(Đã Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

65 - kẻ điên

Lúc này, Yến Cảnh Yến Đạo đã truy lùng khắp các con đường ngõ hẻm, khi biết Yến Loan bị bắt đi, Yến Đạo tức giận đến đỏ mắt, hắn lập tức muốn đến phủ Thừa tướng, lại bị Yến Cảnh ngăn lại.

"Đại ca! Còn chờ gì nữa? Nhất định là lão tặc Vương Ung làm! Chúng ta phải nhanh chóng đến cứu Loan nhi!"

Yến Cảnh nheo mắt ưng xem xét lại hiện trường lần nữa, tuy trên mặt anh tuấn yên lặng trấn tĩnh, nhưng nội tâm lại hoảng loạn không khác gì Yến Đạo.

"Chuyện này Vương gia chắc chắc có liên quan, nếu là trực tiếp đi, chỉ e không thể tìm thấy Loan nhi, còn lưu lại nhược điểm, đừng làm loạn trận tuyến."

Trước đây Yến Cảnh vì sợ có kẻ sẽ làm hại đến Yến Loan, hắn liền cố ý tìm người nghiên cứu chế tạo thuốc viên có thể truy tìm trăm dặm, mới vừa rồi hắn trông thấy thuốc viên bị bóp nát trong góc, lập tức biết Yến Loan nhất định đã dùng.

So với Yến Đạo kêu la muốn chém gϊếŧ Vương Ung, Yến Cảnh càng lo lắng Yến Loan rơi vào tay Vương An Chi, kẻ có âm mưu khác.

"A Đạo, đệ bình tĩnh chút, lập tức cho người truy tìm nhà riêng của Vương An Chi, đặc biệt là vùng ngoại ô, truyền lệnh của ta, triệu tập quân kỵ binh bắc doanh Yến gia, lập tức đến cổng Đông Hoa."

Vào thời điểm hỗn loạn thế này, Yến Cảnh càng phải trấn định, nếu không sẽ bức dây động rừng.

"Truyền lệnh của ta, hạ lệnh hai doanh tướng Tây Bắc chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, các lộ thám báo phải giám sát thật nghiêm ngặt, nếu có quân binh đến Nghiệp Thành, cần phải báo lại ngay lập tức."

Tranh đấu giữa hắn và Vương gia đã vô cùng căng thẳng, việc Yến Loan bị bắt cóc hôm nay, càng nói lên Vương gia muốn chủ động khơi mào chiến loạn, Yến Cảnh cần phải lấy bất biến ứng vạn biến, hắn thậm chí hoài nghi Vương Ung sẽ lợi dụng hỗn loạn để thay đổi trật tự trong cung.

Yến Cảnh lạnh lùng truyền lệnh đã đánh Yến Đạo tỉnh táo trở lại, nhìn máu tươi đầy đất, hắn mới ý thức được đại loạn mà buông xuống.

"Đại ca, huynh ngàn vạn lần không thể triệu tập kỵ binh, đệ sẽ đi tìm Loan nhi, huynh vào cung trước đi."

Tuy Yến Đạo không hiểu chính trị, cũng biết rõ hiện tại không thể dễ dàng điều động binh quyền, nhưng hiện tại Vương Ung vẫn chưa có hành động gì, nếu bị buộc tội phản quốc, Yến Cảnh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

"Việc này ta đều đã tính toán, trước mắt đi cứu Loan nhi đi."

Yến Cảnh hiểu rõ tính nghiêm trọng của việc này hơn ai khác, hắn hiện tại đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, nếu không nhanh chóng triệu tập kỵ binh đi cứu Yến Loan, hắn nhất định không thể yên lòng, so với bị buộc tội phản quốc, hắn hiện tại càng lo sợ Yến Loan đã chịu thương tổn.

