[VKOOK] ONSRA

Chap 14

Nằm lăn lộn trên giường mãi không ngủ được, Jungkook đã quen được có Taehyung ôm ngủ, bây giờ trên giường lớn chỉ có mình cậu cô đơn trống trải, cuộn người trong chăn cầm điện thoại lên xem thử. Anh ấy chắc còn đang trên máy bay nhỉ? Mới có vài tiếng thôi mà!

Đôi mắt nhìn qua nhìn lại trần nhà một lát rồi tự dưng che miệng cười, lại muốn nghịch rồi đây! Bật đèn bàn lên, dáng người nhỏ nhắn ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo vào nhau đung đưa qua lại loay hoay làm cái gì đó. Nửa tiếng sau đã hoàn thành rồi.[VKOOK] ONSRA - Chap 14Jeonjungkook_97: anh rất thích gọi em là thỏ???

Lượt tương tác nhanh chóng tăng vọt đến hàng triệu chỉ trong vài giờ, bình luận và chia sẻ lại khiến điện thoại cậu thông báo liên tục, có một dòng khiến cậu chú ý:

Taekook9597: bạn vẽ rất đẹp đó nha! Một tấm nữa được không?

Jungkook cười vui vẻ ngồi cặm cụi thêm lúc nữa. Mười hai giờ đêm post thêm một bức chưa kịp tô màu:[VKOOK] ONSRA - Chap 14Jeonjungkook_97: mình buồn ngủ rồi!

Bạn trẻ lên giường tắt nguồn điện thoại đi ngủ, để lại một mớ hỗn loạn trên mạng xã hội đến gần sáng.

Taehyung chợp mắt một chút, lúc xuống sân bay điều đầu tiên chính là mở điện thoại gọi về nhà.

"Alo thưa ngài?"

"Em ấy đâu?"

"Thưa vẫn còn ngủ ạ!"

"Ừm...dặn đầu bếp chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng một chút, khi nào cậu chủ dậy rồi hãy dọn lên."

"Vâng ạ."

Đến lượt Taehyung buồn chán ngồi trong xe đến công ty con, anh mở mạng xã hội lên lại nhận được sự bất ngờ, cục cưng của anh cũng khéo vẽ quá nhỉ? Hai bức ảnh đều vẽ tai thỏ, đáng yêu chết đi được! Thế là anh ta lại post ảnh[VKOOK] ONSRA - Chap 14Kth_95: dễ thương cấp độ ba

Bunnyjeon: ngài kim, cấp độ bốn đi ạ![VKOOK] ONSRA - Chap 14Kth_97: Cấp độ bốn

Đáng yêu chết đi được! Nhưng ông chủ này kỳ lạ thật! Không chụp rõ mặt nhỉ? Thích để mọi người chết vì tò mò sao?

Đúng vậy, anh muốn người khác tò mò đến chết, có được một bảo bối như vậy không huênh hoang thì phí quá, nhưng mà anh cũng biết giới hạn, tuyệt đối không để lộ danh tính của Jungkook. Thật nóng lòng một ngày thỏ con tự động công khai với mọi người rằng hai người đã kết hôn.
Đến công ty con, Taehyung ngập mặt với đống công việc của mình nhưng mắt vẫn luôn chú ý đến màn hình máy tính, cục cưng của anh ngủ dậy rồi, còn lười biếng lăn lộn trên giường chưa muốn tỉnh.

Jungkook mở điện thoại lên liền có cuộc gọi đến:

"Alo...?"

"Bé con, chào buổi sáng!"

"A! Ông xã! Anh đến nơi rồi sao? Có mệt mỏi không?"

"Có...! Không có em ở đây thật mệt mỏi! Mau dậy ăn sáng đi nào bé con!"

"Vângggg...! Anh mau về nhé! Em không có anh ôm cũng thật khó ngủ!"

Đầu dây bên kia im lặng vài giây mới trả lời, giọng nói qua điện thoại vẫn trầm trầm từ tính ấm áp đến lạ thường.

"Ừm."

Một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng anh, cảm giác có người nhớ nhung mình thật tuyệt, có người ở nhà đợi mình về càng thích hơn, anh hôn lên điện thoại một cái rồi cúp máy, trên màn hình máy tính Jungkook đã đi rửa mặt thay quần áo xuống bếp dùng cơm. Cậu đi đến đâu, hình ảnh cậu phát trên máy tính quay đến đó, anh dễ dàng quan sát tường tận hoạt động trong ngày của cậu diễn ra như thế nào.
Ngồi trên bàn bắt chéo hai chân đung đưa, hai tay khoanh trước ngực ngoan ngoãn đợi thức ăn được mang lên, Jungkook cúi đầu cảm ơn một cách lễ phép:

"Em cảm ơn vì bữa ăn ạ!"

Nói xong ngoan ngoãn dùng bữa như đứa trẻ, còn luôn miệng khen ngon khiến đầu bếp vui vẻ nhìn cậu ăn, miệng không kìm được cứ cười tươi hạnh phúc. Vệ sĩ bước vào trong bếp cắt một nửa cái bánh sừng bò lên thản nhiên ăn, bàn tay thuận tiện bóp eo đầu bếp một cái vừa ăn vừa nói:

"Jin hyung, thằng bé rất tốt, rất đáng yêu, chuyện của thằng bé hôm qua em đã nói với anh đó."

"Namjoon, em đừng có động tay động chân! Đúng là ăn uống rất ngoan ngoãn!"

