[VKOOK] ONSRA

Chap 28

Taehyung không dám trả lời, tình yêu của anh không cho phép bản thân mình lừa dối Jungkook, đành phải im lặng mong cậu không nói đến nữa, biết phải làm sao khi anh đã lỡ làm sai rồi, lỗi sai rất lớn! Lỗi sai không thể nào cứu vãn nữa!

"Taehyung?"

"Ừm?"

"Anh đang nghĩ gì?"

"Anh...đang nghĩ về sau này của hai chúng ta, cùng nhau trải qua cuộc sống êm đền hạnh phúc đến khi bạc đầu!"

Jungkook cười tươi hôn lên môi anh một cái, thật như vậy thì tốt quá, thật như vậy thì còn gì bằng!

Nên là trước khi biết được chân tướng sự việc năm đó thế nào, hãy để em yêu anh thêm một lần, vì rất có thể...đây là lần cuối chúng ta dùng mối quan hệ tốt đẹp này để yêu nhau. Sau này nếu chỉ còn lại đắng cay khổ sở, em cũng không hối tiếc vì từ bỏ anh!

"Ông xã..! Chúng ta tiếp tục!"

Ngậm lấy môi dưới của Taehyung mυ"ŧ nhẹ, Jungkook cảm giác được đối phương hoàn toàn không tập trung, động tác còn có chút gượng gạo, trong ánh sáng mập mờ, một giọt nước mắt lăn trên gò má cậu nóng hổi, rất nhanh đã được quệt đi lúc người kia không chú ý.

"Đừng suy nghĩ gì nữa, chỉ nghĩ đến em thôi! Cảm nhận cơ thể của em này!"

Taehyung cảm thấy từng thớ thịt trên người mình đang dần tê dại đi vì câu nói của Jungkook, động thân một cái liền khiến vách thịt co bóp mãnh liệt.

"Cục cưng! Em muốn anh cảm nhận cơ thể em thế nào? Có phải như này không?"

Taehyung động thân dưới thúc mạnh một cái, mỉm cười cảm nhận người trong lòng nấc lên bám chặt lấy mình. Jungkook luôn khiến anh muốn phát điên lên như vậy.

Cúi đầu cắn vào cần cổ trắng nõn dưới thân, Taehyung day day thật mạnh tận hưởng mùi vị da thịt mấy ngày qua anh mong nhớ, phía dưới không ngừng đâm rút mạnh mẽ, hai tay áp chặt tay đối phương ghìm xuống nệm không cho phản kháng.

Jungkook bị đỉnh đến nỗi mơ hồ, cực lực vùng vẫy nhưng không có tác dụng, Taehyung như cái máy điên cuồng thúc tới liên tục khiến cậu như muốn ngừng thở. Cổ bị cắn đau đến phát khóc, bên dưới bị chơi đến tê dại, Jungkook chỉ có thể rêи ɾỉ khóc lóc, bị anh cuốn vào trận hoan ái điên cuồng không lối thoát.

"Ưmmm....hức.....Tae...Taehyung....chậm thôi...! Anh chậm thôi....aaaa.....mmm...."

"Đừng kìm nén, bé ngoan! Thả lỏng cho âm thanh của em tràn ngập trong căn phòng của chúng ta! Để cho anh cảm nhận cơ thể em một cách rõ ràng nhất! Để cho em cảm nhận được cơ thể anh yêu em đến nhường nào!"

"E...em....sẽ phát điên....mất! Hmm....hư....."

"Đừng lo, anh sẽ là thuốc chữa trị cho em! Bất cứ khi nào em cần, bất cứ nơi đâu em muốn!"

Jungkook mở miệng để thanh âm run rẩy của mình tự do phát ra, tiếng rêи ɾỉ ngày một dồn dập khiến Taehyung thực sự phát điên, anh cau mày nhắm mắt lại cắn vào xương quai xanh của cậu, bên dưới càng tăng lực đạo cùng nhịp độ liên tục đâm rút, cả hai người cùng ra một lúc khiến kɧoáı ©ảʍ đạt đến tột đỉnh. Tiếng than nhẹ của anh cùng tiếng nức nở của cậu cùng vang lên khiến thân người cả hai dại đi vì sung sướиɠ.

"Ông xã! Em muốn đi tắm..."

"Được, anh bồng em đi tắm!"

Nước nóng xả vào hai thân thể đang nóng hừng hực khiến l*иg kính phủ đầy hơi nước, nước nóng chảy xuống cần cổ Jungkook vừa bị cắn đến bật máu nóng rát đau đớn. Taehyung cứ như con mèo to xác ôm lấy người không buông, anh từ phía sau ôm tới gác cằm lên vai cậu, hai tay vòng lên phía trước ôm cậu vào lòng.

"Anh cứ ôm thế này làm sao em tắm được?"

"Được! Từ từ rồi cũng sẽ sạch thôi!"

