Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện [Bản chỉnh sửa] ~ Mặc Hương Đồng Khứu

Chương 27: Vực thẳm Vô Gian 3

Với lại hoàn thành công vụ, xoay người liền đi!

NPC này làm thật sự triệt để dứt khoát, không chút dây dưa dài dòng nào. Cùng tác phong nguyên tác hoàn toàn giống nhau, chỗ nào Lạc Băng Hà cần, hắn sẽ chẳng hiểu sao liền xuất hiện ở đó. Chính là gượng ép như vậy, đặc lập độc hành như vậy, không cần logic!

Gượng ép đấy, chỉ có Thẩm Thanh Thu kế tiếp phải đối diện, cửa ải cuối cùng.

Trải qua một trận ác chiến, Lạc Băng Hà nửa quỳ trong một mảnh hoang tàn giờ phút này thoạt nhìn hai mắt mờ mịt, lại giống bất cứ lúc nào cũng sẽ xé nát tất cả. Bây giờ trong đầu hắn, giống như là một ngọn núi lửa đã tắt yên lặng nhiều năm, đột nhiên nứt đất phun trào, trong huyết quản chảy nham thạch nóng chảy. Chỉ là nghĩ tới, ngay cả Thẩm Thanh Thu cũng dường như đau xương nhức đầu.

Hệ thống phát ra nhắc nhở gay gắt trước nay chưa từng có:

【Cảnh cáo! Nhiệm vụ mấu chốt: "Vực thẳm Vô Gian cùng thù hận vô tận, sương giá đầy trời cùng huyết lệ đầy trời", chính thức mở ra! Nếu không thể hoàn thành, thì độ sướиɠ của nhân vật chính -20000!】

Tên nhiệm vụ mỗi lúc một ngớ ngẩn hơn là ảo giác của ta sao?

Hơn nữa hình như hôm trước khi ta với ngươi xác nhận nói là 10000?

Giờ mới qua mấy ngày liền tăng lên gấp đôi?

Thẩm Thanh Thu run run rẩy rẩy đi đến bên người Lạc Băng Hà vẫn trong trạng thái nửa phát cuồng, vỗ bộp bộp bộp mấy cái lên lưng hắn, đưa mấy đạo linh lực còn sót lại vào trong cơ thể của hắn.

Ngươi cho là đơn giản như vậy sẽ có tác dụng? Mơ đẹp đấy!

Lạc Băng Hà chẳng những không tỉnh táo lại, trái lại ma khí trong cơ thể của hắn bắn ngược ra, làm cho Thẩm Thanh Thu phun ra một ngụm máu đã nhịn từ lâu ngay tại chỗ.

Cho đến lúc này, Lạc Băng Hà mới thoáng tỉnh táo chút.

Hắn dần dần thoát khỏi trạng thái hỗn độn, có thể miễn cưỡng ghép lại phát ra một ít câu chữ mơ hồ. Gương mặt quen thuộc kia cũng từ từ rõ ràng lên.

Thẩm Thanh Thu thấy ánh mắt hắn rốt cuộc sáng trong một ít, thở phào nhẹ nhõm, lau máu bên khóe miệng, giọng điệu bình thản: "Tỉnh rồi?"

Dừng một chút: "Nếu tỉnh rồi, chúng ta có thể nói chuyện tử tế."

Thẩm Thanh Thu nói: "Lạc Băng Hà, ngươi ăn ngay nói thật, rốt cuộc ngươi tu luyện thuật pháp Ma Tộc bao lâu rồi?"

Những lời này vừa nói ra, Lạc Băng Hà dường như từ trên cao hít thở không thông, rơi mạnh vào hồ lạnh thấu xương, muốn không tỉnh táo cũng không được.

Hắn nhìn gương mặt lạnh lùng như băng của Thẩm Thanh Thu, tim rơi thẳng xuống.

Trước kia Thẩm Thanh Thu luôn gọi hắn là Băng Hà, sẽ không trực tiếp gọi cả tên.

Hắn thấp giọng nói: "Sư tôn, đệ tử có thể giải thích."

Tuy rằng Lạc Băng Hà còn là một thiếu niên, nhưng cho tới bây giờ đều trấn tĩnh ung dung, những lúc thành ông cụ non rất nhiều, lúc này lại có thể nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ mặt hoảng loạn, giống vội vã giải thích, lại không biết nên nói từ đâu.

Đường đường là nam chính, lưu lạc đến tận đây, Thẩm Thanh Thu quả thật không nhìn được nữa, trong lòng không đành, cướp lời mở miệng: "Câm miệng!"

