miêu tả trong sách, trên thực tế, nguy nhất chính là: Quá giống rồi!

Tính cách hung hăng độc ác, hơn nữa si tình não tàn, người không phải nhân vật chính vẫn là sớm lui sang bên cạnh đi thôi. Một khi ngươi uy hϊếp đến chính nàng hoặc là một chút lợi ích của Lạc Băng Hà, thứ đầu tiên nàng muốn chính là mạng chó của ngươi, ngay cả cơ hội chặt tay chém chân móc mắt cũng không có, cho dù ngươi là cha ruột của nàng cũng phải cẩn thận một chút. Trong nguyên tác nàng vì giúp đỡ Lạc Băng Hà lên ngôi ở Ma Giới, không phải hãm hại chính cha của mình sao...

Thẩm Thanh Thu thờ ơ với kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Sa Hoa Linh, để một khoảng trống, cho đám người Ma Tộc thời gian tạo áp lực, cuối cùng mới quay người lại, hai mắt bình tĩnh dừng ánh mắt ở hướng của người nào đó.
"Lạc Băng Hà, ngươi, ra đây."