……

Trong khi hiện tại, Yến Loan đã bị ép uống nhuyễn cốt tán, toàn thân mất hết sức lực, dây thừng trói chặt tay chân đều được cởi ra toàn bộ, y phục rách nát không thể che lấp thân thể, Vương An Chi lúc này đã đè ấn nàng đến đầu giường.

Toàn thân nàng trần trụi đã bị hắn cắn thành một khối tím tái, vài chỗ da thịt bị rách ra, máu tươi chảy đầm đìa. Yến Loan chỉ bất lực nức nở trong tuyệt vọng, ngược lại càng khiến Vương An Chi tàn sát bừa bãi.

"Chử Vân Thường nói nàng lσạи ɭυâи cùng Yến Cảnh, thực là làm ta thất vọng…… Hắn nhất định thường xuyên chạm vào nơi này của nàng?"

Hắn đè lên người Yến Loan, cởi bỏ lớp y phục che chắn ngực nàng, sau đó kề sát phía sau lưng, dùng miệng liếʍ mυ"ŧ máu tươi đang chảy ra, trong khi đôi tay mạnh mẽ chạm vào giữa hai chân Yến Loan không thể giãy giụa, tàn nhẫn xoa ấn.
"Thật dơ bẩn, giao hoan cùng chính ca ca ruột của mình, hừ!"

Vương An Chi oán hận, hắn điên cuồng yêu Yến Loan, nhưng lại không thể chiếm được nàng, hắn luôn khao khát có được nàng, nhưng vì sự tình lần trước, Yến Cảnh một chân đá vào hạ thân hắn liền trở nên bất lực, hoàn toàn không thể giao hợp.

Dù cưới Chử Vân Thường, cũng chỉ là làm theo ước định, nàng giúp hắn diệt trừ Chử Thái hậu, hắn cho nàng ta địa vị Hoàng hậu, tuy nhiên cả hai lại không chưa bao giờ làm chuyện phu thê động phòng.

Tuy nhiên, điều này cũng không ngăn được hắn muốn có được trái tim Yến Loan!

Vương An Chi ngồi dậy, kéo Yến Loan kiều mềm rùng mình ôm vào trong lòng ngực, toàn thân nàng đều bị hắn liếʍ cắn, trên mu bàn chân đều lưu lại dấu răng của hắn, tay chạm vào đôi mắt xinh đẹp đẫm nước mắt cùng oán hận của nàng, hắn nở cười thực vui vẻ.
"Đau không? Nhưng nỗi đau này không là gì so với chân Yến Cảnh đã đá vào ta, cũng thật chẳng đáng để nhắc tới."

Hắn cầm lấy tay nhỏ của Yến Loan đặt lên qυầи ɭóŧ của mình, để lòng bàn tay mềm mại của nàng đυ.ng vào giữa háng mình, khi nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Yến Loan, ánh mắt hắn lập tức trở nên hung ác nham hiểm.

"Ta sẽ gϊếŧ hắn, mà nàng…… cả đời này ta sẽ không bỏ qua!"

Yến Loan không biết rằng Yến Cảnh đã phế đi Vương An Chi, dù bị ép uống nhuyễn cốt tán, nhưng các giác quan của nàng vẫn rõ ràng như cũ, dương cụ nam tính trong tay vốn nên mạnh mẽ ngẩng cao đầu, nhưng nơi đó của Vương An Chi lại uể oải mềm oặt một cách quỷ dị, mơ hồ bị mềm gãy ở giữa.

Cố nén đau đớn khắp người, cánh môi sưng đỏ bị hắn cắи ʍút̼ còn đọng lại mùi máu tanh nhàn nhạt, chợt lộ một nụ cười giễu cợt.
Vương An Chi càng thêm phẫn hận, hắn bóp chặt khuôn mặt kiều diễm tuyệt mỹ của Yến Loan, nghiến răng nghiến lợi thì thầm vào tai nàng:

"Định nói ta đáng bị vậy sao? Cứ việc cười đi, về sau nàng sẽ phải ở cạnh ta cả đời này, nàng đẹp như vậy, căn bản cũng không thể ngăn ta dùng những thứ khác khiến nàng vui thích."

