Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện [Bản chỉnh sửa] ~ Mặc Hương Đồng Khứu

Chương 28: Nhận ra đồng hương

Từ khi thành lập đến nay, Tiên Minh Đại Hội lần này là năm tổn thất nặng nề nhất.

Tân tú các phái tham dự tổng cộng hơn ngàn, người của Chiêu Hoa Tự là trụ lực chuyên tâm làm kết giới may mắn tránh khỏi, Huyễn Hoa Cung thảm nhất, tổn thất gần trăm người, Thương Khung Sơn nhẹ nhất, chỉ có hơn ba mươi người bị thương.

Về phần tạp môn tạp phái còn lại, người mới công lực nông cạn thuật pháp thấp kém cơ bản đều tập trung tại đây, đây mới thật sự là khu thương vong nặng nhất.

Vốn đi lên bảng vàng là chuyện mừng, nhưng hôm nay nhìn lại, trên bảng vàng thậm chí có không ít người đều thân vẫn trong Tuyệt Địa Cốc. Nhất là người đứng đầu bảng, ái đồ Lạc Băng Hà của Thẩm Thanh Thu, đệ tử dưới tọa Thanh Tĩnh Phong của Thương Khung Sơn, kiếm gãy người mất, làm sao không khiến người ta đau lòng.

Mà những thứ này, còn chưa tính cả tổn thất của các tu sĩ vào cứu viện sau khi sự việc phát sinh. Trải qua nạn này, các phái có thể nói là nguyên khí thương tổn nặng nề.

Thanh Tĩnh Phong được đưa lên một tấm bảng đỏ.

Trên tấm bảng đỏ, người đứng đầu "Lạc Băng Hà" cao cao tại thượng, ánh vàng chói mắt.

Minh Phàm đến gần, bẩm báo nói: "Sư tôn, có một vạn linh thạch đưa lên đây, nên thu xếp thế nào?"

Một vạn linh thạch? Thẩm Thanh Thu sững sờ nói: "Vì sao đột nhiên có nhiều linh thạch đưa lên núi như vậy?"

Minh Phàm cẩn thận từng li từng tí nói: "Sư tôn người đã quên? Trên Tiên Minh Đại Hội, sư tôn người đặt năm ngàn..."

Thẩm Thanh Thu đã nhớ ra. Là phần phiếu y đặt trên người Lạc Băng Hà. Nhạc Thanh Nguyên đã nói thua tính cho hắn, thắng tính cho mình.

Lạc Băng Hà quả nhiên không chịu thua kém, phát lực ở nửa canh giờ cuối cùng, trực tiếp vượt qua Công Nghi Tiêu thứ nhất và Liễu Minh Yên thứ hai, lên cao xếp đầu bảng, khiến y kiếm lại gấp đôi.

Khi đó rõ ràng là ôm tâm trạng an ủi kiếm được chút nào hay chút đó, hôm nay y lại có chút không biết làm sao.

Hơn nữa trước kia, mấy thứ này y đều giao cho Lạc Băng Hà sắp xếp, nên thu xếp nhập khố hay là dùng để làm cái gì khác, làm thế nào, cũng không cần y bận tâm. Bây giờ lại thành ra Minh Phàm hỏi y nên xử lý thế nào.

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, nói: "Thu trước đi."

"..." Kỳ thật Minh Phàm còn muốn hỏi kỹ lại chút "Thu vào đâu", nhưng sắc mặt sư tôn thật sự không thể nói là tốt, không dám tiếp tục hỏi tiếp, nghĩ thầm rằng Lạc Băng Hà trước kia để chỗ nào hiện tại hắn để chỗ đấy sẽ không sai, lập tức đi xuống.

Liên tiếp mấy ngày, chúng đệ tử Thanh Tĩnh Phong đều cẩn thận từng li từng tí, tận lực tránh ao mìn, chỉ sợ chạm vào vết thương động cái liền đau của sư tôn, đều cho rằng qua mấy ngày rồi sẽ chuyển biến tốt đẹp, ai biết qua hơn nửa tháng, Thẩm Thanh Thu nhìn như đang dần dần khôi phục bình thường, kết quả, có một ngày khi gần tới giờ cơm, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Thanh Thu ở trong trúc xá gọi tên của Lạc Băng Hà hai tiếng.

Ninh Anh Anh xông xoạch xoạch xoạch vào, dọa Thẩm Thanh Thu giật mình: "Làm cái gì? Đột nhiên xông vào phòng, cô nương mà hùng hùng hổ hổ như vậy, ra cái dạng gì nữa."

