(Đã Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

67 - phúc lợi đại kết cục

Yến Đạo lệnh tùy tùng đuổi theo mùi hương do hương điểu lưu lại để thực hiện việc tìm kiếm, khi đến vùng ngoại thành, biết được Chử Vân Thường đã từng xuất hiện ở đây, hắn liền biết mình đã đi đúng hướng.

"Lập tức điều tra thôn trang này, cần phải tìm được Ông Chủ!"

Lúc này sự lo lắng trong lòng Yến Đạo rốt cuộc có một tia vui mừng, hắn mơ hồ có thể cảm nhận Yến Loan đang ở rất gần đây, nhìn về phía mấy trăm hộ biệt trang quý tộc, hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ nơi nào.

"Báo! Khởi bẩm nhị công tử, đã phát hiện biệt trang của Vương gia ở phía trước!"

Yến Đạo lập tức cưỡi ngựa dẫn người chạy đến, trên con đường rộng lớn, chiến mã gót sắt lướt nhanh qua một chiếc xe ngựa tầm thường, ...

Nói đến Yến Loan, sau khi bị Chử Vân Thường nói khích, Vương An Chi lập tức xuống giường thay y phục triệu người chuẩn bị trở về, phút cuối cùng còn không quên thay váy áo mới cho Yến Loan, lo sợ sau khi thuốc hết tác dụng nàng sẽ bỏ trốn, hắn đã gọi người mang lụa đến cột nàng vào đầu giường.

"Ngoan ngoãn chờ ta trở lại, sau khi mọi việc thành công, ta sẽ khiến nàng trở thành nàng nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ."

Cả người Yến Loan đều mệt mỏi, không thể tránh khỏi ngón tay lạnh băng của hắn vuốt ve mặt mình, nàng chỉ nhắm chặt mắt không muốn nhìn đến biểu tình âm hàn buồn nôn của hắn, Vương An Chi cũng không thèm để ý, lúc này hắn đã nắm chắc phần thắng.

"Loan nhi lạnh nhạt với ta như thế, thật là đáng thương, cứ chờ xem, bất luận Yến Cảnh hay Yến Đạo, ai cũng đều không thể trốn thoát, ta nhất định sẽ gϊếŧ hết bọn họ."

Vương An Chi hao tốn bao nhiêu tâm tư thật vất vả mới bắt được Yến Loan, hắn xem nàng chẳng khác gì bảo vật quý giá nhất, vì vậy hắn đã sắp xếp rất nhiều người canh gác ngoài cửa, thứ nhất là sợ Yến Loan sẽ chạy trốn, thứ hai là phòng ngừa có kẻ muốn cướp lấy Yến Loan làm con tin, chẳng hạn như phụ thân của hắn.

"Ta thực sự yêu nàng, cho nên ta sẽ không bắt nàng uy hϊếp bất kỳ ai, cũng sẽ không để người khác làm tổn thương nàng."

Đúng như Vương An Chi đã dự liệu, hắn vừa rời khỏi cùng Chử Vân Thường, sau lưng liền xuất hiện một nhóm người muốn cướp lấy Yến Loan, bọn họ là người của Vương Ung, muốn đưa nàng trở về Nghiệp Thành.

"Tránh ra! Đây là mệnh lệnh của thừa tướng, hôm nay cần phải mang nữ nhân kia đi!"

"Bọn ta chỉ nghe lệnh hầu gia, bất kỳ ai cũng không được phép bước vào gian nhà này nửa bước, nếu không gϊếŧ không tha!"

Yến Loan nằm ở trên giường, dược tính nhuyễn cốt tán đang chậm rãi biến mất, nhưng tay chân nàng vẫn bị trói chặt như cũ không thể tránh thoát được, toàn thân đều đau đớn khó chịu, nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào ở bên ngoài, nàng liền biết đại sự không ổn.

Chỉ e là Vương Ung muốn bắt nàng để uy hϊếp Yến Cảnh.

Một bên muốn người, một bên không chịu giao, sau một hồi giằng co, hai bên bắt đầu động tay chân.

Nàng biết không thể tiếp tục ngồi chờ chết, thật vất vả mới có thể khôi phục chút sức lực, hai chân cố gắng vùng vẫy, nàng miễn cưỡng dùng răng cắn đứt dải lụa trói tay mình, cũng vì Vương An Chi bất cẩn, chỉ cột dải lụa lỏng lẻo, nín thở thử tới thử lui mấy chục lần, cuối cùng nàng cũng cắn đứt nút thắt.

