Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện [Bản chỉnh sửa] ~ Mặc Hương Đồng Khứu

Chương 15: Mộng Ma phó bản

Cái gọi là đãi ngộ của nhân vật chính, chính là cho dù giẫm phải phân chó, bên trong cũng sẽ giấu bí tịch hoặc là tiên đan.

Thẩm Thanh Thu hồi tưởng đến đoạn này, hồi tưởng đến mức sắc mặt biến đổi thất thường. Ngay cả người bên cạnh gọi y cũng không nghe, Nhạc Thanh Nguyên gọi liên tiếp mấy tiếng, y mới lấy lại tinh thần: "Cái gì?"

Mộc Thanh Phương đưa cho y một tờ giấy: "Mỗi tháng liên tục dùng bốn vị dược liệu này, thêm việc hợp lực vận công với một người linh lực cao cường, để người đó giúp huynh vận chuyển linh lực như thường, không có gì đáng ngại." Dừng một chút, nói: "Chỉ là, sợ rằng sau này thỉnh thoảng Thẩm sư huynh sẽ bất ngờ có tình trạng linh khí đình trệ, hoặc là vận chuyển không linh."

Ba người khác trong phòng đều có chút lưu ý sắc mặt của y.

Cần phải biết, đối với người tu tiên mà nói, linh khí vận chuyển đình trệ là vấn đề vô cùng đáng sợ. Nhất là cao thủ quyết đấu, chỉ cần không chú ý liền mất mạng. Lại không biết rằng, đối với kết quả này, Thẩm Thanh Thu đã rất vừa lòng.

Với vị trí nhân vật phản diện cặn bã như y, trúng kỳ độc không thể giải, cư nhiên còn có thể sống sót, quá nể mặt rồi!

Cho dù biết bạch bạch bạch với nhân vật chính có thể giải độc, nhưng y có thể sao? Y có thể sao? Ha ha ha ha...

Nhạc Thanh Nguyên thở dài nói: "Sớm biết như thế, ta sẽ không xuống núi."

Thẩm Thanh Thu cảm thấy giọng của hắn quá mức nặng nề, vội nói: "Tiên Minh Đại Hội vốn là đại sự mà chưởng môn các phái cùng nhau thương nghị an bài, sư huynh sao huynh có thể không đến được? Lần này đều do Ma Giới đê tiện xảo trá, với cả bản thân ta không cẩn thận, sư huynh ngàn vạn lần đừng đổ hết lên người mình."

Không nói rõ hết tại đây, với tính cách của Nhạc Thanh Nguyên, làm không tốt thì cả đời hắn sẽ không bao giờ xuống núi nữa, cố thủ trên Thương Khung Sơn phái cũng nên. Ai biết đầu kia, Mộc Thanh Phương lại áy náy nói: "Không, đều là ta không tốt. Nếu không phải lúc ấy không thể lập tức phát hiện có yêu nhân Ma Giới xâm lấn, lại học nghệ không tinh, không thể chữa trị tận gốc cho Thẩm sư huynh, cũng sẽ không đến nước này." "Không không không, chuyện này không liên quan đến các ngươi. Nói thật thì do ta không cẩn thận dùng búa đập cho Khung Đỉnh Điện một cái hố lớn..."

Ba người mơ hồ khuyên can một hồi, tình cảnh vừa hỗn loạn vừa tức cười, hại Thẩm Thanh Thu vừa cảm động vừa khó xử, cả người nổi da gà, da đầu tê dại. Liễu Thanh Ca mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chờ bọn họ giành trách nhiệm xong, mới uống một hớp trà, nói: "Việc này không thể để người không phải chủ nhân mười hai đỉnh biết."

Thân là Phong chủ đỉnh thứ hai của Thương Khung Sơn, lại có nhược điểm chí mạng này, nếu bị người ngoài biết, vậy cũng không phải chuyện đùa. Ba người tất nhiên hiểu được.

Nhạc Thanh Nguyên hỏi: "Thanh Thu có cảm thấy trọng trách của Phong chủ quá nặng không?"

