(Đã Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

66 - cung biến mưu phản

Nơi riêng tư của nàng cực kỳ khô khốc và se khít nhỏ xinh, dươиɠ ѵậŧ giả lại quá mức thô to nên Vương An Chi đành phải từ bỏ mà rút ra, qυყ đầυ mạ vàng mới đi vào một chút đã nhuốm nhè nhẹ vết máu đỏ tươi.

"Tại sao nơi này vừa chật lại nhỏ như vậy, đồ Yến Cảnh cũng không đủ lớn hay sao? Xem ra sau này ta cần phải nới lỏng thật nhiều mới được."

Miệng huyệt nhi nhuốm đầy máu tươi, nhìn thế nào cũng thật quyến rũ, Vương An Chi vứt bỏ dươиɠ ѵậŧ giả sang một bên, hắn đành phải dùng tay chơi đùa nàng, hai ngón tay cường thế cắm vào huyệt thịt, liền phát hiện bên trong vẫn chưa được bôi trơn nhiều, nhưng sự chặt chẽ của thịt non nơi đầu ngón tay vẫn như cũ khiến hắn điên cuồng.

"Nàng cho rằng nếu ta không thể nhét đồ vào lọt nước cũng sẽ không chảy sao?"

Hắn rút ngón tay dính vết máu ra rồi lau vào chiếc chăn lụa, sau đó nghiêng người lấy một chiếc hộp ngọc từ ngăn kéo bí mật ra.

"Đây là đồ tốt a, nàng không chảy nước, chỉ cần ta lau lên một chút mạt một chút là sẽ có thể thao được, ta sẽ đi vào nàng thật sâu thật nhiều, nhưng nhìn nàng bị thao lộng bị thương như vậy, ta cũng thực đau lòng."

Cái nắp khắc hình miêu hí thủy uyên ương vừa được mở ra, một mùi thơm dầu mỡ lạ lùng liền xộc lên nồng nặc, Vương An Chi đặt vật kia lên chóp mũi Yến Loan để nàng ngửi, sau đó giải thích cặn kẽ độ hữu dụng của vật quý giá này cho nàng nghe, giống như dịch bôi trơn có thể làm nữ tử động tình.

Yến Loan vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng đỏ bừng tràn ngập tuyệt vọng, nàng nhắm nghiền mắt ép chính mình ngừng nghe thanh âm ghê tởm của hắn.

Vương An Chi vừa định dùng một lóng tay bôi một chút thuốc mỡ ướt nị, bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập xen lẫn tiếng nữ nhân tức giận mắng chửi, không khó để nhận ra đó là giọng của Chử Vân Thường thanh âm.

"Rầm!" Cửa phòng bị đá văng ra, những người đó liền tiến vào, sắc mặt Vương An Chi lúc này khó coi tới cực điểm, hắn lấy chăn gấm trên giường che phủ lại toàn bộ thân thể trần trụi của Yến Loan.

Chử Vân Thường dẫn đầu tiến vào trước, nhìn thấy náo động cùng hỗn loạn trên giường, nàng ta liền tức giận đến đỏ mắt, sắc nhọn chỉ vào Vương An Chi, cả giận nói:

"Thừa tướng kêu ngươi đi bắt người làm con tin, ngươi lại đưa con tiện nhân này lên giường! Vương An Chi ngươi điên rồi sao, thời khắc mấu chốt như vậy, ngươi còn có tâm tư ở nơi này chơi đùa với nữ nhân!"

Thanh âm nàng ta sắc nhọn đầy chói tai, Vương An Chi ngồi trên giường nhíu chặt mày lại, hung hăng nói:

"Nếu không muốn chết thì mau cút đi."

Hắn cực kỳ không thích Chử Vân Thường, nếu không phải chỉ có nữ nhân này có thể tiếp xúc Trường Nhạc Cung, có thể lặng yên không một tiếng động độc sát Chử Thái hậu nói, hắn căn bản còn chẳng muốn nhìn đến nàng ta, đừng nói là cưới nàng.

"Ta muốn xem thử ngươi sẽ gϊếŧ ta thế nào, Vương An Chi ngươi cũng đừng quên, nếu không có Chử Vân Thường ta, Vương gia ngươi cũng đừng hòng có khả năng được việc nhanh như vậy! Ngươi tốt nhất lập tức mặc quần áo vào rồi cùng ta trở về Nghiệp Thành, Thừa tướng đã triệu tập binh mã chuẩn bị bao vây."

