[ĐM/Edit] Dạy dỗ dị thế (tổng công, NP, cao H)

Chương 3

Chương 3. Hồi môn

Tác giả: Lưu Li Túy

Edit: Đồng Đồng

Ngày thứ hai Lâm Mộ Ngôn mở mắt tỉnh dậy, Lăng Vân đã quỳ gối ở đầu giường.

"Thϊếp cấp gia chủ thỉnh an! Gia chủ cần thϊếp hầu hạ, hay yêu cầu thị nô hầu hạ?"

Lâm Mộ Ngôn xoa xoa huyệt Thái Dương, Lăng Vân này thật đúng là can đảm, dám đem quy củ phá hư một chút cũng không chừa.

Phải biết thê tử dùng miệng hầu hạ gia chủ cương cứng, chính là bổn phận của người vợ tại quốc gia này. Về phần hầu hạ mỗi sáng, tuy rằng có những quy tắc mệnh lệnh là không nhất định thê thϊếp phải hầu hạ, nhưng vì lấy lòng gia chủ có một số thê thϊếp, đích thân tự mình hầu hạ, bọn họ thậm chí nguyện ý uống nướ© ŧıểυ của chồng mình, cam tâm tình nguyện làm bồn tiểu.

Không vội, sổ nợ này trước nhớ kỹ, ngày sau sẽ cùng Lăng Vân chậm rãi tính toán. Lâm Mộ Ngôn thậm chí cảm thấy mình tới thế giới này thật ra là để rèn luyện tính tình.

"Không cần, đêm qua bị thương chứ? Nằm úp sấp lại đây!"

"Không! Không có việc gì!"

"Nằm úp sấp lại đây! Đừng làm cho ta nói lần thứ hai!" Cuối cùng Lăng Vân vẫn là bất đắc dĩ nằm trên đùi Lâm Mộ Ngôn, mặc hắn ung dung bôi thuốc vào hậu huyệt của mình.

Ba ngày sau tân hôn, gia chủ nhất định phải ở trong phòng thê tử, về sau ngày mười lăm hàng tháng chính là ngày thị tẩm chính thất*(ý bảo Lăng Vân là vợ cả), còn thời gian khác thì tùy theo ý thích của gia chủ mà thị tẩm người nào khác.

Lâm Mộ Ngôn càng thích loại tự nguyện cùng cam tâm tình nguyện dâng lên chính mình, tình ái dường như chỉ xuất hiện trong lần động phòng kia sau liền khiến hắn cảm thấy nhạt như nước ốc.

Cho nên hai ngày tiếp theo, Lâm Mộ Ngôn mỗi ngày đều chỉ ôn nhu thay Lăng Vân bôi thuốc, sau đó sẽ ôm Lăng Vân đi vào giấc ngủ.

"Gia chủ không yêu cầu Lăng Vân thị tẩm!"

"Không cần! Ngày mai còn phải dậy sớm hồi môn, sớm nghỉ ngơi đi!"

Thành thật mà nói, Lăng Vân có chút sợ hầu hạ Lâm Mộ Ngôn và việc thị tẩm, nếu chỉ là thống khổ và tra tấn bất luận như thế nào hắn đều có thể chịu đựng được. Nhưng kɧoáı ©ảʍ đã đi sâu vào trong xương sau cơn đau gần như phá vỡ sự tự chủ kiêu ngạo của hắn. Cho nên nếu nói Lăng Vân sợ nhục nhã trong lúc thị tẩm, không bằng nói Lăng Vân sợ thân thể của chính mình phản bội trái tim, luân hãm vào nɧu͙© ɖu͙© không thể tự kiềm chế.

Nhưng khi về đến cửa, Lăng Vân cả kinh, chính mình mấy ngày này đều biểu hiện không tốt, thậm chí có thể nói là kém, Lăng Vân cũng sẽ không tự lừa mình dối người cho rằng Lâm Mộ Ngôn là cái đồ ngốc cái gì cũng không biết, cái gì đều nhìn không ra.

Ngược lại, Lăng Vân cảm thấy sau khi Lâm Mộ Ngôn tỉnh lại, hết thảy đều thay đổi cùng quá khứ bất đồng, chính mình không dám nhìn vào mắt hắn, giống như có thể nhìn thấu thế sự, đem suy nghĩ của chính mình toàn bộ nhìn ra, có đôi khi chính mình sẽ cảm thấy ở trước mặt hắn giống như không có một bí mật đáng nói nào, như vậy Lâm Mộ Ngôn không còn là cái tiểu đệ đệ đơn thuần trước kia hay ỷ lại vào Sở ca ca, làm cho mình cảm thấy nguy hiểm cùng đáng sợ...