Nếu như là Thẩm Thanh Thu lúc trước, tám phần nghi ngờ Nhạc Thanh Nguyên muốn tước quyền gì gì đấy. Nhưng mà Thẩm Thanh Thu hiện tại biết hắn là thật lòng lo lắng y quá vất vả, không có lợi cho việc điều dưỡng, vội nói: "Chưởng môn sư huynh, huynh cũng đừng lo lắng cho ta. Ta còn chưa phế đến mức độ đó." Y cười cười, lại nói: "Ta hiện tại tay chân có thể đi miệng có thể nói, một thân tu vi cũng vẫn còn, mãn nguyện lắm rồi."

Mấy người lại nói về chuyện ngày đó Ma Tộc vào núi, Nhạc Thanh Nguyên và Mộc Thanh Phương lại đi trước một bước. Đưa mắt nhìn theo bọn họ, Thẩm Thanh Thu ngoài tức cười, lại cảm thấy sự yên bình ấm áp không nói ra được.
Mấy người đồng môn của Thương Khung Sơn phái, tuy rằng tính cách khác nhau, có người dễ gần, cũng có người không dễ gần, nhưng đều là người một nhà, như chim liền cành, chia đều ở mười hai đỉnh, xảy ra chuyện là có thể dựa vào (không bao gồm Thẩm Thanh Thu nguyên tác).

Liễu Thanh Ca buông ly trà đã sớm nguội xuống: "Nếu không phải trên người ngươi không có quỷ khí, ta nhất định sẽ nghi ngờ ngươi bị đoạt xá."

Người ở lại này, vừa hay là loại không dễ gần.

Trên một mức độ nào đó, suy đoán của ngươi rất chính xác.

Liễu Thanh Ca tiếp tục nói: "Ở trong Linh Tê Động ngươi cứu ta, đã là không thể tưởng tượng nổi. Lần này Ma Giới tập kích, ngươi lại vì cứu một đệ tử vô danh tiểu tốt trong môn hạ, suýt nữa mất mạng. Trúng độc tổn hại đến linh lực, ngươi vốn nên thấp thỏm không yên, lại bình chân như vại. Những việc này ai làm cũng không kỳ lạ, chỉ có ngươi làm thì mới thấy loạn."
Thẩm Thanh Thu một chút cũng không muốn thảo luận vấn đề tính cách OOC của mình. Y gọi Minh Phàm vào, thay trà mới, khẽ dựa vào phía sau, cười nói: "Vô danh tiểu tốt? Đó cũng chỉ là hiện tại mà thôi."

Liễu Thanh Ca nói: "Đồ đệ kia của ngươi, căn cốt đích thật rất tốt. Nhưng tư chất như vậy, hàng năm các đại môn phái chọn ra, không ít, cuối cùng thực sự có thể nổi bật, còn chưa đến một phần vạn."

Thẩm Thanh Thu cảm giác được nguy cơ xảy ra.

Ngộ nhỡ Liễu Thanh Ca trở thành vật cản trên con đường mở não của Lạc Băng Hà, hai người đối đầu chính diện, cờ rắc một cái liền bị KO thì làm sao? Vì tốt cho tất cả mọi người, vẫn phải nhắc nhở Liễu Thanh Ca.

Thẩm Thanh Thu hết lòng khuyên bảo nói: "Tin ta đi, đồ đệ này của ta sau này nhất định sẽ thành danh. Hy vọng Liễu sư đệ có cơ hội có thể dìu dắt dạy dỗ hắn nhiều hơn một chút..."
Minh Phàm buồn bực gần chết. Hắn chỉ là đi thay nước trà, lại buộc phải nghe Thẩm Thanh Thu nói một đống lời khen Lạc Băng Hà, người trước kia cùng chung mối thù muốn chỉnh Lạc Băng Hà với hắn. Ở mức độ chạnh lòng, chỉ có thể so với cách nghĩ "Tỷ muội ngày trước cùng ngươi mắng chửi tiểu tiện nhân bỗng nhiên trở thành CP với tiểu tiện nhân các ngươi từng mắng". Ghê tởm đến mức hắn quyết định lập tức đi ghê tởm người khác.

