Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện [Bản chỉnh sửa] ~ Mặc Hương Đồng Khứu

Chương 26: Vực thẳm Vô Gian 2

Cái gọi là vực thẳm Vô Gian, chính là không gian giao giới giữa Nhân Giới và Ma Giới.

Thân là một không gian giao thời, vực thẳm Vô Gian tràn ngập nguy hiểm vô cùng, khắp nơi đều là không gian lốc xoáy vặn vẹo và rách nát, nham thạch nóng chảy lửa cháy bừng bừng.

Nhiều đệ tử ở đây một đường đánh tới, thể xác và tinh thần sớm đã mệt không chịu nổi, chấn động mạnh qua đi, lại ngã xuống hơn nửa, còn lại vẫn có thể gắng gượng đứng, chỉ có ba người Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà, Thượng Thanh Hoa.

Nếu vực thẳm Vô Gian đã được mở ra, tức là nói, nhất định có đồ vật Ma Tộc từ bên kia đi ra. Ba người nín thở ngưng thần, đề phòng mười phần, yên tĩnh chờ đợi.

Từ trong bóng tối, một bóng dáng nam tử từ từ xuất hiện.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng cùng vẻ mặt xa cách người khác vạn dặm, Thẩm Thanh Thu liền biết đây là ai.

Y liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Thượng Thanh Hoa một cái, muốn cười lại không cười nổi.

Tại sao trợ thủ tốt, dầu máy tốt làm xằng làm bậy, gϊếŧ người phóng hỏa dưới trướng Lạc Băng Hà tương lai, hiện tại lại xuất hiện ở đây!

Mạc Bắc Quân là một Ma Tộc thuần chủng, Ma nhị đại chính thống, kế thừa lãnh địa gia tộc ở biên giới phương Bắc Ma Tộc, cả ngày xuất quỷ nhập thần, ăn không ngồi rồi, ai cũng xa cách. Một nhân vật đặc lập độc hành như thế, sau khi bị Lạc Băng Hà được hack giai đoạn giữa đánh một trận tơi bời, không hiểu sao liền cúi đầu xưng thần, tùy ý sử dụng. Từ đó về sau Lạc Băng Hà liền có thêm một tiểu đệ chạy vặt trung thành thoạt nhìn rất trâu bò. Có điều... Phải làm rõ, dựa theo tiến độ nguyên tác còn phải tối thiểu năm trăm chương mới đến phiên ngươi lên sàn được không đại thần!

Thượng Thanh Hoa xông lên phía trước một bước, quát hỏi: "Các hạ là người phương nào? Vì sao xuất hiện ở đây?"

Đấy không phải là cấp trên trực thuộc thật sự của ngươi sao, chỉ thị thả sinh vật nguy hiểm vào bên trong Tiên Minh Đại Hội không phải là hắn giao cho ngươi đấy sao? Mời mời mời, ngươi tiếp tục giả bộ đi.

Mạc Bắc Quân hơi nghiêng đầu, đường nét tuấn lãng một nửa chìm vào trong bóng tối, làm cho lòng người phát lạnh. Hắn chỉ vung tay lên, Thượng Thanh Hoa liền bị một cỗ lực mạnh mẽ đột ngột xuất hiện hất đến giữa không trung, đυ.ng gãy một cành gỗ, hôn mê bất tỉnh, máu tươi trong miệng vẫn cứ phun không ngừng, phun thẳng đến mức Thẩm Thanh Thu không nhịn được sinh lòng kính nể:

Rất ra sức, rất kính nghiệp. Huynh đệ, vì nghiệp vụ, ngươi cũng liều quá đấy!

Sau khi kính nể xong, thầm than một tiếng. Y biết ngay mà, vẫn phải dựa vào y ra mặt.

Thẩm Thanh Thu giơ ngang kiếm ra trước, không kiêu không nịnh nói: "Ma Tộc?"

Đây là câu nói thừa. Ma khí đen tuyền bao quanh kia không nhìn thấy chính là mù rồi.

Một đạo bóng trắng chợt hiện, Lạc Băng Hà lại không nói lời nào, chắn trước người y.

Mới vừa rồi còn nổi lên tranh chấp, bây giờ địch mạnh trước mặt, lại không chút do dự làm bức tường người, nói Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không cảm động, thì đó là giả.