Jungkook vừa bị đau vừa buồn cười hối thúc anh tắm rửa nhanh chóng, nửa tiếng sau cũng xong, cậu dùng khăn bông ấn nhẹ vào vết cắn cẩn thận lau chùi, cắn đến rách da rách thịt, đau ứa nước mắt. Khoác áo choàng tắm lên bước ra ngoài tìm thuốc uống, không cẩn thận sẽ bị sốt giống hôm trước mất.

"Jungkookie..xin lỗi...anh lại làm thương em...!"
Một câu xin lỗi, chỉ một câu quan tâm như vậy liền chạm đến chỗ khó chịu trong lòng. Trước mặt Taehyung thì Jungkook không cần phải mạnh mẽ, giọng nói của anh khiến cậu mủi lòng, buông bỏ tâm sự mà yếu đuối đến đáng thương.

"Em đau quá!"

Cậu chỉ nói đau quá, nhưng không nói đau nơi nào, vết thương trên cổ, vết bầm trên người, hay vết cắt trong tim. Nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên má không ngừng được, Jungkook khóc nức nở khiến Taehyung cuống lên chụp lấy hai bờ vai cậu lo lắng hỏi han.

Một câu "em đau quá" thốt ra liền có thể khóc thương tâm đến vậy, Jungkook nắm chặt lấy cổ áo ngủ cứ khóc hu hu lên như đứa trẻ, chỉ co người lại khóc nấc lên không muốn Taehyung chạm vào. Mọi uất ức dằn vặt trong lòng đều đọng lại thành chất lỏng mặn mặn nơi khoé mắt, đau thương cứ vậy mà lăn dài trên khuôn mặt non mềm không chút do dự.
"Taehyung...anh có hiểu được em đau như thế nào, anh có hiểu được cảm giác mà em đang nói đến không? Đau chính là từ trong lòng mà bộc phát, em rất không cam tâm, anh vì sao lại khiến em yêu anh nhiều đến vậy? Anh vì sao lại là người lấy đi hạnh phúc gia đình em? Vì sao nhất định phải là anh? Vì sao nhất định phải là em?

Anh vì sao đối với cái chết của ba mẹ em lại không dám phân minh? Vì sao cứ mãi im lặng không trả lời? Vì sao...em lại trở nên thảm hại thế này? Bây giờ đến rời xa anh em cũng không thể, bỏ qua sự việc năm đó lại càng không! Anh nói xem em phải làm sao đây?

Tháng ngày sau này của hai chúng ta sẽ thế nào đây Taehyung? Cứ nhắm mắt mà bỏ qua mọi chuyện sao? Em nếu rời đi sẽ đau lòng đến chết mất, nhưng nếu vẫn ở lại cùng anh...em sẽ bị dằn vặt đến chết mất!
Taehyung, nếu em phản bội anh, anh có vì tức giận mà gϊếŧ chết em không? Em đối với những kẻ ngoài kia có quan trọng hơn không? Anh sẽ vì yêu mà tha mạng cho em chứ? Vì mạng sống này em rất quý trọng, là do ba mẹ em mang em đến cuộc đời này, em chính là hiện thân của tình yêu của hai người họ, em nhỡ như chết rồi, thì sẽ chẳng còn ai nhớ đến họ nữa, chẳng còn ai biết họ yêu nhau nhiều ra sao nữa.

Còn nếu...em rời đi trong im lặng, có phải anh sẽ hoảng loạng cuống cuồng tìm kiếm em? Hay sẽ đau buồn một thời gian rồi chấm dứt? Em đã có lúc cảm thấy giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta rất ngầu đó! Vì được kết hôn cùng Kim Taehyung anh đây mà! Nhưng lúc này ngẫm nghĩ lại, vì anh chính là Kim Taehyung mà, nên một câu nói liền có thể đem hôn nhân của chúng ta cắt đứt không chút trở ngại, nó trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết.
Taehyung, em chỉ biết yêu anh và cần anh, em từng nghĩ bao nhiêu đó đã quá đủ cho hai chúng ta, nhưng em vừa mới nhận ra một điều rằng anh đối với em bất cứ thứ gì cũng đều tường tận trong lòng bàn tay, con người em thế nào anh đều hiểu rõ. Còn em đối với anh chỉ biết nơi này là nhà của anh, công ty đó do anh quản lý, còn lại...một chút em cũng không biết đến. Tâm tư anh sâu thẳm như lòng đại dương, em chỉ là con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn, làm thế nào hiểu được bên dưới màu xanh kia có loại cá gì, làm thế nào biết được biển cả bạt ngàn kia có yêu lấy chiếc thuyền nhỏ trôi dạt nơi đó hay không?

Anh làm sao hiểu được em đau nơi nào, làm sao biết được em đau vì điều gì. Nên là một lần này, để em vượt qua rào cản lương tâm của mình mà nằm trong vòng tay anh, được anh vỗ về an ủi, được anh yêu thương chiều chuộng trước khi mối quan hệ này đổ vỡ, giống như bông tuyết cuối cùng rơi xuống trong buổi hừng đông."