Lăng Vân cắn răng một cái, lấy ra một thanh ván tre nhẵn bóng đã buộc tua từ chiếc hộp trên đầu giường, trên đó viết hai chữ gia pháp được mạ vàng.

"Thϊếp đã nhiều ngày hầu hạ không chu toàn, xin gia trách phạt!"

"A? Ta ngược lại không biết Lăng Vân có chỗ nào không ổn?"

"Thϊếp... Thϊếp..." Sở Lăng Vân há hốc mồm, nhưng vô luận thế nào cũng không thể nói ra những lời đáng xấu hổ đó.
"Trước nhớ kỹ! Ngủ sớm một chút đi!" Lâm Mộ Ngôn vốn là cũng không mong từ trong miệng Lăng Vân nghe được những thứ gì, cũng muốn để hắn nhớ tới chuyện tốt của chính mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm phụ thân đã sớm chuẩn bị xong hồi môn để lên xe ngựa.

Trong một chiếc xe ngựa khác, Lâm Mộ Ngôn dựa vào đệm dày nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Lăng Vân thì lo lắng thấp thỏm quỳ gối bên cạnh hắn.

"Yên tâm, ta đã nói không làm khó ngươi, sẽ không để cho Sở thúc can thiệp vào chuyện của chúng ta."

Chỉ với một câu nói đơn giản của Lâm Mộ Ngôn lại dễ dàng khiến Lăng Vân an tâm. Lăng Vân lần đầu tiên nghiêm túc cẩn thận quan sát người nam nhân mình được gả cho này, rõ ràng chỉ vừa mới hai mươi tuổi, nhỏ bé và yếu ớt xinh đẹp, vì cái gì lại làm cho mình vô hình chung kính sợ lại tín nhiệm?
Trong sảnh chính của Sở gia, Sở Thiên lôi kéo Lâm Mộ Ngôn thân thiện trò chuyện, Lăng Vân thì đứng một bên hầu hạ.

"Nhạc phụ, đây là khế ước điền trang của Sở gia, xin ngài cất kỹ."

"Lăng Vân đã xảy ra chuyện gì? Nghịch tử! Quỳ xuống! Quản gia lấy gia pháp đến đây! Nếu Lăng Vân hầu hạ không tốt Mộ Ngôn, ngươi cứ trách mắng giáo huấn! Khế ước điền trang là hồi môn của Lăng Vân, tuyệt không thể trả về."

"Lăng Vân, ngươi trước đứng lên!" Lăng Vân nhìn thoáng qua Sở phụ, bởi vì Sở phụ không có thái độ gì nên không dám đứng dậy.

"Nghịch tử! Xuất giá tòng phu *(lấy chồng phải theo chồng)! Gia chủ nói mà dám không làm theo! Đây là hảo quy củ của ngươi à!" Sở phụ cầm lấy gia pháp quản gia mang tới liền muốn đánh.

"Nhạc phụ xin bớt giận, việc này xác thực cùng Lăng Vân không liên quan!" Không nghĩ tới Lâm Mộ Ngôn ngăn cản không kịp, lấy tay thay Lăng Vân bị đánh một cái.
Sở phụ vội vàng đứng dậy xem xét vết thương của Lâm Mộ Ngôn "Nghịch tử còn không mau đi lấy thuốc trị thương!"

Lâm Mộ Ngôn ngăn cản hai người đang có chút bối rối: "Mộ Ngôn không sao! Việc trả lại khế ước điền trang là chủ ý của Mộ Ngôn cùng phụ thân, mặc dù luật pháp quy định rằng nếu một nam thê là chủ của một trang lại xuất giá thì sẽ thuộc về gia chủ của nam thê đó, nhưng Sở trang Trang chủ là nhạc phụ đại nhân không phải là Lăng Vân, cho nên cũng không tính trái pháp luật.

Vả lại Sở gia còn có Lăng Tuyết, hồi môn của nữ hài tử nếu không phong phú sẽ bị nhà chồng khinh thường, nhạc phụ cũng nên vì Lăng Tuyết suy xét một chút.

