[VKOOK] ONSRA

Chap 29

Taehyung trong lòng cảm giác tội lỗi dâng lên chạm đến mức giới hạn, một chút hứng tình không màng đến đối phương liền khiến em ấy bị thương như vậy. Cẩn thận nhìn lại thì khắp người đều là vết thương, kẻ gây ra không phải ai khác mà chính là anh. Hai bàn tay to lớn ôm lấy thân thể đang nấc lên từng hồi nhấc lên đặt trên đùi mình, mũi anh chạm vào mang tai cậu đẩy đẩy vỗ về.

Nhưng lạ là càng dỗ dành cưng nựng, người trong lòng anh càng khóc thê lương hơn, tiếng khóc tức tưởi còn mang chút ẩn nhẫn cùng tủi thân, âm thanh cậu vẫn nhỏ nhẹ thanh thao nhưng lại giống như búa tạ đập vào đầu anh ong ong nhức nhối, chính là khóc mà không màng đến xung quanh nữa.

"Bé cưng? Em sao vậy? Hay chúng ta đi viện kiểm tra nhé?"

Jungkook úp mặt vào l*иg ngực Taehyung khóc tức tưởi, hai tay ôm chặt lấy anh nép sát thân người vào tìm hơi ấm. Qua một hồi lâu đã dần bình tĩnh lại, nước mắt nước mũi dính đầy trên áo anh một mảng lớn. Thỉnh thoảng chỉ còn nghe tiếng thút thít nho nhỏ, hai tay vẫn cấu chặt lấy áo Taehyung không buông.

"Em muốn ngủ!"

"Được, anh ôm em ngủ! Nào bé ngoan của anh nằm xuống đây!"

Jungkook nằm xuống đưa lưng áp vào l*иg ngực Taehyung, kéo tay anh quàng qua eo mình, co người lại yên lặng nhắm mắt. Taehyung vùi đầu vào mái tóc đen mềm của cậu cọ cọ như con mèo.

"Ông xã..."

"Hửm..."

"Em những hôm trước không ngủ được, hầu hết là thức trắng đêm thôi!"

"Ừm?"

"Nên là làm phiền ông xã ôm như vậy cho em ngủ có được không? Đừng đánh thức em nhé?"

"Nhưng bé con, quá giờ cơm sẽ đói bụng!"

"Em muốn ngủ một giấc thật ngon, em rất mệt. Đừng đánh thức em, ngủ bao lâu tuỳ ý em có được không?"

"Được rồi! Cho em ngủ một lần thật thỏa thích. Anh không đánh thức em!"

Jungkook dựa lưng vào ngực anh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, tiếng thở đều đặn có chút nặng nề, trong phòng ngủ yên tĩnh, anh nghe rất rõ ràng sự mệt mỏi của cậu. Rốt cuộc những ngày qua em ấy đang có tâm sự gì đây?

Có lẽ do hai tập hồ sơ kia chăng, nhưng trong hồ sơ của hai cố cảnh sát đó không có ghi chép tên của Jungkook. Nếu năm đó anh biết được họ còn có một đứa con trai, rất có thể anh đã cho người ám sát luôn người mình yêu rồi! Rùng mình một cái hoàn hồn trở lại, Taehyung càng ôm chặt Jungkook hơn nữa, định thần lại nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Taehyung do mệt mỏi nhiều ngày liền, nhắm mắt lại đã ngủ thật say, Jungkook đúng vào khoảng hai giờ khuya lại thức giấc, tỉnh dậy trong vòng tay người thương vô cùng ấm áp, nước mắt không tự chủ được lại bắt đầu chảy ra, hai bàn tay thon dài nắm lấy cánh tay Taehyung thật chặt, giữa đêm khuya tĩnh lặng cậu có thể nghe được cả âm thanh sột xoạt của chăn nệm khi anh ấy cựa mình, trong vô thức càng ôm cậu chặt hơn.

Đầu óc đau nhức từng cơn bắt đầu phát sốt, cả thân thể cậu mỏi mệt nóng ran, họ khan vài cái lại nhắm mắt cố gắng ngủ lại. Xoay người úp mặt vào trong ngực Taehyung ổn định hơi thở, Jungkook không lâu sau lại thϊếp đi.

Cảm nhận cơ thể mình nóng lên bất thường, Taehyung khó chịu thức giấc lúc bảy giờ sáng, vòng tay anh đổ mồ hôi nóng rực ướt đẫm cả l*иg ngực. Jungkook phát sốt nóng như hòn than, hai má ửng đỏ lên, chóp mũi cùng môi đỏ rực như em bé mới sinh, da thịt trắng trẻo nhũn ra hừng hực, hơi thở cũng yếu ớt nóng hổi khó khăn hô hấp.

Nhanh chóng bật người dậy xem xét, em ấy bị sốt đến mê man, lay người một lúc vẫn không tỉnh, Taehyung cấp tốc vệ sinh cá nhân thay quần áo cho em tươm tất nhanh chóng đưa người đến bệnh viện. Vẫn là áo đen phủ kín đầu Jungkook, anh ôm người chạy vào cấp cứu tìm bác sĩ.

"Người lần trước đâu? Bác sĩ lần trước đâu mau đến đây xem!"