Mắt Ninh Anh Anh đỏ lên, giống một con thỏ nhỏ, nói: "Sư tôn, người... Người muốn ăn gì, con làm cho người."

Thẩm Thanh Thu vội ho một tiếng, nói: "Không cần. Ngươi đi ra ngoài chơi đi."

Ninh Anh Anh giậm chân nói: "Sư tôn! Cho dù mất A Lạc, nhưng người... Nhưng người còn có các đệ tử chúng con. Người... Hồn bay phách lạc như vậy, các, các đệ tử thật sắp nóng ruột chết rồi!"

Cái lời hồn bay phách lạc này có thể sử dụng trên người mình, Thẩm Thanh Thu thật nửa đời người cũng chưa nghĩ tới.

Kỳ thật đến tu vi Kim Đan này, có ăn hay không thật không có vấn đề gì, y chỉ là thèm ăn, bỗng nhiên muốn ăn điểm tâm, hơn nữa vừa vặn không cẩn thận đã quên Lạc Băng Hà đã bị y đá xuống vực thẳm Vô Gian mà thôi, sao lại bị cộp mác "hồn bay phách lạc" rồi?!
Thẩm Thanh Thu há há mồm, hết đường chối cãi, thấy Ninh Anh Anh gấp đến độ sắp khóc rồi, vội quay ngược ra an ủi nàng, thề thốt vừa rồi chỉ là lỡ miệng, lúc này mới yên ổn.

Sau khi dỗ người rời khỏi, Thẩm Thanh Thu thở một hơi thật dài, bỗng nhiên cảm thấy, tiểu cô nương vẫn luôn nhõng nhẽo, chỉ biết gây họa gây cản trở ở trong truyện, lại trưởng thành không ít.

Phải biết rằng, nàng chính là hậu cung của Lạc Băng Hà, rõ ràng nàng mới là người nên khóc trời khóc đất, kết quả lại còn biết tới an ủi sư phụ.

Đây có tính là y giáo dục có chút hiệu quả không?

Tóm lại, không thể tiếp tục như vậy nữa!

Rõ ràng là y nuôi lớn nam chính cừu nhỏ, sao hiện tại ngược lại giống như nam chính nuôi y rồi. Mới mấy ngày không gặp liền cả ngày bày cái mặt quả phụ chết chồng rồi dọa ai đấy.
Không đúng, ta nhổ vào! Trong lòng Thẩm Thanh Thu vả cho mình một cái.

Nói ai mặt quả phụ! Ai chết chồng! Lời này cũng có thể nói lung tung, thật sự là càng sống càng thụt lùi, miệng chó không thể mọc được ngà voi, đáng đánh!

Có điều, đại khái Lạc Băng Hà đi rồi, y thật sự là có chút cô quạnh không thôi.

Nhất là nghĩ đến, năm năm sau, khi trùng phùng, thầy hiền trò hiếu (...) sẽ đều biến thành khẩu phật tâm xà, sát khí ẩn giấu.

Hài cốt Chính Dương Kiếm được Thẩm Thanh Thu mang về, tùy tiện đào một cái hố đất ở sau trúc xá của Thanh Tĩnh Phong, dựng tấm biển, lập cái mộ kiếm. Người bên cạnh thấy y sững sờ với khoảng không, cho rằng là tưởng niệm ái đồ, không khỏi thổn thức sư đồ tình thâm, tạo hóa trêu người. Chỉ có chính y mới biết được, thổn thức cảm khái chính là bên trong mộ kiếm, mai táng chính là thiếu niên ấm áp như mặt trời, không bao giờ quay lại nữa.
Thật sự khiến y ngổn ngang trong gió nước mắt đón trời, là hệ thống sau mấy ngày yên lặng, gửi ra một tin tức thông báo mất hết tính người.

【Chúc mừng! Quý khách thành công hoàn thành nhiệm vụ mấu chốt "Mở ra truyền kỳ: Lạc Băng Hà rơi xuống và tái sinh". Thưởng cho nhân vật chính độ sướиɠ 10000.】

Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp vui mừng một chút, ngay sau đó:

【Nhưng đồng thời bởi vì tình huống đặc biệt, kích hoạt chỉ số mới: Độ tan nát cõi lòng của Lạc Băng Hà. Bởi vì độ tan nát cõi lòng quá cao, độ sướиɠ nhân vật chính về không. Xin tiếp tục cố gắng!】

... Về không... Về không... Về không...

Hai chữ to đùng ở trong đầu Thẩm Thanh Thu tuần hoàn vô hạn...