Nếu nhạc phụ nhất quyết đem khế ước điền trang làm của hồi môn của Lăng Vân, con rể còn nhỏ tuổi chưa rành việc quản lý Lâm trang, này liền nhờ nhạc phụ thay mặt quản lý, gia phụ đã đồng ý để đứa con thứ hai do ta cùng Lăng Vân sinh ra sẽ kế thừa họ Sở, một trăm năm sau Sở trang liền để hắn kế thừa vì Sở thị mà kéo dài huyết mạch!"
Lâm Mộ Ngôn một phen nói làm Sở phụ thiếu chút nữa bật khóc. "Hảo hài tử! Hảo hài tử! Nhạc phụ không có nhìn lầm ngươi!"

Ngay cả Lăng Vân cũng như có điều suy nghĩ cúi đầu không nói.

Trên xe ngựa trở về, Lăng Vân thận trọng bôi thuốc cho Lâm Mộ Ngôn, nhìn mu bàn tay sưng tấy và bầm tím của Lâm Mộ Ngôn, Lăng Vân trong lòng coi như không biết có tư vị gì. Chính mình là nam tử của Sở gia, phụ thân từ nhỏ đối với chính mình yêu cầu nghiêm khắc, sau khi mẫu thân qua đời liền chưa từng có người nào bênh vực chính mình.

"Cám ơn." Tại sao phải bảo hộ cho mình? Vì cái gì đem khế ước điền trang trả lại? Tại sao phải đồng ý cho con trai thứ hai ở Sở gia nhận làm con nuôi? Vì cái gì thay mình chịu phạt? Vì cái gì đem hết thảy đều thay mình nghĩ chu toàn? Vô số câu hỏi khiến Lăng Vân rối bời, cuối cùng nói ra khỏi miệng chỉ có hai chữ cám ơn .
"Vì ngươi, đáng giá!" Bốn chữ Lâm Mộ Ngôn dùng đáp lại này lại làm trái tim Lăng Vân rối loạn.

Mấy ngày kế tiếp, Lăng Vân hầu hạ Lâm Mộ Ngôn càng thêm tận tâm, mặc dù ban đêm hai người ở cùng một chỗ, Lâm Mộ Ngôn cũng không có ý muốn cùng hắn sinh hoạt vợ chồng. Vốn là chính mình cầu còn không được, nhưng chẳng biết tại sao, Lăng Vân trong lòng lại có một tia nói không ra lời, nhìn không thấy như cảm giác mất mát.

"Ngày mai liền là 7 ngày, ngươi có thể đi quân đội trả phép!" Lâm Mộ Ngôn ngồi ở thư phòng lật xem sổ sách của chủ trang chi nhánh , Lăng Vân thì đứng ở một bên bưng trà rót nước hầu hạ bút mực.

"Ngài cho phép thϊếp trở về quân bộ nhậm chức?" Lời nói của Lăng Vân kích động có chút run rẩy.

"Vì cái gì không đồng ý, ta muốn thê tử của ta là một con đại bàng bay lượn sải cánh, không phải một con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg . Bất quá ta cũng hy vọng ngươi thời khắc nhớ kỹ thân phận nhân thê của bản thân, thủ thân quy củ."
(Nhưng anh cũng mong rằng em luôn nhớ em là một người vợ)

"Tạ ơn gia, Lăng Vân chắc chắn làm hết sức quy củ bổn phận!"

"Không cần hầu hạ, đi thu thập đi!" Lâm Mộ Ngôn nhìn đảo qua Lăng Vân trước kia trầm mặc ít nói giờ hưng phấn chói mắt còn hơn ánh mặt trời , tâm tình cũng theo đó tốt hơn nhiều.

Ban đêm, Lăng Vân lần đầu tiên chủ động thỉnh cầu thị tẩm, lại bị Lâm Mộ Ngôn cự tuyệt.

"Nếu chỉ vì cảm kích ban ngày cho phép ngươi đi quân đội, thì ta không cần. Ta nói rồi, ta sẽ không chạm vào ngươi cho đến khi trái tim của ngươi hoàn toàn là của ta."

Nhìn Lâm Mộ Ngôn xoay người sang chỗ khác, Lăng Vân khóe miệng mở ra, nhưng không biết nói cái gì, muốn nói không phải vì cảm kích, như vậy là vì cái gì chứ? Ngay cả mình đều không biết mình nghĩ gì. Cuối cùng Lăng Vân không nói gì yên lặng chui vào chăn.
@dongdong