[ĐM/Edit] Dạy dỗ dị thế (tổng công, NP, cao H)

Chương 2

Chương 2. Động phòng

Tác giả: Lưu Li Túy

Edit: Đồng Đồng

Lâm Mộ Ngôn cơ hồ nghe phụ thân 24 năm của thân thể này mới vừa trở về, nghe nhi tử bảo bối tỉnh lại còn chưa kịp uống miếng nước thay áo ngoài liền vội vàng đi tới trước giường Lâm Mộ Ngôn.

"Phụ thân! Hài nhi bất hiếu, làm ngài... Khụ! Khụ! Làm ngài thương tâm." Nhìn phụ thân thái dương hoa râm khóe mắt nếp nhăn, cũng không biết là thân thể này còn lưu lại chút tình cảm đối với phụ thân kiếp trước cùng áy náy tưởng niệm. Lâm Mộ Ngôn hốc mắt liền đỏ...

"Tỉnh thì tốt! Tỉnh thì tốt!" Lâm Giang nhìn nhi tử cùng vong thê của mình có bộ dạng giống gần bảy phần, cố nén nước mắt, nắm chặt tay Lâm Mộ Ngôn. Đối với nhi tử duy nhất của mình, bất luận hắn làm sai cái gì chính mình đều luyến tiếc không muốn trách móc nặng nề hắn nửa phần. Chỉ trông ngóng nhi tử lần này thật sự thấy rõ tâm người, không hề hồ đồ nữa.

Thân thể Lâm Mộ Ngôn không tồi, tuy rằng dáng người có vẻ hơi đơn bạc, nhưng là từng luyện qua một ít võ, vốn chính là cố gắng thành bệnh, hiện tại lâm bệnh, không quá mấy ngày bệnh của Lâm Mộ Ngôn liền khỏi hẳn.

Lâm Mộ Ngôn cùng Lâm phụ thân nói là bản thân mình muốn học tiếp để tiếp quản xử lý công việc của trang. Lâm phụ thân kích động lại chảy lệ nóng ròng ròng.

"Con a! Vi phụ rốt cuộc cũng chờ tới lúc ngươi lớn lên hiểu chuyện, như vậy phụ thân trăm năm sau cũng sẽ có mặt mũi đi gặp mẫu thân ngươi.

Nếu ngươi đã tỉnh ngộ, vi phụ hy vọng ngươi đối xử tử tế với Lăng Vân, Lăng Vân là vi phụ đã nhìn hắn từ nhỏ đến trưởng thành, là một nam nhi tốt, ngươi cùng hắn đêm nay liền động phòng đi, sớm ngày cho Lâm gia ta nối dõi tông đường, mẫu thân ngươi trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng."

"Nhi tử nghe theo phụ thân an bài." Động phòng sao? Chính mình hai đời trước nay không có trải qua, bất quá nếu đối tượng là Sở Lăng Vân, vẫn là thực làm Lâm Mộ Ngôn có chút chờ mong. Lâm Mộ Ngôn trước mắt hiện lên chính là Lăng Vân kia mặt tuấn lang cương nghị anh khí mười phần.

Tới đêm, Lâm Mộ Ngôn trên người mặc áo tân lang đỏ thẫm tiến vào nội thất, người mặc áo đỏ thị tẩm Lăng Vân đã quỳ chờ.

Lâm Mộ Ngôn không nghĩ tới cổ nhân cư nhiên có thể như vậy đáng khinh, này bên trong áo thị tẩm quả thực so với kiếp trước hội sở ăn chơi của những thiếu gia mặc càng câu nhân.

Nguyên bản áo lụa mỏng màu đỏ, căn bản che không được cái gì, mặc đến cũng chỉ như ẩn như hiện càng dụ hoặc hiệu quả. Càng kỳ quái hơn chính là Lăng Vân hiện tại quỳ, lụa mỏng cũng gần che khuất cái mông của hắn. Có thể tưởng tượng nếu mà đứng dậy, này áo choàng có thể che khuất cái gì, hiện tại như mặc váy ngắn. *(Raw mình không hiểu chỗ này)

"Thϊếp cấp gia thỉnh an, thỉnh gia cho thϊếp đứng dậy hầu hạ gia thay quần áo." Lăng Vân thanh âm thanh lãnh trầm thấp Lâm Mộ Ngôn nghe vào trong tai cảm thấy ngực có chút tê ngứa.

"Bắt đầu đi!" Lăng Vân dáng người dựa theo tiêu chuẩn của hiện đại đại khái cao 1m8, so sánh với Lâm Mộ Ngôn thì hơi có vẻ gầy yếu thấp bé, đại khái không đến 1m75,  so với Lăng Vân còn lùn chút.