Minh Phàm nhanh chóng tìm được Lạc Băng Hà đang ở trong bếp suy nghĩ sáng mai làm cái gì cho Thẩm Thanh Thu ăn, trực tiếp chửi ầm lên một trận, sau đó phân phó: "Đi đốn củi cho ta! Đốn tám mươi bó! Chất đầy phòng chứa củi! Gánh nước! Chậu nước của các sư huynh đệ trong phòng đều trống không ngươi mù à mà không nhìn thấy?!"

Lạc Băng Hà hoang mang nói: "Nhưng mà, sư huynh, phòng chứa củi chất đầy rồi, ta ngủ ở đâu?"
Minh Phàm dậm chân chà chà mặt đất, nước miếng bay tứ tung: "Nơi này không phải phẳng à? Không ngủ được chắc?!"

"Chậu nước trong phòng của các sư huynh hôm nay ta vừa mới đổ đầy..."

"Nước kia không mới, đổ lại! Đổ lại toàn bộ!"

Nếu như là trước kia, trong lòng Lạc Băng Hà có thể còn có chút ủy khuất hoặc là bi phẫn, nhưng hôm nay tâm tình của hắn không giống vậy.

Trong mắt của hắn, những điều này là để hắn rèn luyện.

Hắn đã có một sư tôn tốt như vậy, mọi chuyện đều suy nghĩ cho hắn, vì hắn ngay cả tính mạng cũng có thể hi sinh (...), còn có rèn luyện gì không thể chấp nhận? Còn có đau khổ gì không thể chịu?

Lạc Băng Hà không nói hai lời, lập tức quay đầu đi làm liền.

Minh Phàm nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, một chút kɧoáı ©ảʍ bắt nạt người cũng không có, ngược lại càng chạnh lòng.
Hắn vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ nói: "Thật không biết tiểu tử thối này có chỗ nào lọt vào mắt của sư tôn, bỗng nhiên sư tôn nhìn hắn bằng con mắt khác. Cái gì nhất định sẽ thành danh cái gì nổi bật! Cho dù sư tôn bị tiểu tử thối này chuốc thuốc mê, Liễu sư thúc cũng sẽ không dìu dắt hắn đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ! Ta nhổ vào..."

Tuy rằng hắn vừa đi vừa làu bàu mắng, âm thanh không lớn, nhưng công lực tiến bộ nhanh chóng lại trời sinh năm giác quan nhạy bén như Lạc Băng Hà làm sao không nghe được. Minh Phàm nói làu bàu tuy rằng câu rơi câu mất, nhưng cũng có thể nhặt ra những từ cơ bản, Lạc Băng Hà lập tức liền đoán được bảy tám phần tình hình.

Hóa ra sư tôn ở trước mặt Liễu sư thúc, đã nói mình như vậy...

Ở nơi mình không nhìn thấy, có một người coi trọng mình như vậy, loại cảm giác này, thật sự là vô cùng kỳ diệu.
Một dòng nước ấm bỗng dưng dâng lên trong lòng, càng tuôn càng mãnh liệt, dần dần bao lấy toàn bộ thân thể.

Lạc Băng Hà giống như cảm giác được một sức mạnh kiên định mọc rễ ở nơi nào đó trong đáy lòng, bắt đầu nảy mầm, ngay cả tay khiêng thùng nước cồng kềnh cũng càng có lực.

Lúc này, chẳng những Lạc Băng Hà không có cảm giác bị làm khó dễ, ngược lại lộ ra biểu cảm hạnh phúc lại thỏa mãn thế này.

Nếu Thẩm Thanh Thu ở đây, y nhất định sẽ hoài nghi, ở sâu trong nội tâm kỳ thật Lạc Băng Hà là một M...

Có điều, Thẩm Thanh Thu đánh chết cũng sẽ không biết, bởi vì có bạn học Minh Phàm là đồng đội heo làm thần trợ công, độ hảo cảm của Lạc Băng Hà lại được cày lên một tầm cao mới. Lúc này y đang vui vẻ mà nằm xuống.