Khi nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ giả mạ vàng ở đầu giường, khuôn mặt Chử Vân Thường nháy mắt vặn vẹo vài phần, nàng sở dĩ phải gả cho Vương An Chi, một là bởi vì hắn đã lên làm hoàng đế sau khi Yến Cảnh chết ở kiếp trước, thứ hai là vì trông dáng vẻ hắn cũng không tồi, cho nên nàng mới không tiếc độc sát Chử Thái hậu yêu thương nàng, sau đó gả vào Vương gia để trao đổi.
Nhưng vào đêm tân hôn của hai người, nàng mới biết được sự tình Vương An Chi bị Yến đá cho tàn tật, nàng ta lập tức đã nổi giận, nhưng ngược lại khiến hắn càng tức giận mà tra tấn nàng, thân thể xử nữ hơn mười bảy năm của nàng lại bị hắn dùng dươиɠ ѵậŧ giả hung hăng đâm thủng.

Nỗi đau xé rách kia, khiến nàng cắn răng thề đời này nhất định không thể bỏ qua!

Cho nên, nàng toàn tâm toàn ý trợ giúp phụ tử Vương gia cướp lấy ngôi vị hoàng đế kia, vì chính là đợi một ngày có thể lên làm Hoàng Hậu. Đến lúc đó, nàng chỉ cần nói cho người trong thiên hạ sự tình Vương An Chi không thể giao hợp, rồi mượn cơ hội phế bỏ hắn, nàng lại có thể khống chế được chính quyền Vương gia, việc cầm giữ triều chính cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hết thảy những điều này đều phải cảm ơn Chử Thái hậu cô mẫu của nàng, bà là người đã dạy nàng một hiện thực tàn khốc rằng nữ nhân không tàn nhẫn không thể tiến xa được!
Vương An Chi dĩ nhiên biết rõ an bài hôm nay, dựa theo kế hoạch hắn sẽ bắt cóc Yến Loan trước, sau đó Vương Ung phụ thân hắn sẽ thừa dịp Yến Cảnh rơi vào loạn trận mà phát động cung biến, rồi gϊếŧ chết hoàng đế Tề Linh chiếm lấy hoàng cung, sau đó đẩy hết thảy tội danh tác loạn lên đầu Yến Cảnh, cuối cùng phát ra hoàng lệnh gϊếŧ sạch người Yến gia là được.

Tuy nhiên thời điểm mấu chốt như vậy, Vương An Chi lại luyến tiếc Yến Loan, thậm chí còn lén lút an bài nghi thức thành thân, muốn đi trước Yến Cảnh một bước, sau đó sẽ định ra danh phận cho nàng.

"Ông Chủ, nàng hãy nhìn xem ta đã làm những gì cho nàng."

Xốc chăn lên, hắn giữ lấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp mê người của Yến Loan trong tay, không để ý đến đôi mắt đẹp đầy hận ý kia, hắn cười cúi đầu hôn lên cánh môi nàng.
Hành động như vậy không thể nghi ngờ chính là một đao đâm vào tim Chử Vân Thường, nàng cố nén tức giận, nói: "Vương An Chi, khi ta đến Yến Cảnh đã triệu tập quân Yến gia lục soát tìm tiện nhân này, nếu ngươi không tranh thủ lúc hỗn loạn này nhanh chóng đánh hạ hoàng cung, đêm nay nếu không đi, ta bảo đảm hôm sau cái đầu của ngươi sẽ bị Yến Cảnh treo ở trên tường thành, đôi tay của ngươi…… cũng sẽ bị hắn băm thành thịt vụn."

Yến Cảnh ngoan độc tàn nhẫn đến đâu, Chử Vân Thường là người rất rõ, trên đời này hai nam nhân nàng sợ nhất chính là huynh đệ Yến gia. Hơn bất kỳ ai khác nàng rất rõ kết cục sẽ ra sao nếu như trận cung biến này thất bại.

"Vậy sao? Ta muốn xem thử Yến Cảnh hắn sẽ chém rớt đầu của ta thế nào, còn ngươi mau cút ra ngoài cho ta!"