Chờ đến Lăng Vân đứng dậy, Lâm Mộ Ngôn mới phát hiện chính mình quá xem nhẹ cổ nhân, Lăng Vân dưới thân mặc khóa trinh tiết đem so với hiện đại càng tinh diệu.

Không biết là sợi tơ bện thành từ cái gì mà hình dáng l*иg chim nửa trong suốt gắt gao vây khốn dươиɠ ѵậŧ của Lăng Vân, không lớn không nhỏ, mềm mại mà có tính dai vừa vặn đủ Lăng Vân mang, nếu mà phồng lớn, vậy thì chỉ có đau khổ. Phía sau cũng là đồng dạng chất liệu, chất liệu nửa trong suốt có thể mơ hồ thấy màu da chỗ cơ mật của Lăng Vân bị một đồ vật không lớn không nhỏ tạo ra một cái miệng nhỏ.
Lâm Mộ Ngôn càng thêm chờ mong quốc gia này rốt cuộc còn có bao nhiêu kỳ da^ʍ kỹ xảo chính mình chưa có gặp qua.

Nhìn Lăng Vân làm động tác cọ tới cọ lui, Lâm Mộ Ngôn cũng không vạch trần chỉ kiên nhẫn chờ.

Động tác chậm chạp cởϊ qυầи áo cho tới khi nào xong thì thôi, Lăng Vân cấp Lâm Mộ Ngôn phủ thêm áo ngủ, cuối cùng cắn răng một cái quỳ xuống, hướng về phía Lâm Mộ Ngôn nhếch cao mông lên.

"Thỉnh gia cho thϊếp cởi bỏ khóa trinh tiết!"

Lâm Mộ Ngôn cầm lấy trên bàn một chìa khóa tinh xảo nhắm ngay lỗ khóa bên hông của Lăng Vân cắm vào. Lại không nghĩ rằng hậu huyệt* (c̠úc̠ Ꮒσα) của Lăng Vân bị dươиɠ ѵậŧ giả nhanh chóng rút ra.

Lăng Vân run rẩy nắm chặt nắm tay gắt gao cắn môi, thẳng đến toàn thân bị ướt đẫm mồ hôi mới nhịn không được ra tiếng.

"Cầu gia tha Lăng Vân!"
Lâm Mộ Ngôn vốn là không nghĩ phạt Lăng Vân, chẳng qua là không rõ ràng lắm cơ quan hoạt động của đồ vật cổ đại này thôi, lại không nghĩ rằng tính tình Lăng Vân này như thế kiêu ngạo, ngay cả xin tha cũng không hề có một chút yếu thế, thanh âm lạnh lùng nhưng thật ra có vài phần mệnh lệnh mang ý tứ uy hϊếp.

Bất quá Lâm Mộ Ngôn không vội, nóng vội ăn không được đậu hủ nóng, này cần phải dạy dỗ một chút không phải sao, làm mỹ nhân lãnh ngạo chậm rãi yêu mình, cam tâm tình nguyện thần phục với mình, ở dưới thân mình dâʍ đãиɠ tao nhiệt, chỉ nghĩ thôi đều làm Lâm Mộ Ngôn hưng phấn run sợ.

Chìa khóa dùng sức vặn một cái, khóa trinh tiết theo tiếng mà mở ra, Lăng Vân cũng giống như được giải thoát nhẹ nhàng thở ra.

"Cầu gia cho thϊếp hầu hạ." Như cũ là thanh âm thanh lãnh đó.
" Ân!" Lâm Mộ Ngôn cảm thấy như này tình cảm trước đó xác thật là đều không có, bất quá cái này lại là quy củ cưới vợ động phòng phải làm. Mà quốc gia này lại tối giản quy củ, cho nên Lâm Mộ Ngôn nhịn.

Lăng Vân quỳ gối trên giường, đôi tay đưa về phía Lâm Mộ Ngôn, sau đó cầm côn ŧᏂịŧ của Lâm Mộ Ngôn .

Lâm Mộ Ngôn nhướng mày, đây là khinh hắn không hiểu quy củ, hay là khinh thường không muốn dùng miệng hầu hạ hắn? Ban ngày Lâm Mộ Ngôn đã đem luật pháp của quốc gia này đọc lại một lượt một lần, đương nhiên cũng bao gồm quy củ mà thê thϊếp phải tuân thủ. Vốn phải dùng miệng, mà này Lăng Vân tình nguyện mạo hiểm vi phạm quy định có bị phạt cũng muốn dùng tay, thật là hảo tính tình, Lâm Mộ Ngôn nhớ kỹ.

Chờ đến khi côn ŧᏂịŧ của Lâm Mộ Ngôn gắng gượng trướng đại, Lăng Vân thu hồi lại hai tay, dẩu mông quỳ bò tới trước mặt Lâm Mộ Ngôn.
"Thỉnh gia cho thϊếp hầu hạ, sử dụng thϊếp!"