Cho nên độ tan nát cõi lòng rốt cuộc là thứ quái quỷ gì!

Không phải đã nói với ngươi đừng có mà tùy tiện kích hoạt số liệu kỳ lạ sao?!
Cút đi Lạc Băng Hà quả nhiên là con trai ruột, ngay cả tan nát cõi lòng cũng có thể một mình tạo ra một chỉ số!

Làm trâu làm ngựa ba mươi năm, trong một đêm trở về trước giải phóng [1]. Nhân vật phản diện rất đau buồn, lòng ở Thái Bình Dương.

Nếu chính y đã không thoải mái, vậy đương nhiên muốn khiến người khác không thoải mái.

Vì vậy, Thẩm Thanh Thu gọi Minh Phàm chạy việc đưa thϊếp, mời Thượng Thanh Hoa tới trúc xá.

Thượng Thanh Hoa buông ly trà sứ trắng tuyết, cười nói: "Thanh Tĩnh Phong của Thẩm sư huynh thật sự là thanh tĩnh ưu nhã. Ngay cả ly trà nhỏ cũng tinh xảo như vậy. Sự phong nhã này thật làm cho Thanh Hoa mặc cảm."

Thanh Tĩnh Phong và An Định Phong trước kia nước sông không phạm nước giếng, Thẩm Thanh Thu cao lãnh, cũng rất ít chủ động tìm khách, lần này lại phái đồ đệ lên An Định Phong đưa thϊếp mời người, trong lòng Thượng Thanh Hoa khó tránh mò không thấy đáy. Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, trước tiên hắn cứ tặng lời hay, chắc sẽ không sai.
Thẩm Thanh Thu cho đệ tử lui, đóng cửa thở dài nói: "Sư đệ nói như thế, ta lại nhìn vật nhớ người. Thanh Tĩnh Xá này từng cọng cây ngọn cỏ, từng cái ly cái đĩa, đều là đồ nhi kia của ta tự tay bài trí."

"..." Thượng Thanh Hoa cũng thở dài theo: "Ài, Lạc sư điệt thiếu niên anh tài, thật sự đáng tiếc. Ma Tộc kia làm chúng ta tổn thất nặng nề, thật sự đáng hận, cả trời cũng đau buồn, Thẩm sư huynh nén bi thương."

Thẩm Thanh Thu sâu xa nói: "Nếu Thượng sư đệ thật cảm thấy đáng tiếc, sẽ không có sự việc bi thảm này."

Nghe vậy, Thượng Thanh Hoa cứng đờ.

Sau một lát, hắn không dấu vết mà làm tròn nụ cười: "Lời này của Thẩm sư huynh là có ý gì? Chẳng lẽ là trách cứ An Định Phong ta đốc thúc chưa tận lực? Nếu là như vậy, sư đệ quả thật nên ở đây nhận lỗi."

Thẩm Thanh Thu rót cho hắn một ly trà, nói: "Chỗ nào là chưa tận lực, rõ ràng chính là dùng lực quá mức. Ngay cả những sinh vật Ma Tộc như Nhện Đầu Quỷ, Nữ Oán Triền, Cốt Ưng chưa bao giờ chủ động đến Nhân Giới cũng tìm tới, sư huynh làm sao nhẫn tâm trách cứ ngươi đốc thúc chưa tận lực?"
Thượng Thanh Hoa đột nhiên đứng dậy, sắc mặt xanh đỏ trắng đen đan xen: "Thẩm Phong chủ, lời cũng không thể nói quá đáng!"

Thẩm Thanh Thu đặt tay lên vai Thượng Thanh Hoa, nghiêm túc hỏi: "Thượng sư đệ sao lại kích động như vậy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Ta gọi ngươi một tiếng, ngươi dám đáp không?"

Thượng Thanh Hoa cười lạnh đẩy tay y ra nói: "Có cái gì không dám? Thượng mỗ tự vấn không thẹn với lòng, Lại sợ ngươi áp đặt tội danh hay sao?

Thẩm Thanh Thu: "Đâm Máy Bay Lên Trời?"

Trong phút chốc, tựa như có một tia sét từ chín tầng trời, đánh thẳng lên đầu Thượng Thanh Hoa, đánh đến mức miệng hắn không thể nói.

Trong chốc lát, hắn mới run run rẩy rẩy nói: "Ngươi... Làm sao ngươi biết ID này của ta?"