Chỉ là càng cảm động, càng biết được chuyện lát nữa phải làm thật không phúc hậu. Thẩm Thanh Thu thà rằng hắn không cố gắng làm một việc gì: "Băng Hà, lùi ra."

Lạc Băng Hà không trả lời, cũng không rời đi. Cùng Mạc Bắc Quân ngang bằng đối mặt, lại không bị uy thế của hắn đàn áp chút nào.
Mạc Bắc Quân "Ồ" một tiếng, như là phát hiện một thứ có thể gợi lên sự hứng thú của hắn.

Thẩm Thanh Thu nói: "Nào có đồ đệ che ở phía trước sư phụ?"

Mạc Bắc Quân nói: "Ngươi là đệ tử của Thương Khung Sơn?"

Lạc Băng Hà lạnh lùng nói: "Đệ tử dưới tọa Thanh Tĩnh Phong của Thương Khung Sơn Lạc Băng Hà, lĩnh giáo các hạ cao chiêu."

Mạc Bắc Quân cười nhạo nói: "Tiên giả không tiên, ma giả không ma. Thú vị."

Thẩm Thanh Thu nghe được câu này, đột nhiên cảm thấy nắm được chút gì đó.

Chẳng lẽ... Mạc Bắc Quân xuất hiện ở đây, là đạo cụ tới thay thế Hắc Nguyệt Mãng Tê thúc đẩy tình tiết?

"Tiên giả", hẳn là nói Thượng Thanh Hoa nằm bên cạnh giả chết vẫn không quên thổ huyết, rõ ràng là người Tu Tiên mà lại làm trâu làm ngựa cho Ma Tộc. Mà "Ma giả", ở đây ngoại trừ Lạc Băng Hà, còn có thể chỉ ai?
Thẩm Thanh Thu cũng không thể xác định, Mạc Bắc Quân thật sự có thể liếc một cái đã nhìn thấu huyết thống ẩn giấu của Lạc Băng Hà hay không, suy nghĩ rối bời. Lạc Băng Hà thấy y nhíu mày, cho rằng y giận mình không nghe lời, nói: "Sư tôn, hắn sẽ không để cho bất kỳ ai trong chúng ta đi, chẳng bằng dốc hết toàn lực cùng đánh một trận."

Ngươi nói rất đúng, nhưng không có ý nghĩa gì hết. Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi ở lại đây, chỉ chết một cách vô nghĩa."

Lạc Băng Hà nói: "Vì sư tôn mà chết, hay chết cùng sư tôn, đệ tử cam tâm tình nguyện."

Mạc Bắc Quân lặng lẽ nói: "Đánh một trận với ta?" Phần sau "Không biết trời cao đất dày" kia rất nể mặt mà không nói ra. Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ, may là ngươi không nói ra, chưa đầy ba năm, Lạc Băng Hà một tay đã có thể đánh cho ngươi không bò dậy nổi, ngươi còn không phải là thành thật làm tay sai cho người ta, đúng là tự vả!
Mạc Bắc Quân lại nói: "Cũng tốt, ta đây liền xem xem."

Lời còn chưa dứt, sát khí trong không khí đột nhiên tăng vọt.

Bộ pháp của Thẩm Thanh Thu khó lường, nháy mắt vọt đến trước người Lạc Băng Hà, tay trái vung Tu Nhã, mặc kệ có đỡ được không cản trước một trận rồi nói sau, tay phải như diều hâu cắp gà con cắp Lạc Băng Hà ném ra ngoài, đem hắn ra ngoài phạm vi ma khí của Mạc Bắc Quân, xoay người liền cùng Mạc Bắc Quân một chưởng chống chọi!

Song chưởng của hai người đυ.ng vào nhau, ngực Thẩm Thanh Thu có một trận huyết khí bốc lên, giống như bị người ở trước mặt đánh một quyền, linh lực toàn thân đều sôi trào cuồn cuộn không ngừng. Tuy rằng y tu vi Kết Đan [1] đã coi là tương đối không thấp, nhưng Kim Đan ở trước mặt trợ thủ đắc lực của Diệt Thế Ma Vương Lạc Băng Hà tương lai làm sao lại đủ xem.
Nhưng y nhất định phải tận lực liều một phen!