Bên ngoài tiếng đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, nàng nhanh chóng cởi trói đôi tay, cố hết sức ngồi dậy, sau đó cởi dây buộc trên chân, rồi xoay người xuống giường, chịu đựng đau đớn nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cửa sổ.

Có lẽ là nhờ ông trời tương trợ, cửa sổ nơi này hướng ra hậu viện, ngoài cửa thì đang hỗn loạn, ở đây ngược lại không có người trông coi, nàng liền di chuyển chiếc ghế đẩu đến gần rồi chật vật trèo lên, nhưng vì cửa sổ quá cao, sau khi nhảy nàng đã ngã xuống mặt đất.
"A!"

Khuỷu tay chạm đất đầu tiên liền sinh đau, sau đó là miệng vết thương ở lưng ập đến, nàng theo bản năng cắn chặt cánh môi không dám phát ra tiếng, trong miệng sớm đã tràn ngập mùi máu tươi.

Không để ai phát hiện, nàng chống vách tường tập tễnh đi về phía hậu viện, nhưng vì không biết đường, nên từng bước chân của nàng đều cực kỳ cẩn thận, một khi gặp ai, chỉ e là sẽ không còn cơ hội đào tẩu.

Đáng tiếc, không như mong muốn, vận may của nàng tựa hồ đã dùng hết......

"Chính là nàng ta!"

"Mau bắt lấy nàng!"

Một lần nữa bị bắt lại rồi bị trói chặt tay chân ném lên một chiếc xe ngựa bình thường, miệng Yến Loan cũng bị cái khăn đen nhét vào, trong lúc xe ngựa xóc nảy, nàng chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ, sau khi nghe được cuộc nói chuyện của người đánh xe, nàng liền im lặng.
"Đi đường nhỏ thôi, người của Yến gia đã tìm tới, vạn nhất cũng không thể đυ.ng phải bọn họ."

"Đi đường lớn đi, đường nhỏ quá quanh co, hành sự cẩn thận một chút là được, thiếu phu nhân nói, một khi kế hoạch có biến, lập tức gϊếŧ nữ nhân này!"

Thiếu phu nhân? Yến Loan ở bên trong xe nghe rất rõ ràng, nàng lập tức ý thức được những người này chắc chắn không phải do Vương Ung phái tới, tám phần là Chử Vân Thường cử đến, nàng liền có chút hối hận, lúc trước không nghe theo Khương Phúc Viện, diệt trừ quả bom này.

Hiện tại nàng chỉ khẩn cầu có thể gặp được người đang tìm kiếm mình, cho dù có bị gϊếŧ, nàng cũng không muốn bị bắt làm quân bài để uy hϊếp Yến Cảnh..

"Không xong rồi, là kỵ binh Yến gia!"

......

Cùng lúc đó, Yến Đạo biết được Vương gia có một thôn trang bí mật gần đây, hắn liền dẫn theo kỵ binh Yến Cảnh giao cho lao đến, sau khi lướt qua chiếc xe ngựa tầm thường, trong cơn gió lạnh gió lạnh thấu xương, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng của Yến Loan!
"Dừng lại! Chiếc xe ngựa kia......"

Hắn ghìm ngựa đảo quanh, chần chờ nhìn chiếc xe ngựa kia đã gia tốc rời khỏi, theo sau là bốn năm tôi tớ cầm đao, nhìn phục sức bọn người đó lại không phải là vệ binh của Vương gia.

Chẳng lẽ là hắn nghe lầm?

"Người đâu, mau đuổi theo xem xét một chút!"

Mệnh lệnh của hắn còn quanh quẩn trong gió, chiếc xe ngựa cách đó không xa đột nhiên tăng tốc, ngay cả đám người hầu cưỡi ngựa phía sau cũng có chút kinh hoảng, Yến Đạo lập tức ý thức được chính mình không hề nghe lầm.

"Mau đuổi theo!"

Ngay khi Yến Đạo đuổi theo, người trên xe ngựa liền trở nên rối loạn, kẻ đánh xe ngựa lập tức điên cuồng bỏ chạy.

"Ngũ ca nhanh lên, bọn họ đang đuổi theo! Phải làm sao bây giờ!"

"Không được làm ồn! Mau đi vào đường nhỏ, nơi này phần lớn đều là rừng rậm, cứ để thị vệ ở phía sau ngăn lại, chúng ta sẽ tìm một nơi gϊếŧ chết nữ nhân này, rồi trốn thoát sau!"
"Không xong! Phía trước không phải đường ...... Là, là vách đá!"

"Mau! Mau nhảy khỏi xe!"