Đẩy giường bệnh vào phòng kín, bác sĩ cấp tốc đo nhiệt độ cùng huyết áp cho Jungkook, sốt đến tận 40 độ, rơi vào tình trạng hôn mê. Nếu không hạ sốt ngay có thể sẽ dẫn đến co giật. Taehyung nghe xong chân tay bủn rủn, mồ hôi trên trán rịn ra thấm ướt tóc mai. Luống cuống dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nóng hổi kia liên tục gọi tên cậu. Lần này Taehyung thực sự xin chừa, sau này sẽ không dùng răng nữa!
Động tác nhanh chóng pha một ly thuốc hạ sốt đưa cho Taehyung, ông bác sĩ mái tóc hoa râm thúc giục anh cho Jungkook dùng thuốc.

"Quá nóng rồi, tôi không thể dùng kim tiêm được. Ngài nhất định phải cho uống bằng đường miệng mới nhanh chóng hạ nhiệt, nếu không sẽ dẫn đến co giật!"

Taehyung nâng người Jungkook dậy bóp miệng cậu ra cho thuốc vào, rốt cuộc đều bị chảy ra ngoài, không cẩn thận còn làm người kia sặc thuốc. Hoảng chết anh rồi!

"Ngài Kim! Sặc như vậy rất nguy hiểm! Dùng miệng! Dùng miệng đi!"

"Mau pha một ly khác! Nhanh lên!"

Lần đầu tiên trong cuộc đời Taehyung cảm thấy bản thân hậu đậu đến như vậy, mi tâm nhíu lại thành một đường kẻ sâu, khuôn mặt tràn ngập lo âu nhìn thân thể nóng ran trong lòng mình mê man khổ sở, đôi mắt màu nâu trà không kìm được đã phủ một tầng nước mỏng manh khó thấy.
Cầm lấy ly thuốc sủi ngậm một ngụm lớn, anh lần nữa bóp miệng Jungkook, kề môi mình đến đẩy thuốc vào miệng cậu, Jungkook không hề phản ứng lại, một hồi lâu sau mới khó khăn nuốt được một ngụm xuống thanh quản. Cứ như vậy gần mười lăm phút đồng hồ mới hết được một ly thuốc sủi nhỏ.

"Jeon Jungkook? Jeon Jungkook? Thế quái nào gần hai tiếng rồi mà người vẫn chưa tỉnh?"

"Ngài kim, có thể phải đến đêm nay mới tỉnh, cậu ấy kiệt sức thời gian dài, nhiễm trùng vết thương, sốt cao không hạ, thời gian này xem như là cho cơ thể cậu ấy nghỉ ngơi một chút. Không vấn đề gì!"

Taehyung nhăn mặt nhìn sang người đang nằm trên giường bệnh, hai tay chống hông dáng vẻ mất kiên nhẫn cùng lo lắng vô cùng.

"Ông theo tôi về nhà! Đem người về đó chăm sóc cho tôi! Tôi trả lương."
Bác sĩ dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán chuẩn bị dụng cụ y tế đầy đủ theo sau lưng Taehyung, anh dáng người cao lớn lực lưỡng, bờ vai rộng rắn chắc ôm người trên tay ra khỏi bệnh viện. Người đàn ông trung niên ngồi ghế lái phụ chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như lúc này, cuộc đời ông hơn năm mươi năm lần đầu tiên được nhìn thấy Kim Taehyung hào quang vạn trượng trong lời đồn ôm một thiếu niên trên tay, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi khuôn mặt cậu ấy.

Theo sau chân Taehyung vào phòng ngủ, bác sĩ nhanh chóng đo lại nhiệt độ trên người Jungkook, hạ sốt rồi. Ông mở hộp dụng cụ lấy kim luồng cùng dịch truyền ra, thao tác thành thạo tiến hành truyền dịch cho Jungkook. Taehyung ánh mắt xót xa nhìn từng giọt nước chậm rãi rơi xuống trong dây truyền, khuôn mặt Jungkook đã thôi ửng đỏ, thay vào đó là chút xanh xao bạc nhợt, đôi môi anh mím lại thật lâu, cứ đứng khoanh tay như vậy cả giờ đồng hồ.
"Khi nào mới xong cái này đây?"

"Thưa ngài phải hai đến ba giờ nữa ạ!"

"Đêm nay ông ngủ trên sô pha, tiện bề xem xét bệnh nhân."

"Ơ...tôi..."

"Tôi nói ở lại!"

Ánh mắt anh liếc nhìn bác sĩ một cách khó chịu, hai đầu lông mày nhíu lại tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn khiến ông lạnh sống lưng, chỉ biết vâng dạ gật đầu như gà mổ thóc.

Ánh mắt anh lần nữa trở lại đặt trên người Jungkook, biểu cảm nhanh chóng thay đổi thành bộ dạng dịu dàng sủng nịch, ngồi bên mép giường nắm lấy bàn tay của Jungkook, dù em ấy có sốt đến đâu thì lòng bàn tay cùng lòng bàn chân nhiệt độ vẫn rất thấp, có chút man mát lành lạnh.

Gần một tuần lễ lao đao trong rắc rối, Taehyung mệt mỏi thở dài day nhẹ mi tâm, tiếp theo anh nên làm thế nào đây? Không bao lâu nữa sẽ có một lần giao dịch vũ khí tại nhà xưởng bỏ hoang, cũng là lần nữa anh chơi trò mèo vờn chuột với cảnh sát. Sự việc bảy năm trước lần nữa sắp tái diễn, không biết sẽ có thêm bao nhiêu người bỏ mạng nữa đây?