Hôm nay, Thanh Tĩnh Phong luôn cao lãnh gần như bị đạp phá hỏng hết cánh cửa. Chủ nhân các đỉnh đều dẫn theo đệ tử cùng lễ vật đến thăm bệnh.
Dù sao lúc Sa Hoa Linh gây hấn, cầu nối bị chặt đứt, Khung Đỉnh Phong bị kết giới ngăn cách, bọn họ không thể đuổi tới hiện trường kịp lúc, một trận ác đấu toàn bộ để một mình trưởng bối Thẩm Thanh Thu gánh vác, tốt xấu Thương Khung Sơn cũng không quá mất mặt. Bất luận trước kia giao tình tốt hay là không tốt, đều phải đến tỏ vẻ một chút. Thẩm Thanh Thu thản nhiên nhận quà, còn nhân cơ hội nhận biết luôn mặt của mấy vị Phong chủ chưa từng gặp qua, thuận tiện hàn huyên một hồi, kéo gần quan hệ.

Buổi tối, y vui vẻ mà nghĩ: Cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ ngon giấc rồi.

Sau hai canh giờ.

... An tâm ngủ cái mẹ gì!

Thẩm Thanh Thu đứng ở bên trong không gian hỗn độn hư vô, tang thương mà nhìn đường chân trời không dứt ở phương xa.

Trước đó rõ ràng y đang ôm nụ cười vui mừng, ở trên giường của mình thoải mái rơi vào mộng đẹp, ai có thể giải thích một chút, tại sao y lại bị kéo vào không gian này?!
Thẩm Thanh Thu thật hận không thể kiếm cái chiêng, gõ gõ một cái hệ thống sẽ tự mình đi ra, cũng không cần phải lúc nào cũng hét lên trong đầu: "Hệ thống? Online không?"

Hệ thống: 【Hệ thống vì ngài cung cấp 24 giờ phục vụ.】

Thẩm Thanh Thu: "Đây là đâu? Tình huống gì đây?"

Hệ thống: 【Nơi này là mộng cảnh.】

Thẩm Thanh Thu: "Ta đương nhiên biết nơi này là mộng cảnh. Ngươi kiếm thử cảnh thật mà theo trường phái trừu tượng cho ta xem xem? Ta hỏi là tại sao ta lại ở chỗ này."

Làm ơn, ngàn vạn lần đừng như những gì y nghĩ.

Nhưng thần của thế giới này thật sự rất không nể mặt y, y vừa nghĩ đừng mà đừng mà, giây tiếp theo, y liền thấy được thêm một thân ảnh không thể quen hơn.

Lạc Băng Hà mờ mịt đứng ở giữa một cánh đồng hoang vu phía trước.

Hắn cũng giống như hoàn toàn không biết tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, sau một lát mờ mịt, bỗng nhiên trong mắt xuất hiện thân ảnh của Thẩm Thanh Thu. Hắn ngẩn ra, lập tức giống gà con nhìn thấy gà mẹ (ví dụ cái quái quỷ gì vậy), vui vẻ mà chạy tới.
"Sư tôn!" Hắn đã bị nhốt ở thế giới này thật lâu, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu xuất hiện, nhất thời kích động, kêu liên tiếp mấy tiếng.

Thẩm Thanh Thu vừa nhìn thấy hắn, liền biết nơi này là nơi nào, tình tiết gì.

Thoáng chốc, Thẩm Thanh Thu mất hết hy vọng, trong lòng rơi lệ, vỗ vỗ vai của hắn: "Nghe thấy rồi, không cần kêu nhiều tiếng như vậy."

Lạc Băng Hà vội nói: "Dạ. Sư tôn. Sao người cũng ở chỗ này? Người biết nơi này là chỗ nào sao?"

Thẩm Thanh Thu làm biếng, bê nguyên lời thoại của hệ thống: "Nơi này là mộng cảnh."

Lạc Băng Hà lại hỏi: "Vậy tại sao ta lại ở chỗ này?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Ai ở chỗ này cũng có thể kỳ lạ, chỉ có ngươi ở chỗ này là chuyện đương nhiên. Nơi này là mộng cảnh của ngươi."