Vừa dứt lời, chính y cũng cảm thấy không nắm bắt tốt, giọng điệu quá mức nghiêm khắc. Lạc Băng Hà cũng dường như bị y dọa, giống đứa nhỏ bị tát một cái, tỉnh tỉnh mê mê, ánh mắt tối đen liền sững sỡ nhìn y như vậy, quả nhiên nghe lời mà câm miệng.

Thẩm Thanh Thu quyết không nhìn thẳng ánh mắt của hắn, khô khan đọc lời thoại: "Từ khi nào thì bắt đầu?"
"... Hai năm trước."

Thẩm Thanh Thu trầm mặc không nói, có hỏi có đáp, thành thật như vậy, xem ra hắn thật sự là bị dọa sợ rồi.

Không biết rằng, Lạc Băng Hà tự động đem sự trầm mặc của y não bổ thành "Rất tốt. Nghiệt đồ ngươi, lại giấu ta lâu như vậy!"

Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng nói: "Hai năm, khó trách có thể đột nhiên tăng mạnh đến trình độ này, Lạc Băng Hà ngươi, không hổ là Lạc Băng Hà, quả nhiên thiên phú dị bẩm."

Kỳ thật, câu này thật sự là cảm khái đơn thuần phát ra từ nội tâm. Thân là nam chính, Lạc Băng Hà đích thật là thiên phú dị bẩm không sai. Nếu cứng rắn muốn Thẩm Thanh Thu nói có ý tứ hàm xúc gì, đó chính là hâm mộ thêm một chút xíu ghen tị.

Nhưng Lạc Băng Hà nghe vào, ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.

Hắn lập tức quỳ xuống trước mặt Thẩm Thanh Thu.
Mạng già của Thẩm Thanh Thu chết chắc rồi. Nam nhi dưới đầu gối có vàng, một quỳ của nam chính là mất mạng. Đến giờ phút quan trọng này lại nhận một quỳ của hắn, sau này Lạc Băng Hà nhớ lại chẳng lẽ không phải hận càng thêm hận. Y lập tức vung tay áo, quát: "Đứng lên!"

Lạc Băng Hà bị trận gió trong tay áo y thổi đến không tự chủ mà đứng lên, liền lùi mấy bước, càng hoang mang lo sợ.

Đã làm chuyện sai, sai đến không thể cứu vãn, ngay cả tư cách quỳ xuống cầu xin sư tôn tha thứ cũng không có sao?

Hắn lẩm bẩm nói, "Nhưng sư tôn người đã nói, người chia tốt xấu, ma có thiện ác. Trên đời không có bất kỳ người nào... Trời đất khó tha."

Ta đã nói sao? Đã qua nhiều năm, Thẩm Thanh Thu nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Hình như y thật sự đã nói như vậy!

Chỉ là lúc đó có cân nhắc ngày sau lâu dài, lúc này lại càng có nguy cơ đao treo trên cổ.
Tuy là vạn bất đắc dĩ, nhưng hiện tại tự vả lật mặt không nhận, có vô liêm sỉ quá không?

"Ngươi không phải Ma Tộc bình thường." Thẩm Thanh Thu nói: "Ấn ký giữa trán ngươi, là ấn ký của Đọa Thiên Chi Ma. Nhánh hệ tộc này ở nhân gian từng gây ra vô số sát nghiệp, tâm tính lại càng khó mà khống chế, từ xưa tới nay, tai họa xuất hiện lớp lớp, bất luận như thế nào, cũng không thể coi như các Ma Tộc khác. Ta không thể chờ sau khi ngươi gϊếŧ chóc đến nghiện không thể điều khiển, mới chứng minh lời ta nói trước kia là sai được."

Chính tai nghe được Thẩm Thanh Thu nói như vậy, đem hy vọng đập tan, hốc mắt của Lạc Băng Hà đỏ lên.

Hắn run giọng nói: "... Nhưng người đã từng nói."

Lời ta đã từng nói rất nhiều. Trước kia ta còn lập chủ đề đòi thiến Thẩm Thanh Thu chữ đỏ đậm cày mấy trăm bài đây này.
... Một chút cũng không buồn cười.

Thẩm Thanh Thu luôn rất giỏi tự mình điều tiết tâm lý hôm nay tần suất ném đá lại lên một tầm cao mới, điên cuồng cày kỷ lục mới, nhưng làm sao cũng không nhẹ nhõm nổi, ngược lại có cảm giác mệt mỏi thiếu sức sống.

Y không ngừng tẩy não cho mình: Đau khổ dày vò hiện tại Lạc Băng Hà phải chịu, đều là hắn nhất định phải trải qua để ngày sau đạp lên trên vạn người. Không trải qua một phen lạnh thấu xương sao có được hoa mai thơm mát, không xuống hố sau luyện ba năm lấy đâu Đại Ma Vương hại thế. Tâm Ma trong tay ta có thiên hạ, hậu cung ba ngàn không cần làm cẩu độc thân... Nhưng vô dụng.