Xe ngựa lao nhanh xóc nảy mãnh liệt, Yến Loan bị đập đầu đến hôn mê bất tỉnh trong xe, trong lúc mê mang, nàng liền bừng tỉnh nghe thấy thanh âm Yến Đạo, sau đó một cơn gió mạnh cuốn màn xe lên hất nàng ra ngoài không trung, một khắc sau liền nhìn thấy vực sâu vạn trượng ở phía dưới......

"Loan nhi!!"

Trơ mắt nhìn Yến Loan rơi xuống vách đá, Yến Đạo đỏ mắt mất đi lý trí, thậm chí không kiềm cương ngựa, hắn quất roi vài cái, mặc kệ tiếng mọi người hoảng sợ gọi ầm ĩ, sau đó hắn cưỡi ngựa nhảy xuống theo.

"Loan nhi đừng sợ, nhị ca đến đây ....."

"Nhị công tử!"

......

Đang cùng Vương Ung giằng co kịch liệt ở trong cung, trái tim Yến Cảnh bỗng nhiên trở nên đau nhói, hắn ôm ngực rêи ɾỉ một tiếng, như thể bị ai đó dùng đao đâm vào, khiến hắn có chút bất an không thể giải thích được.
"Vương Ung, thời thế của ngươi đã kết thúc, mau chóng đầu hàng bỏ vũ khí xuống, ta sẽ để ngươi cùng gia tộc được toàn thây."

Bị binh lính bao vây, toàn thân Vương Ung hoa phục xộc xệch bất kham, trên người lại dính máu tươi của trưởng tử Vương An Chi, lúc này đang nằm trong lòng ngực mình, vừa rồi hắn đã bị Yến Cảnh bắn trúng một mũi tên, hiện tại hơi thở hắn đã vô cùng yếu ớt.

"Đầu hàng? Ha ha! Yến Cảnh, ngươi gϊếŧ con ta, hôm nay lão phu dù có chết ở nơi này, ta cũng sẽ chiến đấu cùng ngươi đến chết!"

Gió lạnh thổi phần phật, trên khuôn mặt anh tuấn nho nhã của Yến Cảnh tràn ngập sát khí, chợt trắng bệch đi vì cơn đau trong tim vừa rồi, đôi mắt ưng đầy sát khí đảo qua Vương Ung hồ đồ gàn bướng, hắn không có một tia chần chừ giơ chỉ huy trượng trong tay lên.
"Gϊếŧ."

Trong nháy mắt chỉ huy trượng đầu kỳ lân hoàng kim xẹt qua không trung, nhóm tiễn thủ đang đợi lệnh liền nhắm ngay phản tặc Vương gia, sau đó là hàng ngàn hàng vạn mũi tên huyền thiết (đen sắt) lập tức lao đi!

-------

Công nguyên năm 326, Vương Ung thừa tướng khống chế triều đình Bắc Tề suốt mấy thập kỷ đã phát động một cuộc binh biến nhằm thiêu sống hoàng đế Tề Linh cùng Hoàng hậu Khương thị ở Long Điện, nhưng kế hoạch bức vua thoái vị đã bị thất bại, Vương gia đã bị loạn tiễn của Hoài Âm Hầu Yến Cảnh gϊếŧ chết ở ngay trước để cung, sau đó toàn bộ đại tộc Vương thị hoàn toàn trở nên suy bại.

Hai ngày sau, Hoài Âm Hầu Yến Cảnh đăng cơ, xưng là Tề Vũ Đế, tiếp tục giữ quốc hiệu Bắc Tề, trong lúc tại vị, hắn sẵn sàng ra trận thống nhất thiên hạ nam bắc, quốc thái dân an được vạn dân kính ngưỡng.
Ba năm sau, hắn đột nhiên thoái vị nhường lại ngôi vị cho cậu Lương Vương, sau đó biến mất không tung tích, trên dưới triều đình cả nước náo động nhưng không ai có thể tìm thấy tung tích của hắn.

Lúc này, trong dân gian bắt đầu đồn đại xôn xao, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chuyện tình giữa Vũ Đế cùng hồng nhan muội muội ruột mất sớm được lan truyền khắp nơi, nhưng thực hư thật giả ra sao cũng không ai biết rõ, những năm sau đó câu chuyện cũng dần dần bị người đời lãng quên......

------

Cuối cùng cũng xong nhưng vẫn còn 2 chương ngoại truyện nữa các cô ơi. 🥲

Sao chương nào cũng dài ngao ngán, tui edit muốn gãy cái tay