[TWO-SHOT] [HyunMinLix] Dreaming.

Dreaming.

Tôi đã trải qua 3 mùa hè kể từ lần cuối cùng tôi đóng chiếc cửa gỗ lại và nhốt mình bên trong căn nhà ngột ngạt.

Tôi đã từ chức, và phiêu bạt khắp nơi ngần ấy thời gian.

Có kẻ nói tôi điên khùng, có kẻ nhạo báng tôi rồ dại, có kẻ châm biếm rằng, tôi thật ngu ngốc.

Tôi không biết nữa, liệu tôi có phải một kẻ như vậy trong mắt em ấy hay không?

Tôi có quá nhiều thiếu sót, những lỗ hổng trên khắp cơ thể tôi biến tôi như một miếng bọt biển. Trước đây em ấy từng nói với tôi, Em cũng là miếng bọt biển bự nhất khi chúng tôi ngồi bên bờ sông nhấp từng ngụm Soju.

Gió khi ấy mát lắm, chúng tôi ngắm ánh đèn đường phủ xuống từng quãng trên con phố người người qua lại, lấp lánh đến mức phồn hoa.

Em ấy uống rượu tệ kinh khủng, nhưng có lẽ biết tôi đang mệt mỏi nên em ấy mới mượn rượu để nói với tôi những lời mà bình thường em sẽ chẳng bao giờ mở lời. Em ấy biết tôi không sợ cô đơn, nhưng em ấy ở bên tôi vì em ấy không muốn nhìn thấy tôi cô độc. Nên cho dù tôi là một đứa vô dụng bất tài, em ấy vẫn sẽ xuất hiện trong cuộc đời tôi như vậy.

Lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu như ở bên em lâu dần tôi không thể chịu đựng nổi cô đơn nữa thì sao? Em có vì tôi mà ở lại nữa không. Tôi định sẽ hỏi em ấy vào một ngày khi tôi chuẩn bị kĩ càng, một ngày khi mà tôi đã chùi xong bàn tay đầy mồ hôi vào ống quần, một ngày khi mà tôi sẵn sàng cùng em ấy gây dựng một mái nhà, một mái nhà nhỏ sau này.

Tôi biết câu trả lời là , nhưng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để hỏi.

Trước đây, tôi từng là một người tinh anh trong xã hội, nhưng giờ tôi chỉ là tên thất nghiệp đang tiêu sài hết từng đồng tiền tôi gom góp.

Tôi từng thích đưa em đi biển dạo chơi, nhưng giờ tôi lại vượt muôn trùng khơi để ngắm Cực Quang.

Nằm trong vòng tay tôi khi ấy, em thủ thỉ, Không biết khi Cực Quang xuất hiện nước biển trong vắt có thu lại những tinh tú ấy vào lòng không.

Tôi vỗ về em chìm vào giấc ngủ, tôi không biết nữa, liệu biển cả có ôm lấy những vì sao...

Tôi không thể cho em câu trả lời chắc chắn, nhưng khi tôi tận mắt được nhìn thấy dải lụa màu nhiệm lấp lánh trên nền trời đêm quang đãng, tôi đã nghĩ, nếu có một ngày em nhìn thấy điều kì diệu này, có lẽ tất cả đại dương trên thế giới cũng sẽ không bao giờ có thể rộng lớn bằng đôi mắt em.

Trước đây, tôi đã từng nói sẽ làm cho em một chiếc bánh gato nhiều tầng vào sinh nhật. Em ôm lấy tôi, trong đôi mắt toàn bộ đều là vui vẻ hạnh phúc, em nói Anh mà cũng biết làm bánh sao?

Tôi đương nhiên là không biết, tôi nghĩ tôi có thể học một chút, nhờ bạn bè hướng dẫn một chút, tôi nghĩ muốn mang đến một niềm hạnh phúc nho nhỏ cho em.

Nhưng thành quả tôi mong đợi chưa bao giờ xuất hiện, tôi xấu hổ gạt nó sang một bên mà nói dối rằng không kịp làm cho em.

Em vẫn như cũ ôm lấy cánh tay tôi nở nụ cười, Không sao hết, sau này làm cũng được mà.