Từ khi đến nơi này Lâm Mộ Ngôn thật đúng là bị Lăng Vân làm cho nổi nóng. Lăng Vân thật sự là khinh hắn chỉ là cái niên thiếu, phải biết rằng chỉ cần mình nói một câu không hài lòng với quy củ của hắn, hắn liền sẽ bị đuổi về quan phường lần nữa dạy dỗ hai tháng.

Cho nên rốt cuộc là ai cho hắn lá gan này? Làm hắn không có sợ hãi, dùng tay lừa gạt mình cũng thôi đi, ngay cả việc giới thiệu điểm mẫn cảm trên người hắn, dùng tay tự khuếch trương hậu huyệt, bẻ ra hậu huyệt cầu thao, đều không làm. Thật là hảo gan dạ.

Nếu là thực sự không tình nguyện, dựa vào giao tình của hai nhà, thương lượng giải trừ hôn ước cũng không phải không có khả năng, nếu đã gả tới đây lại bày ra bộ dáng đối phó lãnh ngạo như làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ thực là không hiểu chuyện.
Ba ba! Hai bàn tay Lâm Mộ Ngôn hung hăng tát lên mông Lăng Vân.

"Chân mở lớn một chút!"

Hai ngón tay khô khốc cứ như vậy cắm vào hậu huyệt Lăng Vân. Nghĩ dù sao cũng là đầu đêm, chính mình muốn ôn nhu một chút, lại không nghĩ rằng là chính mình tự mình đa tình.

Dù sao cũng là từ nhỏ được chỉ hôn, từ nhỏ liền chịu qua dạy dỗ. Mặc dù không còn động tác ôn nhu, cũng có thể dễ dàng làm lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ kia đạt được kɧoáı ©ảʍ, thọc vào rút ra không bao lâu liền phát ra tiếng dâʍ ŧᏂủy̠ òm ọp òm ọp.

Tính cách trinh tiết liệt phụ* (bảo vệ sự trong trắng của mình), lại cố tình sinh cái thân thể da^ʍ oa đãng phụ. Lâm Mộ Ngôn châm chọc cười cười. Đem qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ của mình để ở mép tiểu huyệt đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt thấm đến hiện lên ánh sáng.
Nhìn thân thể của Lăng Vân run rẩy hai cái, nhắm mắt lại gắt gao cắn môi.

"Nương tử hình như là đã quên cái gì đi?" Lâm Mộ Ngôn lên tiếng nhắc nhở.

"Cầu gia làm thϊếp... làm thϊếp... khai bao... Làm thϊếp trở thành người của gia..." Câu nói bị đứt quãng.

Lâm Mộ Ngôn cố tình không cho Lăng Vân thoải mái, muốn Lăng Vân hoàn toàn nhớ kỹ c̠úc̠ Ꮒσα* bị côn ŧᏂịŧ của hắn thao mở có cảm giác gì. Côn ŧᏂịŧ di chuyển thong thả lại dùng chút lực cắm vào.

Bị căng ra đau đớn chỉ là tiếp đó, càng làm cho Lăng Vân không tiếp thu nổi là chỗ bài tiết của đàn ông lại bị nam nhân đè lên thao vào làm chính mình đầy nhục nhã.

Chính là bản thân không có cách nào cự tuyệt, đây là mệnh của chính mình, là Sở gia bọn họ thiếu Lâm gia, là chính mình cần hoàn lại cho Sở gia, vô luận bản thân có bao nhiêu không cam lòng đều phải tiếp thu, mặc dù Lâm Mộ Ngôn không cho phép chính mình đi ngoài xuất đầu lộ diện, đem chính mình giống một tính nô khóa ở trong viện để hắn tiết dục, chính mình không thể phản kháng. So với bị nam nhân đè ở dưới thân tiết dục, không thể được rong ruổi trên chiến trường mới là làm cho Sở Lăng Vân thống khổ cùng tuyệt vọng.
Sở Lăng Vân hai tay gắt gao nắm lấy chăn, cắn chặt răng không chịu phát ra một chút tiếng vang.

Nhưng lại không biết vì bộ dáng hắn thế này quật cường càng khơi dậy lòng ham muốn chinh phục của Lâm Mộ Ngôn.

Khi côn ŧᏂịŧ toàn bộ cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα* nóng ẩm, Lâm Mộ Ngôn thoải mái ở trong lòng thở dài, không hổ là từ nhỏ dạy dỗ mà lớn, quả thực chính là trời sinh nuốt côn ŧᏂịŧ. Sướиɠ đến nổi làm Lâm Mộ Ngôn có điểm giữ không được.

Hít sâu một hơi, chợt đem toàn bộ rút ra, sau đó lại hung hăng đi vào.