Taehyung chẳng lạ gì hai người này nữa, cuộc nói chuyện của họ anh vốn không để ý nhưng nhắc đến hôm qua bé con gặp chuyện gì đó, anh ngồi thẳng lưng dậy buông bút xuống gọi điện về.
"Cậu vừa nói hôm qua gặp chuyện gì?"

Namjoon nghe xong chỉ liếc nhìn camera một cái rồi thản nhiên rời đi nơi khác kể lại đầu đuôi câu chuyện. Anh rất hài lòng về cách giải quyết của Namjoon, gật gù định cúp máy lại cứng người vì câu nói của vệ sĩ:

"Lúc vào xe cậu chủ đã khóc, nhiều."

"Làm sao khóc? Vì bà ta?"

Máu nóng dồn lên não, cây bút trong tay Taehyung bị gãy làm hai, vết mực văng ra thấm vào hợp đồng trên mặt bàn, loang ra màu đen đẹp mắt. Đôi mắt màu nâu trà lạnh đi nhìn chấm đen trên mặt giấy ngày một to ra, màu đen ma mị cuốn hút.

"Thưa không. Cậu chủ khóc vì lo lắng sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài."

"Hở?"

Khuôn mặt người đàn ông ngơ ra đến nỗi ngốc nghếch, suy nghĩ bị tắc nghẽn vì câu nói của vệ sĩ. Khóc vì lo lắng cho mình sao? Em ấy sợ mình bị làm ảnh hưởng sao? Khoé mắt rất nhanh đong đầy ý cười, ngập tràn hạnh phúc cùng bất ngờ, vui vẻ nhìn vào màn hình máy tính, con thỏ nhỏ đang dùng tay bỏ từng miếng cà rốt vào miệng, khoé miệng không kìm được nở rộ nụ cười đẹp mê người.
Điện thoại Jungkook lại reo lên:

"Hửm...? Sao vậy ông xã?!"

"Không có gì, chỉ muốn nói là anh yêu em!"

Người kia nói xong chỉ cười một cái rồi tắt máy để lại Jungkook ngồi cúi đầu xuống bàn, mang tai cùng mặt đã đỏ đến mức muốn bốc khói rồi. Tim đập loạn xạ khiến cậu tâm tình hỗn loạn, uống vội cốc nước liền trở về phòng úp mặt vào gối ngại ngùng thật lâu.

Bạn nhỏ này! Một câu nói của anh có thể khiến cậu bối rối đến vậy sao? Rất dễ bị trêu chọc mà! Thật may là chưa ai phát hiện ra cậu trước anh, nếu không dáng vẻ đáng yêu của cậu sẽ bị người khác nhìn thấy mất! Lúc đó anh sẽ đau lòng đến chết đi!

"Jeon Jungkook, nhất định em phải ở bên anh cả đời như vậy, nhất định phải như vậy!"

Taehyung để ở nhà cho cậu một xấp thẻ, quần áo vật dụng trang sức không thiếu thứ gì, riêng đồ của cậu đã làm thành một phòng riêng thật lớn có mặc cả năm cũng không bị trùng. Mặc một bộ màu đen đơn giản cùng giày cao cổ, mũ bucket cùng khẩu trang, cậu nhờ Namjoon đưa đến trung tâm thương mại mua ít đồ.
Cửa xe mở ra, dáng người nhỏ nhắn tung tăng đi chọn đồ, phía sau là ba người vest đen cao lớn nghiêm chỉnh đi theo sau, những đôi mắt đánh giá săm soi đều nghĩ giống nhau, xem ra là cậu ấm của nhà nào đó đến đây dạo chơi rồi! Jungkook mua một bộ màu vẽ, hộp bút chì, tập giấy vẽ, vài thứ linh tinh rồi mang đi tính tiền. Thẻ Taehyung đưa đều không có mật khẩu, giao cho cậu toàn quyền xử lý.

Jungkook trở về biệt uyển loay hoay với giỏ đồ, Taehyung lại gọi đến:

"Cục cưng? Em đang làm gì đó?"

Jungkook không biết trong nhà có gắn camera, đi đi lại lại thành thật trả lời:

"Em vừa đi mua ít đồ dùng về, tiêu của anh hết mấy chục nghìn won!"

"Em cứ dùng thoải mái không cần nói với anh, đợi anh về sẽ dẫn em đến công ty làm quen với công việc."

"Vâng. A! Nhưng mà....em tiêu tiền thế nào đều được?"
"Ừm?"

"Vậy...em sẽ dùng tiền của anh đi nuôi người đẹp, ở nhà buồn chán sẽ đến đó chơi!"

Taehyung đen mặt nhìn vào màn hình máy tính, con thỏ này cũng biết trêu chọc anh?

"Em cẩn thận cái mông của mình, khi về anh sẽ thao cho nó nở hoa! Cắn em đến rách da rách thịt xem em còn đi xin việc được nữa không?"

Jungkook ngừng cười, từ trên giường ngồi bật dậy căng thẳng giải thích, dáng vẻ bối rối mười phần đáng yêu.

"A! Xin lỗi xin lỗi! Em chỉ đùa một chút thôi! Đùa thôi!"

"Ừm? Vậy là miệng nhỏ không ngoan, phải phạt! Cắn rách môi em!"

"Không được ông xã! Sẽ bị sưng lên! Người khác nhìn vào liền thấy!"

Taehyung vốn chỉ muốn trêu cậu một chút lại nhắc đến chuyện kia, trong lòng lại rạo rực nôn nóng, dưới đũng quần bắt đầu rục rịch trướng đau, thở dài dặn dò cậu vài câu rồi cúp máy. Còn nói nữa anh sẽ bỏ việc mà bay về mất!