Sớm đã không đội trời chung cùng Yến Cảnh, Vương An Chi sao có thể chịu đựng những lời của Chử Vân Thường, hắn đuổi nàng ta đi, rồi ngắm nhìn Yến Loan trong ngực mình, tưởng tượng đến cảnh Yến Cảnh âu yếm nàng, ngày ngày đêm đêm nàng cùng hắn ta giao hoan trên giường, hắn liền tức giận đến đỏ mắt.
"Nàng cũng hận không thể gϊếŧ chết ta đúng không? Yên tâm, ngoan ngoãn ở chỗ này đợi ta trở lại, ta sẽ mang theo đầu của ca ca nàng đặt ở hỉ đường của chúng ta."

……

Cùng lúc đó, Yến Cảnh vẫn đang lục soát từng nhà liền nhận được mật báo, sắc mặt lạnh lùng vững vàng, toàn thân toát lên sự thù địch cùng sát khí, khiến Yến Đạo cũng có chút sợ hãi.

"Đại ca, có chuyện gì vậy?"

"Vương Ung đã phát động cung biến, mau lập tức hạ lệnh quân Yến gia vào thành, cần phải bảo vệ bệ hạ cùng Hoàng hậu."

Kể từ khi bắt đầu trận chiến với Vương Ung, Yến Cảnh đã biết một ngày như vậy sẽ đến, cẩu cấp khiêu tường Vương Ung, hiện tại chính là bí quá hóa liều được ăn cả ngã về không. Hắn chọn thời điểm này chính là cố tình muốn gϊếŧ sạch Yến gia, nếu Yến Cảnh không nhanh chóng bố trí, chỉ e hắn sẽ trở thành "Loạn thần tặc tử".
[Cẩu cấp khiêu tường: chó cùng rứt giậu; con giun xéo lắm cũng oằn; tức nước vỡ bờ]

"Cung biến? Tên cẩu tặc này thật sự muốn mưu phản! Sợ là không còn kịp, hơn nửa quân cấm vệ đều là người của hắn, chỉ e bệ hạ đã lành ít dữ nhiều!"

Yến Đạo cấp bách nói.

Trong cơn gió lạnh buốt, Yến Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời u tối, trong tay đang cầm túi tiền thêu con tiểu hồ ly Yến Loan đưa cho hắn không lâu trước đây, mỗi ngày hắn đều luôn đặt ở trước mắt mình để chơi đùa.

"Cần phải nhanh chóng tìm được Loan nhi."

Hắn hiện tại chỉ lo lắng Vương Ung sẽ lấy Yến Loan để áp chế hắn, hắn vốn luôn vô tâm với hoàng quyền, nếu muốn giao cả Yến gia thậm chí tánh mạng của hắn, hắn cũng sẽ không do dự, nhưng hắn chỉ sợ lão tặc Vương Ung kia sẽ hạ độc thủ đối với Yến Loan.
Yến Đạo lại chắn ở trước mặt Yến Cảnh, trên mặt lạnh lùng có vài phần xúc động.

"Đại ca, quân Yến gia không thể vô chủ, huynh hãy dẫn dắt bọn họ, đệ sẽ đi tìm Loan nhi, xin huynh hãy tin tưởng đệ! Không thể để triều đình rơi vào tay loạn thần tặc tử."

Lưu lạc bên ngoài hơn mười hai năm, hắn biết rất rõ trước mắt mình có bao nhiêu người oán hận chính quyền u ám của Bắc Tề, tên tuổi tên cẩu tặc Vương Ung đều bị người đời phỉ nhổ, ngay cả nữ nhân dịu dàng thắt dây đeo cho hắn lúc nhỏ cũng từng nói nếu tiếp tục bị kẻ gian nịnh cầm quyền, sớm muộn gì đất nước cũng sẽ bị diệt vong.

"Đại ca huynh còn ở do dự cái gì? Huynh mau đi gϊếŧ những kẻ mưu phản, đệ sẽ cùng Loan nhi ở nhà đợi huynh trở về, đệ tuyệt đối sẽ không để muội ấy xảy việc gì!"
Khúc mắc trong lòng Yến Cảnh chính là Yến Loan, Yến Đạo hoàn toàn rất rõ điều này...