Khi qυყ đầυ đè ở chỗ thịt như vách đá, Sở Lăng Vân thân thể run rẩy kịch liệt vài cái ngay cả hô hấp đều nặng hơn.

Không nghĩ tới điểm G của Lăng Vân lại sâu như vậy, khó trách mình tại ra chỗ nông cọ xát thật lâu cũng không tìm được. Bất quá nếu làm gia tìm được ngươi làm bộ tao ép c̠úc̠ Ꮒσα*, gia muốn nhìn một chút ngươi cuối cùng kiên nhẫn đến đâu.
Lâm Mộ Ngôn đối với thân thể này hài lòng nhất là cái địa phương đồ chơi kia của nam nhân, tuy rằng tuổi không lớn, dáng người cũng không bằng chính mình kiếp trước dương cương, xinh đẹp giống như một tiểu thụ, nhưng cố tình lại dài như cự vật. Thô to lại lâu, đều cùng kiếp trước đủ loại người da đen côn ŧᏂịŧ không sai biệt lắm, thật may mắn hắn thích chính là thao đàn ông, nếu là những nữ nhân mềm mại tám chín phần mười sẽ chịu không nổi thậm chí bị hắn chơi hỏng.

Côn ŧᏂịŧ lớn phá vỡ bảo hộ trinh tiết tầng tầng lớp lớp c̠úc̠ Ꮒσα giang thịt, trừu sáp thịt da^ʍ đỏ sưng chảy ra nước, cuối cùng qυყ đầυ lớn đè ở điểm G dưới thân đàn ông trong lòng có ý muốn nghiền nát.

Thao thân thể rắn rỏi của con người dưới thân ngăn không được run rẩy, môi đều bị cắn ra vết máu, mặc dù lừa mình dối người gắt gao cắn môi ngăn cảm thấy hổ thẹn phát ra rêи ɾỉ, nhưng trong cổ họng tiếng kêu rên cùng nức nở lừa gạt không được bất cứ kẻ nào, hắn bị thao sướиɠ...
Sức nhẫn nại nhưng thật không tồi, so với kiếp trước chính mình thao những tao hóa được huấn luyện cũng có những người mạnh mẽ nhưng không bằng được một nửa hắn. Lâm Mộ Ngôn thích sức chịu đựng của cường nô, thích xem bọn họ tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ cùng thống khổ tra tấn, dục tiên dục tử* (sướиɠ chết đi sống lại) ở thiên đường cùng địa ngục chi gian, chỉ để giành được một nụ cười thỏa mãn của chủ nhân.

Lăng Vân không muốn mở miệng, Lâm Mộ Ngôn cũng không bắt buộc, Lăng Vân chỗ huyệt non ép chặt muốn đòi mạng, Lâm Mộ Ngôn tuy rằng bản thân nam nhân không tồi, nhưng lại vẫn là cái mới vừa khai trai lần đầu, cố nén cảm giác muốn bắn tinh, tìm mọi cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ nghiền nát tâm dâʍ đãиɠ của Lăng Vân, rốt cuộc đem thao Lăng Vân toàn thân căng chặt một cỗ rồi một cỗ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng, sau đó thất thân tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Lâm Mộ Ngôn cũng rút côn ŧᏂịŧ của bản thân ra, lấy tay nhanh chóng vén động, đem tinh hoa bắn vào mông rắn chắc của Lăng Vân. Trước khi hai người có tình cảm, Lâm Mộ Ngôn cũng không tính toán làm Lăng Vân hoài thai con mình.

Cuối cùng Lâm Mộ Ngôn để Lăng Vân hầu hạ tắm rửa, nhìn Lăng Vân mặt lạnh như cũ quỳ gối trong nước vì mình chà lau thân thể.

Lâm Mộ Ngôn trong lòng nghĩ, khó có được người làm mình động tâm, cưới cũng cưới, thao cũng thao, chính mình liền dụng tâm, nhìn xem có thể hay không dụng tâm che đi vướng mắc băng lãnh...

———————————————

Hiii 🥺 xin lỗi vì bây giờ mình mới up chương mới lên ạ. Gần đây mình đang bận bù đầu với một đống đề tài tiểu luận nên quên không up lên cho các bạn 🥺 tha lỗi cho mình.

Mình hiện tại đã edit đến chương 6 rồi, nhưng vẫn cần chỉnh sửa kĩ lại để up lên.
Tiện đây mình giải thích chút, ở các bé thụ mình sẽ để là "dươиɠ ѵậŧ" còn công mình để là "côn ŧᏂịŧ" nha.

Bạn nào thấy từ "hậu huyệt" ổn hay "c̠úc̠ Ꮒσα" ổn hơn thì nói mình nhé.

Chúc các bạn một ngày tốt lành. 🥺

@dongdong