Tôi nghĩ có lẽ em đã biết tôi gạt em chuyện chiếc bánh hỏng của mình, nhưng tôi không dám chắc, tôi đã định hỏi lại em, đã định nhờ em hướng dẫn tôi nướng bánh, đã định cùng em làm. Nhưng là, tôi không còn cơ hội đó nữa...

Trước đây, tôi đã từng cãi nhau với em. Một trận to tiếng đến mức tôi nghĩ rằng, em với tôi sẽ chia tay.

Mưa hôm ấy từng hạt trĩu nặng rơi xuống như từng lời tôi buông ra với em, như gió lạnh tạt lên người em đến run rẩy. Tôi đóng mạnh cửa phòng như muốn phá tan nó, em ở ngoài không nói một lời nào.

Đèn phòng khách hắt sáng qua khe cửa khiến tôi thao thức, em không hề vào phòng ngủ dù chỉ một phút giây.

Tôi trằn trọc, tiếng cãi cọ nhỏ to xuất hiện trong tâm trí tôi dày đặc như sương mù. 3 giờ sáng tôi mở cửa phòng bước ra, hi vọng trái tim mình vì em mà nguôi giận.
Em gối mặt lên cánh tay đặt trên bàn trà, khom lưng ngủ như thể căn nhà rộng lớn này chật chội không có nổi một chỗ nằm.

Bước chân tôi nhẹ nhàng đi trên thảm lông trải sàn, tôi bế em dậy, mang em vào phòng ngủ.

Đôi mắt hẹp dài xinh xắn của em sưng đỏ vì khóc, nằm trong lòng tôi em ti hí mắt, ngón tay kéo góc áo tôi, môi mấp máy không thoát khỏi cơn buồn ngủ.

Tôi buồn cười nghe em nói những lời như thì thầm, HyunJin đừng bỏ em, chúng ta sẽ, cùng nhau sửa chữa được không?

Tôi ậm ừ một tiếng nơi đáy lòng, hôn lên cái trán đẫm mồ hôi, đặt em vào trong lớp chăn dày ấm áp. Tôi khẽ thề thốt khi em say giấc, Không bỏ. Sẽ không bao giờ bỏ em.

Trước đây, nhà chúng tôi có một hũ thuỷ tinh đựng kẹo bấc. Em từng nói muốn thử ra sân trước nhà, đốt lửa nướng kẹo bấc. Tôi bảo em khùng rồi, hãy thả chúng vào cacao nóng đi, chúng sẽ để lại lớp bọt thơm mịn màng khiến em không thể nào quên.
Em bĩu môi với tôi, Nhưng em muốn rủ anh nướng kẹo bấc cơ mà?

Tôi chỉ cười cười, nhìn em dụ dỗ, Để khi khác nhé.

Một câu nói có thể làm người ta nhớ mãi không quên. Một cái hẹn "khi khác" cũng có thể làm tôi mang giấy báo ra trước nhà nhóm lửa nướng kẹo.

Tôi nướng hai phần, của tôi một phần kẹo màu trắng, của em một phần kẹo màu xanh lam. Tôi nhớ em từng nhét vào miệng tôi viên kẹo bấc màu này, em vô cùng khoái trá mà thách thức, Ăn kẹo em thích thì là người của em.

Tôi nướng đủ hai phần kẹo, ăn hết hai phần kẹo.

Ăn kẹo em thích, mãi mãi là người của em.

Trời tháng 10 ở Úc đẹp như một nàng thơ, tôi đã chơi lang thang ở đây vài tuần chỉ để chờ hoa Jacaranda nở. Muốn chụp nó, muốn tận mắt nhìn thấy nó để xem nó đẹp ra sao mà em luôn yêu thích nó không ngớt miệng như vậy.
Nhưng khi ngắm nhìn một khung cảnh sắc tím mênh mang, tôi bỗng dưng hiểu ra vì sao. Thật muốn được gặp em, thật muốn tặng em bông hoa này, thật muốn nói rằng Anh nhớ em.

Em mất trong một vụ tai nạn giao thông khi đang trên đường đến điểm hẹn.

Tối hôm ấy tôi chùi bàn tay đầy mồ hôi của vào ống quần, cầm chặt hộp nhẫn đặt làm chờ em đến.