Hoàn toàn vô dụng. Không high nổi.

Thẩm Thanh Thu chợt ngẩng đầu, niết kiếm quyết, triệu hồi Tu Nhã, nắm trong tay.

Tay nắm kiếm của y hơi phát run, kinh mạch rất nhỏ nổi lên. Lạc Băng Hà không dám tin: "Sư tôn, người thật sự muốn gϊếŧ con?"
Thẩm Thanh Thu không thể nhìn nét mặt của hắn, ánh mắt thẳng tắp xuyên qua bóng dáng của hắn: "Ta không muốn gϊếŧ ngươi."

Trong trí nhớ của Lạc Băng Hà, chưa từng thấy Thẩm Thanh Thu lạnh lùng với mình như vậy. Cho dù là lúc trước vừa mới vào Thương Khung Sơn phái, không chịu nổi sự đối đãi của sư tôn, ánh mắt y nhìn mình cũng tuyệt không trống rỗng như vậy, như không thấy gì.

Không mang tia ấm. So với y ngày trước nhìn những ma vật tội ác tày trời lúc sắp bị chém chết dưới kiếm, không hề khác biệt.

Thẩm Thanh Thu nói: "Chỉ là, vừa rồi người đó nói không sai. Nhân Giới vốn không phải là nơi ngươi có thể ở lâu. Ngươi nên trở về nơi ngươi thuộc về."

Y bước một bước, Lạc Băng Hà lùi một bước, buộc hai người lùi đến trước vực thẳm Vô Gian.

Vừa quay đầu lại, có thể thấy ma khí hầm hập ở trong khe kia cuồn cuộn không thôi, vạn linh kêu rên, cái khe hướng phía trên Nhân Giới thò ra trăm ngàn cánh tay quái dị, khao khát máu thịt tươi mới. Chỗ sâu hơn bị sương mù đen và quỷ quang màu đỏ tươi che kín.
Tu Nhã chỉ xéo xuống vực sâu, Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi là tự mình đi xuống, hay là muốn ta ra tay?"

Y rất ích kỷ mà hy vọng Lạc Băng Hà có thể tự mình đi xuống. Thông thường người tự chọn nhảy xuống dưới vách núi tuyệt đối sẽ không được thương nhớ, như vậy y có thể lừa mình dối người mà đem hình ảnh này HE hóa.

Dù sao vẫn tốt hơn từ nay về sau, cả ngày lẫn đêm y đều nhớ đến màn này, nhớ là mình, đích thân đánh Lạc Băng Hà xuống dưới.

Nhưng Lạc Băng Hà vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ.

Hắn vẫn không tin, sư tôn đối xử tốt với mình như vậy, thật sự sẽ đẩy hắn xuống dưới. Không tin sớm chiều sống chung nhiều năm như vậy, đổi lấy chỉ là kết cục như thế.

Cho dù Tu Nhã đâm trúng ngực hắn, hắn cũng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.

Thẩm Thanh Thu không muốn đâm trúng hắn.
Thật đấy. Y chỉ là kiên trì đến cùng muốn khua kiếm dọa hắn. Chỉ cần Lạc Băng Hà vì né tránh lùi về phía sau, tất nhiên liền ngã xuống. Nhưng y không ngờ tới Lạc Băng Hà cứ trầm mặc đứng ở đó như vậy, trực tiếp chịu một kiếm này.

Chết chắc rồi. Vốn chỉ là đá xuống dưới, giờ lại thêm thù đâm một kiếm!

Lạc Băng Hà trở tay cầm lấy mũi kiếm, nhưng không dùng lực, chỉ là nhẹ nhàng cầm lấy. Tức là nói, nếu Thẩm Thanh Thu muốn dùng lực, Tu Nhã có thể tiếp tục đâm vào, cho đến khi xuyên thủng ngực hắn.

Yết hầu hắn khẽ rung động, không nói một lời. Rõ ràng mũi kiếm còn chưa đâm trúng tim, Thẩm Thanh Thu lại giống như cảm nhận được nhịp đập thống khổ của hắn, từ thân kiếm lan đến gần mu bàn tay, một đường lan đến toàn bộ cánh tay, thẳng đến tim của chính y.
Thẩm Thanh Thu rút mạnh kiếm về.

Bởi vì động tác của y, người Lạc Băng Hà lảo đảo, rất nhanh ổn định. Thấy Thẩm Thanh Thu không có ý định gϊếŧ người, ánh mắt vốn ảm đạm của hắn lại có ánh sáng mơ hồ lóe lên, tựa như tro tàn sau khi đốt cháy còn có tia lửa vùng vẫy giãy dụa, khóe miệng cũng miễn cưỡng cong lên, không biết có phải muốn lộ ra một nụ cười hay không.