Chỉ có không màng tính mạng liều chết đánh một trận, mới là kế sách bảo toàn mạng sống. Căn cứ vào tổng kết kinh nghiệm mười mấy năm xem các loại tiểu thuyết võ hiệp tiên hiệp của Thẩm Thanh Thu, loại thiết lập kiểu kiêu hùng trung nhị [2] vì tính tình cổ quái này, đều sẽ giữ mấy phần tôn kính với khúc xương cứng đáng ghét không phục huyết chiến đến cùng. Còn đối với kẻ nhát gan tôm tép yếu đuối, thì tuyệt không thủ hạ lưu tình!

Lạc Băng Hà vội không kịp phòng, bị Thẩm Thanh Thu ném ra, giữa chừng quay lại, Chính Dương rời vỏ. Mạc Bắc Quân rút một tay, bắn lên ánh kiếm trắng lóa đang chính diện mà đến, thân Chính Dương Kiếm không chịu nổi lượng ma tức lớn dẫn nhập, ánh trắng nứt ra, toàn bộ đứt gãy tại chỗ.
Hắn đơn chưởng cùng Thẩm Thanh Thu song chưởng đối nhau, lại còn áp đảo chiếm thế thượng phong, cảm thấy không hứng thú, phát lực đánh văng Thẩm Thanh Thu, nói: "Tư chất cực kém. Tâm pháp căn bản cứng nhắc. Cút đi."

Thẩm Thanh Thu: "..."

Tư chất của Thẩm Thanh Thu ở Nhân Giới không thể nói là kỳ tài vô tiền khoáng hậu, ít nhất cũng có thể nói là ưu tú ngàn dặm có một; Tâm pháp căn bản của Thương Khung Sơn không gọi cứng nhắc, gọi là chính thống! Tới miệng Mạc Bắc Quân, liền thành một đống rác rưởi. Nếu như là hàng nguyên bản, nghe xong lời này, nhất định phun ba lít máu quay về hu hu hu ghim tiểu nhân.

Lạc Băng Hà bội kiếm đứt gãy, cũng không thèm để ý, nhưng thấy Thẩm Thanh Thu bị chưởng lực làm tổn thương nội tạng, không ngừng cắn răng ngăn máu tươi tràn ra, ánh mắt lại đột nhiên lạnh lẽo. Khí tràng quanh thân nháy mắt biến đổi. Mạc Bắc Quân cảm thấy được biến đổi kỳ lạ làm cho người ta sợ hãi này, hai mắt lam nhạt phát ra ánh sáng lạnh hưng phấn. Bỗng nhiên từ hư vô ngưng tụ thành một kiếm băng đen thuần, một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám, nháy mắt phân thành hàng trăm thanh gọi là trận liệt kiếm băng, từ bốn phương tám hướng vây quanh đâm vào Thẩm Thanh Thu ở giữa!
Phòng ngự bình thường hoàn toàn không thể ngăn cản những kiếm băng này, bởi vì chúng là dùng ma khí thuần chủng nhất ngưng tụ thành. Hiện giờ linh lực của Thẩm Thanh Thu sắp cạn kiệt, hai người đối chọi, đúng như tỷ lệ chênh lệch giữa ngọn lửa nhỏ với sóng lớn ngập trời, kết quả thế nào, không nói cũng biết.

Khoảnh khắc kiếm trận như mưa tầm tã trút xuống, Thẩm Thanh Thu trong lòng gào thét.

Ta đã tận lực rồi, nhưng người ta chính là cảm thấy ta là tên cặn bã sức chiến đấu chỉ có năm, ta cũng hết cách!

Thù lớn thế nào, phải chết cũng không cho lấy cái cách chết đẹp chút, cứ vậy hơn một trăm thanh kiếm đen tuyền đâm ở trên người, người cũng bị đâm thành cái sàng, còn nhìn được sao?!

Nhưng mà, đợi thật lâu, cũng không đợi được thống khổ vạn tiễn xuyên tâm.
Nếu không phải Mạc Bắc Quân bỗng nhiên chấn động, thu kiếm trận, vậy cũng chỉ có một người, một loại khả năng, cản được một lớp công kích sát khí ngút trời này.

Thẩm Thanh Thu ổn định thân thể, chậm rãi ngẩng đầu.

Quả nhiên.

Bầu trời bốn phương tám hướng, kiếm trận chi chít dày đặc bị đập tan.

Đập tan vô cùng triệt để, giống như biến mất không dấu vết, trong bầu trời đêm, chỉ có bông tuyết màu đen đầy trời, phản chiếu ánh trăng, từng bông rơi xuống.