Tôi nhẩm đi nhẩm lại trong đầu câu thề non hẹn biển đầy sến súa chỉ để chờ một câu nói của em.

Nhưng tôi vĩnh viễn không bao giờ chờ được em nữa.

Tôi chưa từng sợ cô đơn và bóng tối đến vậy ngay cả khi đã đến ngưỡng tuổi gần 30.

Lẽ ra tôi nên đến đón em, tôi đã dằn vặt bản thân như vậy hàng đêm. Nghe những lời an ủi, động viên của bạn bè nhưng trái tim không sao ngủ yên.

Tôi chưa bao giờ giật mình tỉnh giấc dậy giữa đêm nhiều như vậy. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, tôi không biết mình còn có thể cảm thấy gì nữa hay không.
Tôi sợ khi tôi ngủ rồi, tôi sẽ bị nỗi nhớ bủa vây khiến tôi chìm đắm không cách nào thoát ra.

Tôi cũng sợ khi tôi ngủ rồi, những kí ức về em từng cái một hiện lên khiến lòng tôi run rẩy.

Tôi không muốn đối mặt với thực tại một chút nào.

Tôi sợ khi những kỉ niệm ùa về, tôi sẽ nức nở ôm chặt không thể buông.

Níu giữ lại một phần chỉ còn lại trong trí nhớ, hi vọng âm dương cách biệt gần nhau thêm một chút.

Trước đây, tôi không thể đứng dậy khỏi giường, chỉ có thể nhìn ngày từng ngày trôi dần qua khung cửa sổ.

Trước đây, tôi không thể dọn dẹp nhà, bụi bặm phủ lên mặt bàn trà, mặt ghế sofa một lớp mỏng.

Trước đây, tôi không thể tự nấu cho mình một bữa tử tế, đồ ăn thừa cùng hai chiếc bát sứ bày trên bàn ăn lúc nào cũng còn đó.

Trước đây, tôi không hề khóc khi thời gian vẫn lặng lẽ đi qua.
Trước đây, tôi đã nghĩ hay là cứ thế cũng chết đi.

Trước đây, tôi từ một tinh anh xã hội, trở thành kẻ thảm hại em ghét nhất, trở thành người đàn ông yếu đuối nhất em từng biết. Trở thành người mà không bao giờ có thể bảo vệ em...

Tôi hiện tại đang ở Úc, như năm ngoái, chờ hoa Jacaranda nở. Tháng 10 bên này là mùa Xuân, tôi nhớ em thích nhất khi Đông qua Xuân tới.

Những chuyện trước đây, từng cái một đều đâm vào lòng tôi đau nhói.

Những kỉ niệm trước đây, từng cái một đều khiến trái tim tôi quặn thắt.

Nhưng quá khứ thì không thể thay đổi, nên tất cả những gì em muốn được nhìn thấy, được trải qua, được thưởng thức,... tôi sẽ thay em làm chúng.

Vì em ngắm Cực Quang ở Ice Land, vì em chụp thật nhiều ảnh hoa Jacaranda nở, vì em nướng kẹo bấc đủ màu trước hiên nhà, vì em học nướng bánh gato nhiều tầng, vì em uống Soju bên bờ sông,...
Tôi có thể vì em làm rất nhiều, nhưng sẽ chẳng còn ai cùng tôi làm những điều ấy nữa.

Nếu cho tôi một cơ hội để gặp lại em lần sau cuối, tôi sẽ trở về khi hai đứa cãi nhau to tiếng khi ấy, ôm em vào lòng và nói, Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em đâu.

Đứng trước hàng cây Jacaranda tuyệt đẹp, tôi chưa từng hết đau đớn dù chỉ một ngày, hàng đêm nước mắt vẫn rơi vì nỗi nhớ đong đầy, lời thì thầm dấu yêu bên đầu môi chẳng biết nói ra bao nhiêu lần liệu em có nghe thấy.

Đời tôi trước kia, tôi từ bỏ hết, để sống cuộc sống tôi lỡ hẹn với em.

Mỗi năm đều đến chờ Jacaranda nở, để lại một lần nữa nói Yêu em.