Thẩm Thanh Thu nhìn phản ứng của hắn, giống như cũng bị sét đánh lây.
Y chỉ là muốn thông qua quan sát phản ứng của Thượng Thanh Hoa khi nghe được cái tên này để phán đoán đối phương có từng đọc 《Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ》 hay không. Xem ra đây... Không chỉ là từng đọc?!

Ba giây sau, Thẩm Thanh Thu nắm lấy vai hắn.

"Là ngươi à? Lão tử theo hết quyển truyện này của ngươi, có thể không biết ID này của ngươi sao? Nếu không phải khi đó Mạc Bắc Quân xuất hiện nghe ngươi không cẩn thận nói lỡ miệng một câu, còn thật không biết chính là ngươi á đại thần!"

Khi đó, Thượng Thanh Hoa thấy Mạc Bắc Quân đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt, vô tình buột miệng nói ra một câu "WTF!"

Khi ấy Thẩm Thanh Thu nghe không rõ lắm, cho nên không để ý, sau càng nghĩ càng nghi ngờ.

Thượng Thanh Hoa là (hậu cần của) bàn tay gây tội ác sau bức màn, ở dưới tình tiết bất khả kháng, lại không thả Hắc Nguyệt Mãng Tê vốn nhiều đất diễn, đã là một điều đáng ngờ lớn, mà nếu giải thích đó là cố ý ngăn cản tình tiết phát triển, chặt đứt nguồn gốc bi kịch bị đánh xuống vực thẳm Vô Gian của Lạc Băng Hà, liền nói đến thông suốt rồi.
Hai người nhìn nhau không nói gì, hết người này đến người kia kinh ngạc.

Sau một lát, Thẩm Thanh Thu nói: "Đào hố không lấp! Phục bút phế thải! Lôi điểm khắp nơi! Phong cách viết như học sinh tiểu học! Ngươi viết văn ngựa đực thì cứ viết ngựa đực thật tốt, chơi cái gì mà trào lưu ngược tâm ngược thân?!"

Thượng Thanh Hoa: "... Ta cũng là người bị hại, ta tốt xấu gì cũng là tác giả, không xuyên thành nam chính chí ít cũng nên xuyên thành hệ thống chứ? Ai biết cắm cái ổ điện, hệ thống tùy ý phân nhân vật, liền cho thành pháo hôi."

Thẩm Thanh Thu cười lạnh: "Còn tốt hơn ta, thân phận nội ứng của ngươi bại lộ trực tiếp bị Mạc Bắc Quân diệt khẩu, tốt xấu gì cũng được chết một cách sảng khoái. Ta bị Lạc Băng Hà đích thân tước thành cái gì ấy nhỉ, ngươi còn nhớ rõ không?"
Thượng Thanh Hoa: "Ngươi mới trọng sinh mấy năm? Vừa trọng sinh tới đây đã là cấp bậc tông sư đi? Ta chính là xuyên tới từ lúc còn là trẻ con. Thời thơ ấu nghèo khổ vất vả, thời kì đệ tử ngoại môn không được coi trọng, ngươi có trải qua nhiều hơn ta không?"

So thảm không so ra kết quả, kết luận là, mọi người đều là kẻ tám lạng người nửa cân. Thượng Thanh Hoa cảm khái nói: "Lại gặp được độc giả. Duyên phận, duyên phận. Đất khách gặp bạn cũ trong nhân sinh có bốn niềm vui. ID của ngươi ở trang truyện Chung Điểm văn học là gì? Nói không chừng còn là người quen cũ."

Thẩm Thanh Thu nói: "Tuyệt Thế Dưa Leo."

Thượng Thanh Hoa suy tư một lúc, nói: "Có chút ấn tượng. Có phải có lần ở trong chủ đề cầu thiến nhân vật phản diện ngươi kêu gào vô cùng hăng không? Chính là ngươi, khụ khụ, Thẩm Thanh Thu nguyên tác đối với Ninh Anh Anh muốn..."
"..." Thẩm Thanh Thu: "Ta không tin ngươi chỉ có ấn tượng với mỗi sự kiện này. Chuyện cũ đừng nhắc."

Y nghiêm mặt nói: "Lời vô nghĩa dừng ở đây. Hôm nay ta sở dĩ muốn tìm ngươi tới nói rõ, là bởi vì sau Tiên Minh Đại Hội, đột nhiên nghĩ tới một cách, biết đâu có thể giải quyết vấn đề khó khăn chung của ta và ngươi."

________

Chú thích:

[1] Trong một đêm trở về trước giải phóng: Thứ vất vả làm ra thoáng cái trôi theo dòng nước, chỉ có thể ra sức làm lại từ đầu.