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng tràn đầy ngoan độc biếи ŧɦái, hắn nghiêng người lấy một vật từ ngăn tủ trong chiếc giường lớn, là một cây dươиɠ ѵậŧ giả mạ vàng, cực kỳ thô dài xa hoa, hắn cười lạnh đem đồ vật kia dán lên trên má Yến Loan.

"Nàng biết không? Ta rất yêu nàng, yêu đến nỗi ta thậm chí không thể tự mình thao nàng, chỉ cần dùng đồ vật cắm vào nàng, ta cũng cảm thấy thực sướиɠ."

Loại sảng khoái này không phải xuất phát từ sinh lý, mà là đến từ thỏa mãn biếи ŧɦái tận đáy lòng, kể từ khi bị phế bỏ, tính tình của hắn liền thay đổi rõ rệt, về phương diện tra tấn nữ nhân cũng cực kỳ đa dạng, nhưng chẳng có nữ nhân nào giống như Yến Loan, có thể khiến hắn chỉ cần nhìn cũng có thể cảm thấy thực sung sướиɠ.
Hắn vô cùng hưởng thụ ánh mắt khϊếp sợ của Yến Loan, giờ phút này nàng giống như chim phượng hoàng kiêu ngạo ngã từ trên mây xuống, cực kỳ đáng thương rơi vào tay hắn, còn gì sảng khoái hơn việc có thể khống chế một đại mỹ nhân tuyệt thế như thế này?

Nắm lấy đôi chân cân xứng trắng nõn của nàng, hắn tách hai chân xụi lơ của nàng ra, dươиɠ ѵậŧ giả mạ vàng trượt một đường từ trước ngực xuống đến bụng dưới, rồi dừng lại trên đôi môi âʍ ɦộ sưng đỏ, Vương An Chi liền biếи ŧɦái nở nụ cười quái dị.

“Nhìn nơi này xem, bị ta hôn trông xinh đẹp như vậy, thật giống như một đóa mẫu đơn, tới đây ~ bảo bối, mau mở cái miệng nhỏ ra nào."

“Ô ô…… Không…… muốn!"

Bị Vương An Chi đè ấn ở trên giường cắn hơn một canh giờ, Yến Loan đã sớm tuyệt vọng, nếu không phải bị ép uống nhuyễn cốt tán, nàng hẳn đã cắn lưỡi tự sát, mỗi lần bị hắn đυ.ng chạm, đều khiến nàng ghê tởm tới cực điểm.
Mà hiện tại, hắn lại muốn đem đồ vật giả kia nhét vào hạ thân nàng!

Đầu dương cụ giả mạ vàng tròn trịa cọ xát vào âʍ đa͙σ khép kín, Vương An Chi tựa hồ đang cân nhắc có nên trực tiếp đút vào hay không, thế nhưng, khi nhìn thấy lúm đồng tiền tái nhợt của Yến Loan, hắn liền hơi ngẩn người.

"Tại sao nàng có thể để ca ca ruột thao, còn ta thì không cho? A, ta đã chuẩn bị xong hỉ đường cho nàng, mau cắm đại đồ vật này vào rồi cùng ta bái đường thành thân, sau này mỗi ngày mỗi đêm, ta sẽ khiến nàng thật sung sướиɠ."

"Gϊếŧ………… ta... đi."

Cảm thấy vật cứng đáng sợ kia từng chút từng chút xâm nhập huyệt thịt, sự khô khốc nóng rát và đau đớn càng khiến Yến Loan hận tới cực điểm, nàng biết Vương An Chi không nói đùa, nếu thật sự bị ép cắm đồ vật kia, rồi cùng hắn bái đường thành thân……
Đại ca…… Nhị ca…… Thực xin lỗi, rõ ràng đã nói sẽ mãi mãi bên nhau, nàng lại nuốt lời trước.