Hình ảnh kia thậm chí có thể dùng đẹp để hình dung.

Nhưng mà, đứng ở trung tâm hình ảnh, toàn thân và trong mắt của Lạc Băng Hà giống như có một trận bão tuyết đang tập hợp, lại chỉ có thể dùng "đáng sợ" để hình dung.

Thẩm Thanh Thu ngồi ở cạnh một gốc cây đại thụ, vừa nuốt máu tụ vào trong bụng, vừa vận công trị thương, vừa quan sát trận đại chiến Hỗn Thế Ma Vương xẻ núi nứt đá này.
Phong ấn huyết thống Ma Tộc của Lạc Băng Hà chưa giải trừ, Mạc Bắc Quân cũng chỉ là đang thăm dò hắn, tuy đã đánh đến trời đất mịt mù nhật nguyệt vô quang, ma tức hai người như sóng to gió lớn tràn ra, gần như che mây che trời.

Khu vực này vốn là Thiên Diệp Tịnh Tuyết Hoa Liên... Cái thứ đồ chơi này gọi vậy không sai đi? Đúng, là phạm vi tinh hoa của Thiên Diệp Tịnh Tuyết Hoa Liên, đám sinh vật Ma Tộc hoàn toàn không dám tới gần, nhưng bị ma khí ùn ùn kéo đến quét qua, đóa Tuyết Liên linh khí dạt dào kia khô héo đến độ thối rữa tận gốc, những sinh vật ẩn nấp trong bóng tối kia nhao nhao bò ra, tham lam hấp thu khí tức thơm tho của bọn họ.

Có mấy con Nhện Đầu Quỷ lần mò bò lên trên người mấy đệ tử của Thương Khung Sơn phái, chân lông chuẩn bị cắm vào trong huyệt thái dương của người ta. Linh lực Thẩm Thanh Thu gần như tiêu hao hết, không thể vận công, chỉ có thể trực tiếp nắm lấy bộ lông dơ bẩn xoắn xuýt của chúng ném sang bên cạnh. Y là nhìn chuẩn mới ném, liền đặc biệt ném lên trên người tên phản đồ Thượng Thanh Hoa này!
Mà bên kia, Mạc Bắc Quân đã gần như thử ra gốc gác của Lạc Băng Hà, tính toán thu tay lại cho ra một kích cuối cùng. Ngón tay hắn bắn ra, đưa một đạo quang lưu đỏ tươi vào giữa trán Lạc Băng Hà.

Đạo quang lưu kia chạm vào trán Lạc Băng Hà, lập tức xuyên vào da, hóa thành một ấn ký lửa đỏ. Lạc Băng Hà choáng váng, không biết đấy là cái gì, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, gần như sắp quỳ rạp xuống đất, toàn thân bốc lên một cỗ xúc động tàn bạo không có sức phát tiết, tùy tay vung lên, ma khí bạo phát như pháo bắn về phía Mạc Bắc Quân.

Uy lực lần này cực lớn, Mạc Bắc Quân nhấc tay hóa giải, hơi kinh ngạc, khen ngợi nói: "Không tồi."

Hắn cũng mặc kệ ý thức của Lạc Băng Hà bây giờ không tỉnh táo, lẩm bẩm nói: "Nhân Giới vốn không phải nơi ngươi nên ở, sao không trở về cội nguồn?"
Hiện tại, cuối cùng Thẩm Thanh Thu có thể xác nhận trăm phần trăm. Mạc Bắc Quân đột nhiên xuất hiện, đích thật chính là vì thay thế tác dụng của Hắc Nguyệt Mãng Tê. Chỉ là so với nguyên tác, Mạc Bắc Quân làm càng triệt để. Hắn hắn hắn, hắn lại trực tiếp giải trừ phong ấn áp chế huyết thống trên người Lạc Băng Hà.

________

Chú thích:

[1] Kết Đan: Chỉ người Tu Tiên ở Trúc Cơ kỳ không ngừng tu luyện tiến tới ngưng tụ thành linh lực tinh hoa thuần túy nhất trong cơ thể, cũng là vì Nguyên Anh kỳ sau đó để tu thành trẻ sơ sinh.

[2] Trung nhị: Là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Tại Việt Nam, đôi khi nó còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".