Mà Thẩm Thanh Thu kế tiếp, liền dùng một kích cuối cùng, dập tắt tia sáng còn sót lại cuối cùng trong mắt hắn.

Y biết, mình vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt của Lạc Băng Hà khi ngã xuống dưới.

Đợi tới khi các chưởng môn và tu sĩ đã diệt sạch ma vật đuổi tới hiện trường, không gian nứt ra của vực thẳm Vô Gian đã sớm khép kín.

Ngoại trừ Thượng Thanh Hoa giả chết ra, Thẩm Thanh Thu đã xử lý ổn thỏa miệng vết thương của mọi người bị ngã xuống đất ngất đi, bản thân một thân bị thương lại không để ý tới, vết máu loang lổ trên y sam, mặt không biểu cảm, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn quả là chật vật.
Nhạc Thanh Nguyên tiến lên bắt mạch cho hắn, cau mày khiến Mộc Thanh Phương chuyên nghề qua xem xét. Các phái tìm người nhà mình trong đám người ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, nhận rồi khiêng đi, cứu chữa thêm bước nữa.

Liễu Thanh Ca phát hiện thiếu một người, còn là một người thường xuyên trước sau đi theo Thẩm Thanh Thu không hề lơ là, hỏi: "Đồ đệ kia của ngươi đâu?"

Thẩm Thanh Thu cúi đầu không đáp, nhặt những mảnh vỡ của thanh trường kiếm rơi trên mặt đất lên. Các đệ tử Thanh Tĩnh Phong vội vàng đuổi tới, Minh Phàm dẫn đầu tinh mắt, nhìn thanh kiếm kia, ấp a ấp úng nói: "Sư tôn, thanh kiếm kia không phải..."

Lúc trước, lòng hắn luôn hướng về thanh Chính Dương Kiếm trên Vạn Kiếm Phong này, muốn bao nhiêu năm, sau khi bị Lạc Băng Hà rút ra thì ghen tị đến nóng ruột nóng gan, ban đêm trằn trọc trở mình nguyền rủa vô số lần, tất nhiên sẽ không nhận nhầm.
Ninh Anh Anh bỗng nhiên òa lên một tiếng khóc: "Sư tôn người người đừng dọa con. Đây có phải là... Có phải là Chính Dương của A Lạc? Không phải chứ? Không phải chứ?"

Bốn phía từng trận thì thầm: "Chính Dương Kiếm?" "Nói chính là ái đồ Lạc Băng Hà của Thẩm Phong chủ?" "Kiếm còn người còn, kiếm này cũng đã gãy, người đâu?" "Sẽ không phải là cũng... Khụ khụ."

Có người thở dài nói: "Nếu thật như thế, vậy cũng quá đáng tiếc, một đường đi này, Lạc Băng Hà cũng đã trở thành người đứng đầu bảng vàng Tiên Minh."

"Trời đố kỵ anh tài, trời đố kỵ anh tài!"

Than tiếc có, kinh ngạc có, bi thương có, cười trên nỗi đau của người khác cũng có.

Ninh Anh Anh lập tức khóc lớn tại chỗ.

Minh Phàm tuy rằng chán ghét Lạc Băng Hà, trong tối ngoài sáng lúc nào cũng rủa hắn chết đi, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới muốn hắn chết thật, huống hồ nghĩ đến sư tôn sau đó thương hắn như vậy, bây giờ tiểu tử thối này lại bị chết đến hài cốt không còn, sư tôn nhất định rất đau buồn, tâm tình cũng không tốt nổi. Toàn bộ Thanh Tĩnh Phong một mảnh mây đen u ám. Tiên Xu Phong đều là nữ nhi, lấy Tề Thanh Thê dẫn đầu, cũng lâm vào xúc động.
Liễu Thanh Ca không giỏi ăn nói, vỗ vỗ vai Thẩm Thanh Thu, nói: "Đồ đệ mất rồi, còn có thể thu lại."

Tuy rằng biết hắn muốn an ủi mình, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn muốn tặng hắn một ánh mắt khinh thường vô lực.

Không đá đệ tử quan môn của mình kiêm nam chính xuống vực thẳm Vô Gian, tất cả đều là đứng nói chuyện không đau thắt lưng [1]!

Được rồi được rồi. Kết cục định sẵn đã thành.

Thẩm Thanh Thu chậm rãi nói: "Đệ tử Lạc Băng Hà dưới tọa Thanh Tĩnh Phong, bị Ma Tộc làm hại, thân vẫn."

________

Chú thích:

[1] Đứng nói chuyện không đau thắt lưng: Chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác thay người khác suy nghĩ rồi lại ba hoa khoác lác.